Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-11-24 09:25:40
Lượt xem: 3
Chương 21:
“Tại sao chúng đều nghe lời của cậu ? Còn có thể tùy ý trở thành vũ khí của cậu?” Lê Văn không để ý đến việc đối đãi đặc biệt, chỉ là có chút hiếu kỳ
“Đầu tiên, bọn chúng không phải vũ khí của tôi, tôi chỉ cùng bọn chúng thương lượng, bảo tụi Đằng Đằng giúp tôi chút việc.” Bạch Phỉ giải thích
“Đây là một chút việc?” Hàn Nguyên Đàm nheo cặp lông mày lại với nhau, mặc dù lúc trước cậu không xem trọng người nhất quyết muốn chuyển đến khoa chuyên ngành trị liệu của cậu, nhưng việc nào ra việc ấy.
Nếu như đã nhận được lợi ích, thì Hàn Kỳ Đàm vẫn sẽ thoải mái mà nói lời cảm ơn “dù sao cũng cảm ơn cậu, nếu như cậu không đưa chúng đến, tôi và Lê Văn hôm nay phế mất.”
“Cảm ơn.” Lê Văn cũng gật đầu biểu hiện sự tán đồng, mặc dù lời nói vô cùng ngắn gọn
Bạch Phỉ xua tay, không để tâm mà nói: “Coi như một chút tình đồng môn. Ở đây nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa thu dọn xong tàn cuộc hẵng đi.”
Nhiều sợi dây leo tấn công như gió thu quét lá rụng, hơn nữa không một ai phòng bị việc những dây leo này sẽ cướp nút tự cứu trên người họ, cho nên căn bản không đề phòng liền bị loại.
Một hồi vây đánh cứ như vậy không nói không rằng đã được dẹp yên, phía xa vòng vây không truyền đến bất kỳ tin tức nào, ngược lại không dám tiến lên
Từ trong rừng chạy ra một con cá lọt lưới, hắn vẫn luôn theo sát phía sau của đội ngũ, người khác vây đánh thì hắn là người đứng xa nhất vậy nên khi có việc không may xảy ra hắn chỉ nhìn thấy dị thực điên cuồng tấn công, làm hắn sợ đến mức quay đầu bỏ chạy cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chạy nhanh! đừng sang đó, bên đó đã bị thất thủ rồi!” Người quay lại bởi vì sợ hãi mà một khắc cũng không dừng lại, cuối cùng nhìn thấy đồng đội mới dừng lại thở hổn hển thông báo
“Tại sao lại thất bại hoàn toàn vậy”
“Còn cậu thế nào lại không sao?
Người đến nói với họ “Mẹ nó chỗ đó là khu dị thực, phạm vi rất rộng, bọn họ đều bị dị thực tấn công, tôi trốn phía sau cây mới may mắn chạy ra được”
Đứng trên đài quan sát có thể nhìn thấy rõ ràng ở phía xa có một đội đanh nhanh chóng rời đi theo hướng đồi núi
“Mẹ nó thật sự là lớp A, không biết sao bọn họ còn liên minh với một phân hiệu khác, lớp khác vẫn ở chung, người còn rất nhiều.” Hàn Kỳ Đàm thu lại kính viễn vọng nói “Đây là chuyện chỉ vài ngày có thể làm được sao? Tôi vừa đi từ khu Hải Dương đến đây không lâu”
“Dùng não của cậu nghĩ thử xem, bọn họ chắc chắn trước đó đã thương lượng xong hết rồi.” Lê Văn hiếm khi nói ra một tràng dài
“Chết tiệt, ý của cậu là sao? cậu là muốn nói tôi ngu sao?” Hàn Kỳ Đàm nắm chặt tay
Lê Văn: “tôi không nói gì cả”
“Tôi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra kéo bè kết phát, không đúng, thời gian ngắn như vậy tuyệt đối không có khả năng, theo tôi thấy chuyện này bọn họ từ năm ngoái đã bắt đầu ủ mưu rồi, liệu có phải là sợ đánh mất chữ A của lớp, dù sao năm ngoái chúng ta chỉ thiếu một chút” Hàn Kỳ Đàm nói
“Dù sao cũng là vấn đề tăng điểm, loại thao tác này không bất ngờ” Lê Văn thản nhiên nói
“Vậy thì sao cậu lại không lập đội?” Hàn Kỳ Đàm hỏi ngược lại
Lê Văn: “Tôi quen một mình”
“Vậy còn cậu, vì sao không lập đội?” Hàn Kỳ Đàm quay đầu lại hỏi Bạch Phỉ, còn chưa đợi Bạch Phỉ trả lời đã tự mình thay Bạch Phỉ trả lời: “ohh, cậu không cần, cậu có dị thực có thể giúp đỡ cậu”
Bạch Phỉ:......
