Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 297
Cập nhật lúc: 2025-02-02 17:18:28
Lượt xem: 20
“Chẳng có gì đáng để kinh ngạc cả.” Tưởng Hoa rót cho mình một cốc nước: “Cô ta thắng được Dịch Tử, chẳng lẽ không đục nổi một tấm kính?”
“Đừng có nói với em cô ta dùng cái này đục đấy nhé?” Dương Tự chỉ vào một chiếc giày cao gót đã bị gãy gót trong tay Chu Dịch.
“Bingo.” Một cái búng tay, Chu Dịch gật đầu: “Mau nghĩ xem sửa cái này thế nào đi…”
“Vậy lúc trước cá cược tính sao?”
Đàm Hi thua phải để cho Chu Dịch bạt tai hai cái, Chu Dịch thua thì để tùy cô xử lý.
“Ờ, cô ấy bảo tôi sửa giầy cho cô ấy.” Ánh mắt lóe sáng.
“Chỉ thế thôi à?” Tưởng Hoa nhướng mày, đằng sau mắt kính là đôi con ngươi sáng quắc, lướt qua ánh sáng sắc bén.
“Khụ khụ… còn nữa, sau này gặp mặt phải gọi cô ấy là… chị Đàm.”
Chu Dịch lắp bắp nói xong, gương mặt đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn phải gọi một con nhóc là “chị”?
Nhưng không nhịn không được, ai bảo hắn thua chứ?
Tống Bạch ngồi bên cạnh, gác chân lên bắt chéo, tư thái nhàn nhã, anh ta có thể nói là kết quả này mình đã liệu được từ trước rồi không?
Dù sao cũng là người từng trải…
Đàm Hi thay quần áo xong, đi dép trở lại phòng: “Đã sửa xong chưa?”
Cô muốn quay về trường học.
Chu Dịch mặt mày khổ sở: “Hình như là phải dùng keo dán để dán.”
“Thế thì sao?”
“Không sửa được! Nhưng mà, tôi có thể đền cho cô một đôi mới.” Công tử Chu không thiếu tiền, đừng nói là một đôi, một nghìn đôi hắn cũng đền được.
“Vậy bây giờ tôi đi giày nào?”
Chu Dịch: “…”
Đàm Hi giơ tay: “Đưa đây.”
Ngoan ngoãn cung kính.
“Gọi đi.”
“Hả?”
“Điều chúng ta cá cược.”
“… Chị Đàm.”
“Ừ, ngoan đấy.”
Tống Bạch: “…”
Hình như anh ta đã nhìn thấy bóng dáng một người nào đó từ trên người Chu Dịch, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận người đó là mình.
Đập gót chiếc giày còn lại vào cạnh bàn, cũng không biết là do lực đập quá lớn hay do góc độ quá vi diệu mà gót giày lập tức gãy ra.
“Đối xứng vừa khít.”
Phớt lờ ánh mắt kỳ quái của bốn người đàn ông, Đàm Hi mang giày vào còn lắc lư chân thử giày, không tệ.
“Tôi đi trước đây.” Vẫy tay, cầm túi đi mất.
Đi ra phía cửa, cô hơi ngừng lại: “Nhãn hiệu này, mỗi mẫu một đôi, trong vòng ba ngày đưa đến đại học T, coi như là… tiền công cứu mạng anh.”
Sầm Uất Nhiên vui vẻ ngâm nga bài hát về đến nhà.
Ân Hoán vào nhà sớm hơn cô một bước: “Có chuyện gì mà em lại vui vẻ thế này?”
“Chuyện tốt.”
Người đàn ông nhíu mày, thay giày, đón lấy chiếc túi và áo khoác trên tay cô treo lên giá treo đồ.
Lâm Cầm nghe thấy tiếng động, thắt tạp dề chạy ra đón, trong tay vẫn còn cầm chiếc xẻng nấu ăn: “Hai con về rồi à? Mau đi rửa tay đi, mẹ còn đang nấu một món nữa…”
“Thơm quá!” Sầm Uất Nhiên tháo giày ra đặt lên tủ giày.
“Chỉ có mũi con thính nhất!”
“Mẹ, mẹ chú ý nghỉ ngơi đi, những chuyện này con và Uất Nhiên cũng làm được.” Ân Hoán nhíu mày, bà đã hơn năm mươi tuổi, sức khỏe lại không tốt, nếu chẳng may mệt mỏi quá sức thì vợ hắn lại phải khóc lóc.
“Hai đứa đi sớm về muộn, đâu có thời gian làm việc nhà? Mẹ đã ở đây thì làm được việc gì hay việc đấy, đều là người nhà cả, con còn khách khí với mẹ thế làm gì?”
“Mẹ, Ân Hoán muốn tốt cho mẹ thôi.”
“Mẹ biết chứ, xem con bảo vệ ghê chưa kìa…” Lâm Cầm trêu ghẹo.
“Mẹ!” Sầm Uất Nhiên giậm chân, xấu hố đến nỗi hai má đỏ bừng.
Một bữa cơm, ba người, vô cùng hòa thuận vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luc-thieu-nghien-chieu-vo/297.html.]
Ăn xong, Ân Hoán xung phong nhận việc đi rửa bát, để hai mẹ con xem ti vi trong phòng khách.
“Nhiên Nhiên, bà ta… đã nói những gì?”
