Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang - Chap 31 : Cổ Kim Nhất Mộng (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-08 00:47:29
Lượt xem: 22
Đặng Đông Thanh dẫn Lương An Vãn đến cửa hàng chuyên bán giấy vàng và chu sa đã có hơn một trăm năm tuổi.
Cửa hàng có tên là Cổ Kim Nhất Mộng, được viết trên một tấm biển lớn, chữ viết mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt.
Lương An Vãn không khỏi dừng chân dưới tấm biển, ngẩng đầu ngắm nhìn một lúc, đột nhiên phát hiện trên tấm biển này có một chút linh khí mỏng manh!
Linh khí này không nhiều, nếu ở kiếp trước, Lương An Vãn sẽ chẳng thèm nhìn qua.
Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại chút linh khí hiếm hoi như thế này trở nên vô cùng quý giá.
Lương An Vãn hít hít mũi, có chút thèm thuồng.
Giá mà có thể hấp thụ hết những linh khí này thì tốt biết bao.
Cô nghĩ thầm trong lòng.
Đặng Đông Thanh bước vào cửa hàng, đột nhiên nhận ra bên cạnh mình thiếu một người.
Cậu quay lại, thấy Lương An Vãn đứng bên ngoài cửa hàng, không vào trong.
Cậu nghi hoặc đi đến bên cạnh Lương An Vãn, bắt chước động tác của cô ngẩng đầu: “Đại sư, cô đang xem gì vậy?”
“Phụp— chỉ có cô nhóc này thôi, đại sư? Đừng có mà làm người ta cười chết.”
Một giọng nói lạ lùng bỗng vang lên bên tai hai người, mang theo sự chế nhạo và châm chọc không hề che giấu, khiến Đặng Đông Thanh nhíu mày nhìn lên.
Cậu thấy một ông lão gầy gò, trông có vẻ tiên phong đạo cốt, đi gần tới với dáng vẻ kiêu ngạo như một con gà chọi, ngẩng cao đầu, đầy khí thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/chap-31-co-kim-nhat-mong-1.html.]
Ông dường như nghe thấy Đặng Đông Thanh gọi Lương An Vãn là “đại sư” nên mới lên tiếng chế nhạo, khi đi ngang qua Đặng Đông Thanh, ông còn liếc mắt nhìn Lương An Vãn, lạnh lùng nhắc nhở Đặng Đông Thanh: “Này tiểu hữu, tôi thấy cậu còn trẻ, chớ bị mấy tên thầy giang hồ lừa nhé. Thế gian này không phải ai cũng có thể gọi là đại sư đâu.”
Thái độ của ông lão gầy gò cực kỳ kiêu ngạo, rõ ràng đang nói chuyện với Đặng Đông Thanh nhưng lại không thèm nhìn thẳng vào cậu, còn mang vẻ “ông ấy hạ mình nói chuyện với Đặng Đông Thanh, Đặng Đông Thanh phải quỳ xuống nhận ân huệ” khiến người ta khó chịu.
Đặng Đông Thanh ngạc nhiên nhìn ông, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân, rồi từ chân lên đầu, xác nhận mình hoàn toàn không quen biết người này, sau đó nhíu mày nói: “Tôi gọi ai là đại sư liên quan gì tới ông chứ?”
Ông lão gầy gò không ngờ Đặng Đông Thanh lại nói thẳng thừng như vậy, lập tức trợn mắt, đôi mắt như gỗ mục, chỉ tay dài như chỉa về phía Đặng Đông Thanh, dáng vẻ tức giận.
“Lão phu sợ cậu bị người khác lừa, tốt bụng nhắc nhở một câu, không ngờ cậu lại không biết lòng tốt của người khác!”
Đặng Đông Thanh nhìn ông lão với ánh mắt càng lạ hơn: “Không phải bạn bè, tôi không quen ông, sao ông lại nói nhảm với tôi? Tôi gọi ai là đại sư thì liên quan gì đến ông?”
Cũng không trách Đặng Đông Thanh thái độ không tốt, chỉ là vừa mới trải qua một trận đấu tranh khốc liệt trên mạng, giờ cậu đang rất căng thẳng.
Chỉ cần có ai muốn bôi nhọ Lương An Vãn, cậu còn sốt sắng hơn cả Lương An Vãn.
Có câu nói, hoàng đế không gấp, thái giám gấp, có lẽ Đặng Đông Thanh chính là như vậy.
Dù sao Lương An Vãn không chỉ là ân nhân cứu mạng của cha cậu, mà còn là người giúp giải quyết nghiệp chướng cho cậu.
Chưa kể Đặng Đông Thanh từ tận đáy lòng cũng rất kính trọng tài năng của Lương An Vãn, nên tự nhiên cậu có phản xạ muốn bảo vệ cô.
Đang trong trạng thái ngẩn ngơ, Lương An Vãn nghe thấy âm thanh ồn ào bên tai, nhíu mày.
Ánh mắt nghi hoặc quét qua ông lão gầy gò và Đặng Đông Thanh, sau khi hiểu rõ tình huống, cô thả lỏng lông mày, nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, kéo Đặng Đông Thanh đi vào cửa hàng.
“Không cần để ý đến ông ta.”
Lãng phí thời gian.