“Xin lỗi, tôi có đội”
!
?
Tại sao hai người được yêu thích nhất cả lớp lại không có đội, còn bị cả lớp ghét bỏ, cũng không hẳn là ghét bỏ chỉ là bạn học bài xích một chút, nhanh như vậy mà có đội mới.
“Nếu như các cậu không có ai thu nhận, tôi có thể để hai người gia nhập đội của tôi” Bạch Phỉ nói
Hắn đường đường là ban bá, sao lại không có ai thu nhận được!
Không đúng,chỉ có hắn thu nhận người khác, Hàn Kỳ Đàm vừa muốn mở miệng từ chối nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã chuyển thành “đội chúng ta còn có ai”
Bạch Phỉ tiến đến trước mặt Hàn Kỳ Đàm, lấy ra gương liên lạc của cậu đưa cho hai người họ xem xem tin tức mới nhất
【Thành công tiến vào nội bộ! anh nhìn thấy hệ thống chữa bệnh rồi. Mấy ngày này không biết đã đánh bao nhiêu trận,thuốc an thần sắp hết rồi.
Mẹ nó thiếu đạo đức thật còn muốn bảo chúng ta làm thuốc an thần cho bọn họ】
Hai người hệ tấn công nhìn thấy lời mắng chửi của đối phương,trong một khắc Lê Văn cảm thấy người thiếu đạo đức này là chính là bọn họ, đều không biết nên nói thế nào mới tốt.
“Gương liên lạc của cậu cũng…thật đặc biệt.” Hàn Kỳ Đàm không biết nói gì
“Đồng đội làm đấy, anh ấy là một cao thủ chế tạo,” Bạch Phỉ đáp lại: “trước mắt đồng đội loài người chỉ có một, thêm hai cậu nữa thì đội chúng ta có bốn người.”
“Đợi chút, thế nào gọi là đồng đội loài người?”
“Đợi chút, Tôi không nói tôi muốn gia nhập.” Hàn Kỳ Đàm và Lê Văn đồng thanh nói
Bạch Phỉ chạm vào chiếc lá ở cổ tay và nói:“nào tiểu Diệp, biến cho họ một cái.”
Hàn Kỳ Đàm và Lê Văn còn chưa nhìn rõ trên cổ tay Bạch Phỉ là cái gì, thì đột nhiên một sợi dây leo màu xanh lục bay về phía bọn họ. Không giống dây leo ở trên cây vừa nãy, sợi dây leo này nhìn có vẻ mảnh hơn một chút nhưng trong thoáng chốc lạnh lẽo khiến người ta kinh hãi.
Lê Văn phản ứng theo bản năng cơ thể,vận năng lượng vào trong tay, một đao c.h.é.m xuống
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-cach-trong-mot-goc-cay-thao-o-tinh-te-zyqa/chuong-21.html.]
Không ngờ dây leo đụng phải năng lượng của câu cũng không lùi lại, ngược lại nhờ có cơ hội này mà trói buộc hai người lại với nhau
“Đậu má, ta đâu muốn c.h.é.m mày, đừng trói ta.” Hàn Kỳ Đàm liều mạng giãy dụa, cảm giác dính chặt vào đối thủ thật sự rất quỷ dị, hô to: “muốn trói thì trói từng người, đừng đem ta với cậu ta trói chung!”