Tay Sầm Uất Nhiên đang cầm điều khiển chợt khựng lại: “Mẹ nhắc đến bà ta làm gì? Không đáng nhắc đến.”
“Đồ ngốc này, mẹ sợ con phải chịu ấm ức.”
“Không ấm ức.”
“Bà ta không khiến con tức giận chứ?” Tính cách Tần Dung thế nào, bà đã được lĩnh giáo hai mươi năm nay rồi, có thể nói là càn quấy bậy bạ, không biết lý lẽ gì hết.
“Tự bà ta làm bà ta tức giận, con không vướng vào là được. Hơn nữa, ai chọc ai giận còn chưa biết đâu!”
Lâm Cầm vỗ tay cô, đôi mắt lộ vẻ an ủi: “Nhiên Nhiên nhà ta trưởng thành rồi…”
Buổi tối, Sầm Uất Nhiên thay quần áo ngủ, dựa vào đầu giường xem tạp chí.
Ân Hoán tắm xong nhào vào, người còn ướt nhẹp đã muốn mò lên giường, bị Sầm Uất Nhiên một cước đá bay.
“Xì, em muốn rồi à?” Dưới ánh đèn, đôi mắt người đàn ông hiện lên vẻ ngả ngớn.
Sầm Uất Nhiên vừa nhìn đã biết người này lại bắt đầu giở trò rồi: “Cút! Không lau khô không được lên đây.”
Tiện tay ném khăn bông qua, trùm lên người hắn.
Ân Hoán giơ tay ra đón lấy, đặt lên đầu vò qua vò lại xoa một hồi.
“Vừa rồi điện thoại của anh kêu đó.”
“Ờ.”
Xoay người ra khỏi phòng ngủ, gọi điện lại.
“A lô? Tôi là Ân Hoán.”
“… A Hoán, anh…”
“Trương Lộ?” Giọng người đàn ông trầm xuống, mi tâm bất giác nhíu chặt lại.
“Đã bao năm rồi, anh vẫn nghe ra được giọng em, em…”
“Ngưng lại! Dám gọi tôi là A Hoán chỉ có hai người, một là vợ tôi, hai là mẹ vợ tôi. Còn cô là ngoại lệ, nếu đã cố gọi, đương nhiên không khó đoán ra.”
Trương Lộ nghe thấy từ “vợ tôi” đó thì tim như đao cắt: “Chẳng lẽ anh đã thực sự quên trước đây chúng ta…”
Sắc mặt Ân Hoán đột nhiên run sợ: “Nếu cô muốn nói những chuyện này thì tôi cúp máy đây.”
“A Hoán! Anh không hề niệm chút tình xưa nào sao?”
“Chuyện đã qua còn nghĩ đến làm gì?”
“Được, không nói đến tìm cảm, em tìm anh có công chuyện đây.”
Ân Hoán châm một điếu thuốc: “Nói.”
“Công ty hiện em đang làm thiếu một vị trí giám đốc bộ phận bảo an, anh có suy nghĩ đến đây làm không?”
“Giám đốc?” Một tiếng xùy lạnh.
Bàn tay cầm điện thoại của Trương Lộ càng siết chặt hơn: “Lương tháng một vạn hai, ngoài ra còn có phúc lợi khác…”
“Không cần nữa.” Ân Hoán cắt ngang lời cô ta, hít một hơi thuốc, nhả ra làn khói thuốc màu trắng: “Sau này cô đừng gọi điện cho tôi nữa, vợ tôi thấy không hay đâu.”
“Sợ gì chứ? Một Sầm Uất Nhiên cũng khiến anh phải sợ hãi hay sao? Anh có còn là Ân Hoán em quen biết năm xưa không?” Âm thanh đột nhiên cao vút lên, gần như trở thành tiếng thét chói tai.
Đáy mắt Ân Hoán lướt qua một tia phiền phức.
“Không liên quan đến cô.” Nói xong, thẳng thắn cúp điện thoại.
“A lô? Ân Hoán, anh dám cúp điện thoại của tôi sao?” Trương Lộ tức đến mức toàn thân run rẩy, cái câu vợ tôi thốt ra từ miệng hắn như thể ép người phát điên!
Hắn sao có thể như vậy được chứ? Sao có thể yêu người phụ nữ khác được chứ?
Quá khứ ngọt ngào êm đềm đó, chẳng lẽ chỉ là một trò đùa hay sao?
Không, không đâu…
Cô ta không tin!
Chắc chắn Sầm Uất Nhiên đã nói gì đó nên mới khiến hắn hiểu lầm mình! Con đĩ!
“Ai gọi đó?” Tay lật giở tờ tạp chí, Sầm Uất Nhiên thuận miệng hỏi.
“Công ty cho vay.” Ân Hoán vén góc chăn lên, chui vào.
“Đừng nhúc nhích.”
“Vợ à, anh lau khô rồi mà, không tin em sờ thử xem!” Người đàn ông nhào tới, Sầm Uất Nhiên bốp một cái lên ót hắn.
“Náo loạn cái gì thế? Đừng có quấy nhiễu em.”
“Cái này có gì hay đâu.” Ân Hoán chỉ vào người mẫu nam người lai quảng cáo quần lót nam trên tờ tạp chí, bĩu môi, đôi mắt lộ vẻ coi thường: “Hắn có đẹp trai được bằng anh không?”