Chương 13: “Tôi Từng Ngu Ngốc Tin Vào Bạn Cùng Phòng”
Đêm. Ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào Tống Mẫn, khiến cô chói mắt. Cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc nhung đỏ trong một talkshow nổi tiếng, đối diện là MC kỳ cựu với nụ cười tươi rói. Khán giả bên dưới im lặng chờ đợi, không khí trang trọng nhưng cũng đầy thân thiện.
"Chào mừng Tống Mẫn đến với chương trình của chúng tôi!" MC vỗ tay, khán giả đồng loạt hưởng ứng. "Câu chuyện của bạn đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người. Bạn có thể chia sẻ thêm về những khó khăn mà bạn đã trải qua không?"
Tống Mẫn gật đầu, hít một hơi thật sâu. Đây không phải là lần đầu tiên cô kể về quá khứ, nhưng mỗi lần nhắc lại, những ký ức đau buồn vẫn ùa về, khiến tim cô thắt lại.
"Tôi từng là một cô sinh viên bình thường, có một người bạn cùng phòng mà tôi hết lòng tin tưởng," Tống Mẫn bắt đầu, giọng trầm lắng. "Chúng tôi chia sẻ mọi thứ với nhau, từ chuyện học hành, đến những tâm tư thầm kín. Tôi ngây thơ nghĩ rằng, tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi."
Cô kể lại những ngày tháng giúp Lục Vi Vi xây dựng kênh livestream, những lời động viên, những bí quyết mà cô không hề giấu giếm. Cô kể về sự tin tưởng tuyệt đối mà cô dành cho người bạn cùng phòng, và sự ngỡ ngàng, đau đớn khi phát hiện ra sự thật.
"Tôi đã bị phản bội," Tống Mẫn nói, giọng nghẹn ngào. "Người bạn mà tôi tin tưởng nhất đã lợi dụng tôi, hãm hại tôi, và cướp đi tất cả những gì tôi có."
Khán giả bên dưới im lặng lắng nghe, không ai dám lên tiếng. Họ cảm nhận được nỗi đau sâu sắc mà Tống Mẫn đã phải chịu đựng.
"Tôi đã từng rất tuyệt vọng," Tống Mẫn tiếp tục. "Tôi cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt tôi. Tôi không biết phải làm gì, không biết phải đi đâu."
"Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, tôi không thể gục ngã," Tống Mẫn nói, giọng mạnh mẽ hơn. "Tôi phải đứng lên, phải đấu tranh để bảo vệ bản thân mình, và để giành lại những gì đã mất."
Cô kể về quá trình cô xây dựng lại sự nghiệp, về những khó khăn mà cô đã phải vượt qua, và về sự giúp đỡ của những người tốt bụng xung quanh. Cô kể về việc cô vạch trần bộ mặt thật của Lục Vi Vi, không phải vì thù hận, mà là để bảo vệ những người khác khỏi bị lừa dối.
"Tôi đã từng rất ngu ngốc khi tin vào bạn cùng phòng," Tống Mẫn nói. "Nhưng tôi không hối hận về điều đó. Bởi vì, nhờ có sự phản bội đó, tôi mới trở nên mạnh mẽ hơn, và trưởng thành hơn."
Cô dừng lại một lát, nhìn thẳng vào ống kính.
"Tôi muốn nhắn nhủ đến tất cả những ai đã từng bị phản bội, đã từng bị tổn thương," Tống Mẫn nói. "Đừng tuyệt vọng. Đừng đánh mất niềm tin vào cuộc sống. Hãy đứng lên, và chứng minh cho những kẻ đã hãm hại bạn thấy rằng, bạn có thể vượt qua tất cả."
Khán giả bên dưới vỗ tay không ngớt, nhiều người đã rơi nước mắt. Họ cảm phục sự mạnh mẽ và nghị lực của Tống Mẫn.
MC gật đầu, bày tỏ sự đồng tình. "Câu chuyện của bạn thật sự rất cảm động," anh nói. "Bạn có lời khuyên nào dành cho những bạn trẻ đang gặp khó khăn trong cuộc sống không?"
Tống Mẫn suy nghĩ một lát rồi nói: "Hãy luôn sống chân thật với chính mình. Đừng cố gắng trở thành một người khác, chỉ để làm hài lòng người khác. Hãy yêu thương bản thân mình, và trân trọng những người xung quanh. Và quan trọng nhất, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doi-menh-nu-phu-tro-ve/13.html.]
Cô mỉm cười, nhìn khán giả bằng ánh mắt ấm áp.
"Và đừng lãng phí lòng tốt với những người biết đạo diễn," cô nói thêm, giọng kiên định. "Hãy cho đi một cách thông minh, và hãy biết bảo vệ bản thân mình."
Khán giả lại vỗ tay, đồng thanh hô vang tên cô: "Chị Mẫn! Chị Mẫn!"
Talkshow kết thúc trong sự xúc động và những lời chúc tốt đẹp. Tống Mẫn rời khỏi trường quay với một trái tim tràn đầy hy vọng.
Cô biết rằng, câu chuyện của cô đã chạm đến trái tim của nhiều người. Cô không kể lại quá khứ để khóc lóc hay than vãn, mà để cảnh tỉnh những người đã từng là "Tống Mẫn" khác. Cô muốn truyền cho họ sức mạnh để vượt qua khó khăn, và niềm tin vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Bước ra khỏi cổng trường quay, Tống Mẫn nhận được một cuộc gọi từ Lục Vi Vi.
"Mẫn Mẫn, tớ vừa xem talkshow của cậu," Lục Vi Vi nói, giọng nghẹn ngào. "Tớ xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra. Tớ thật sự rất hối hận."
"Không sao đâu," Tống Mẫn nói, giọng dịu dàng. "Mọi chuyện đã qua rồi. Quan trọng là cậu đã thay đổi, và đang cố gắng làm lại cuộc đời."
"Cậu có tha thứ cho tớ không?" Lục Vi Vi hỏi.
"Tớ đã tha thứ cho cậu từ lâu rồi," Tống Mẫn nói. "Nhưng cậu phải nhớ rằng, sự tha thứ không có nghĩa là quên đi. Cậu phải luôn ghi nhớ những sai lầm của mình, và không bao giờ lặp lại chúng nữa."
"Tớ biết," Lục Vi Vi nói. "Tớ sẽ cố gắng."
"Tớ tin cậu," Tống Mẫn nói. "Hãy sống thật tốt nhé."
Cô cúp máy, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Cô cảm thấy một sự bình yên lan tỏa trong lòng.
Cô đã tha thứ cho Lục Vi Vi, và đã giải thoát cho chính mình khỏi những gánh nặng của quá khứ.
Giờ đây, cô có thể tự do bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn, với một trái tim tràn đầy yêu thương và hy vọng.
Câu chuyện về Tống Mẫn đã khép lại, nhưng những bài học mà cô mang đến sẽ còn mãi trong lòng khán giả. Về sự chân thật, lòng dũng cảm, sự tha thứ, và quan trọng nhất, là sức mạnh của chính bản thân mình.
(Hết truyện)