Chỉ có Lê Văn âm thầm kinh hãi, đây rốt cuộc là loại thực vật gì, đến đòn công kích cấp S của cậu cũng không c.h.é.m đứt
Ý của Bạch Phỉ chỉ muốn diệp tử biến dây leo để xem thử, chứ không bảo nó quấn người, không ngờ diệp tử vậy mà không kiềm chế được như vậy
“Xong rồi, trở về đi.” Diệp Hoài nghe Bạch Phỉ kêu gọi liền bỏ hai người đó ra trở về trên tay Bạch Phỉ.
Lê Văn bây giờ mới có thể thấy rõ hai chiếc lá nhỏ nằm trong lòng bàn tay của Bạch Phỉ, có chút bất ngờ nói: “đây không phải là mầm cây sinh học của thế giới, sao lại…”
“Nó từng bị ô nhiễm nghiêm trọng, cho nên tôi đoán nó đã thay đổi không khác là bao so với dị thực nhưng điểm không giống là nó rất đáng yêu,cậu đã từng gặp dị thực đáng yêu như này chưa?”Bạch Phỉ đưa tay ra,để bọn họ tiến đến gần quan sát diệp tử.
Vốn dĩ Diệp Hoài đang căng thẳng đến nỗi dựng thẳng chiếc lá,lại lần nữa nghe được Bạch Phỉ khen anh dễ thương,buông xuống sự căng thẳng,rồi biến chiếc lá cuộn tròn lại thành hình mềm mại,nhìn giống như là đang b.ắ.n tim.
Hai người giương mắt nhìn diệp tử “lật mặt”: cậu nói dễ thương thì dễ thương
Sau khi sửa xong, Bạch Phỉ từ trên bàn ở căn phòng trong cây lấy một chiếc cúc áo và một hộp màu đen bỏ vào không gian lưu trữ,sau đó cùng hai người đồng đội mới xuyên qua khu rừng rậm.
Bởi vì có Bạch Phỉ, cả đường đi bọn họ không hề gặp dị thực tìm bọn họ kiếm chuyện, ngược lại có một số dị thức đến âm thầm quan tâm.
Vị trí của khu đồi núi có hình dạng cao thấp nhấp nhô, thực vật không cao như khu rừng rậm, hơn nữa còn có chút thưa thớt, làm cho những phần đất vàng bị lộ ra, có thể nhìn thấy rõ ràng phần mặt đất
Trời dần tối, ba người đã đi hơn nữa ngày, chuẩn bị qua đêm tại chỗ.
Nơi bọn họ dừng chân là đất vàng trần trụi, gần đó chỉ có vài bụi cây lác đác, chỉ có thể tùy tiện ngủ lại đây một đêm.
Hai người Hàn Kỳ Đàm và Lê Văn tìm một chỗ trống trải rồi nằm xuống,ngay lúc Bạch Phi định nằm xuống thì diệp tử chạy vào trong tay cậu chọc chọc cậu, để cho cậu lắc lắc phiến lá.
Sau đó anh nhảy xuống mặt đất, phiến lá trải rộng, dài khoảng hai mét, một mặt đặt xuống dưới đất, mặt khác tạo thành một góc nghiêng, anh dùng đầu chiếc lá của mình chỉ xuống mặt đất.
“Chuẩn bị cho tôi sao?” Bạch Phỉ hỏi
Toàn bộ cả phiến lá đều vui vẻ đong đưa,Bạch Phi cũng không khách khí, trực tiếp nằm xuống phía trên diệp tử.
Đứa nhóc mình nuôi dưỡng cuối cùng cũng biết chăm sóc người khác rồi!
Ông bố già rất hài lòng.
Bạch Phi không thể ngờ là chiếc lá mà cậu nằm xuống không hề lạnh và cứng như cậu tưởng tưởng,ngược lại rất nhẹ nhàng ôm lấy cậu,một chiếc lá khác vểnh lên co lại một chút,ôm chặt lấy cơ thể Bạch Phi,giống như một chiếc chăn vì cậu mà che chắn cái không khí lạnh lẽo của đêm tối.
Hàn Kỳ Đàm nằm trên đất cứng,nhìn thấy sự thay đổi trước mắt,chọc vào Lê Văn nằm ở một bên:“cái kiểu cây sinh học biến dị này mua ở đâu, tôi cũng muốn một cái.”
Lê Văn liếc mắt nhìn phía sau: “trong mơ cái gì cũng có”
Sáng sớm khi trời còn chưa sáng,khu vực này tối đen như mực, có tiếng xào xạc tiến lại gần ba người.
Một nhóm đột kích trong đêm đang tiến lại gần chỗ nghỉ chân của bọn người Bạch Phỉ
Tiểu đội này trước hết tiếp cận đến vị trí của Bạch Phỉ,dựa theo máy cảm ứng hồng ngoại bọn họ phát hiện có một người đang nằm ở vị trí này và cách chỗ này khoảng hơn hai mét còn có hai người đang nằm yên.
Trong khi tiểu đội này đang làm theo kế hoạch trước đó, mấy người được phân công chuẩn bị trói tay trói chân một cách cẩn thận, nhưng khi vừa sờ xuống dưới lại chạm vào thứ gì đó rất cứng.
NHAL
Cái gì vậy?
Bốn người đang lén lút liền rút tay lại,nhưng nhìn vào máy cảm ứng trong tay, chỗ này rõ ràng chỉ có một người đang nằm mà thôi!
Bốn người không c.h.ế.t tâm lại đưa tay ra, lần này không chỉ sờ trúng một mảng cứng mà còn bị đánh nhiều cái vào tay.
Không kịp hoảng sợ, bốn người còn chưa kịp phản ứng với tình huống trên đã bị xâu lại và buộc chặt vào nhau.
Diệp Hoài lén động thủ ,che dấu tấn công và âm thanh,thuận tiện bịt luôn miệng của bốn người,sau khi bịt miệng quay đầu lại lén nhìn Bạch Phỉ người vẫn đang nằm bên trong diệp tử.
Vẫn may, chưa bị tỉnh giấc.
Thực ra khi bốn người đó vừa sờ qua,thì cậu đã tỉnh rồi,chẳng qua không cần cậu ra tay, mọi thứ đều đã được giải quyết.
Bạch Phi trộm cười rồi lại nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai,Bạch Phi đã ngủ đủ liền tỉnh giấc,nhìn thấy Lê Văn và Hàn Kỳ Đàm thản nhiên ngồi uống nước dinh dưỡng, bên cạnh có bốn người được quấn lại như bánh chưng, trong miệng nhét đầy cỏ dại, rưng rưng nước mắt nhìn cậu.
“Người có thể thả các người dậy rồi, các cậu đừng có dùng ánh mắt đó nhìn chúng tôi nữa, cũng không phải chúng tôi trói các cậu.” Hàn Kỳ Đàm vừa uống hết ngụm cuối cùng của nước dinh dưỡng vừa nói
“Tiểu Diệp, mở miệng của bọn họ ra” Bạch Phi mở lời
Tuy rằng không biết tiểu Diệp là ai nhưng bốn người vừa nhớ lại tối qua bị bịt miệng một cách thô bạo đều cảm thấy sợ hãi liền liên tục lắc đầu
Nhưng điều khiến họ không ngờ đến là không biết từ lúc nào xuất hiện một dây leo lấy hết cỏ trong miệng bọn họ như thể tối qua những việc thô bạo đó chưa từng xảy ra.
“Nói đi! ai sai các người đến? tổ các người có bao nhiêu người? đã bắt được bao nhiêu người? lại muốn bắt thêm bao nhiêu người nữa? còn nữa kể lại chi tiết toàn bộ quá trình gây án của các người hôm qua?
Bốn người bị một chuỗi vấn đề làm cho quay cuồng
Bọn họ ngày hôm qua còn chưa kịp gây án thì đã kết thúc, làm sao có thể kể lại được!
Bạch Phi nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm: “người nào trả lời được hết thì thả người đó”