Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-04-21 07:05:18
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quá lố rồi đó! Người đi đường nào đó liếc mắt nhìn sang, lập tức thốt lên: "Má ơi, đây là cái trận gì vậy, có ngôi sao nào tổ chức concert ở đây à?!"
Người đi cùng anh ta cũng kinh ngạc, nhìn kỹ lại:
"Hình như họ đang đợi một... quầy ăn vặt?"
Cái này đâu còn là phạm trù quầy ăn vặt nữa!
Ngoài fan club ra, hiện trường còn có vài bóng người mặc áo gió đen thần bí. Đây đều là người của các công ty quản lý phái đến, họ đã tìm kiếm mọi thông tin nhưng không tìm được cách liên lạc với Giản Vân Lam, chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất trực tiếp ngồi chờ ở chỗ Giản Vân Lam bày quán.
Những người đại diện này ngày thường đấu đá nhau kịch liệt, lúc này cũng như hổ rình mồi, không ai nhường ai, cảnh giác nhìn nhau còn đám thực khách vốn xếp hàng mua cơm chiên thì có chút không quen.
Lâm Thiên Thu vốn đã hơi "xã khủng" (sợ giao tiếp), tuy trước đây quán của Ông chủ Giản cũng đông khách, nhưng hôm nay còn đông hơn gấp bội, lại có không ít người hỏi anh ta: "Này, cậu là khách quen ở đây à, trước đây ông chủ Giản bán những loại cơm chiên nào, có ngon không?"
Bị bắt chuyện với nhiều người như vậy, Lâm Thiên Thu chỉ biết cười gượng: Tôi xin thua :')
Các chủ quán ăn vặt khác thì đỡ hơn, đám đông này mang đến lượng khách hàng không ngờ, mọi người xếp hàng mệt mỏi, thấy bên cạnh có bánh rán, cháo quẩy, bánh bao... đều tiện tay mua thêm chút, nhưng vừa đến tám giờ rưỡi, các chủ quán dẫn đầu là Ngô Thu Hà, nhanh chóng treo biển "Tạm dừng bán", hòa mình vào hàng người xếp hàng làm ăn là làm ăn, nhưng không thể chậm trễ việc ăn cơm chiên được!
Thực khách: "?"
Còn Minh Nhược Côi thì khỏi cần "trang". Ai cũng biết cô ta là đồ tham ăn rồi, còn "trang" làm gì nữa! Minh Nhược Côi mặc đồ thể thao thoải mái, mái tóc đen dài như thác nước được buộc lên.
Điều đáng nói là, dù Minh Nhược Côi là một "đỉnh lưu" (người nổi tiếng hàng đầu) di động ở đây, lại không có một paparazzi nào.
Vì chuyện livestream "tình ái" lần trước, rất nhiều paparazzi dạo gần đây sống không dễ dàng gì, lo thân còn chưa xong, ai dám đến chọc Minh Nhược Côi "tòa Phật" này nữa!
Hầu Diện Bao, tay paparazzi dám làm như vậy, giờ ra sao thì ai cũng rõ. Bởi vậy, Minh Nhược Côi cũng thoải mái hơn nhiều, thậm chí cô ta còn không trang điểm gì nhiều mà đến luôn, chủ trương sự tự nhiên có một vẻ đẹp mộc mạc.
Đương nhiên, dù không có paparazzi, nhưng những người xung quanh vẫn không khỏi tò mò, có người xem video trên mạng, vừa thấy Minh Nhược Côi liền trêu chọc:
"Minh tỷ, lại phải quỳ xuống lạy ông chủ Giản để làm đầu bếp riêng cho cô hả?"
Minh Nhược Côi trợn tròn mắt: "Sao anh lại vu khống người ta như vậy..."
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
"Vu khống gì chứ? Mấy hôm trước tôi tận mắt thấy cô ngồi bệt xuống đất quỳ lạy Ông chủ Giản, khóc toáng lên, xấu hổ c.h.ế.t đi được."
Minh Nhược Côi đỏ mặt, lặp đi lặp lại cái gì mà "Chỉ là nhu nhược đáng thương, dung nhan khuynh thành ôm đùi cầu xin, chứ không có quỳ lạy!", rồi thì "Ăn cơm chiên không tính là mất mặt", sau đó lại lảm nhảm những lời khó hiểu như "Chi, hồ, giả, dã", "Cơm chiên thật thơm" gì đó.
Vây xem quần chúng: "……"
Đúng là Khổng Ất Kỷ. Minh Nhược Côi đến, Bối Thi đương nhiên cũng đến. Trương Mặc và Bối Thi, đôi tình nhân nhỏ này, vừa chuẩn bị cho hôn lễ, vừa cẩn thận đến xếp hàng nhìn biển người xung quanh mà trong lòng run sợ.
Không vì gì khác, chỉ vì... ở đây quá nhiều học đệ học muội. Từ Kinh Đại đến đây, đi tàu điện ngầm cũng mất cả tiếng, sao đám người này kéo nhau đến hết vậy! Mị lực của ông chủ Giản rốt cuộc lớn đến mức nào!
Trương Mặc và Bối Thi đều là sinh viên tốt nghiệp Kinh Đại, nói ra thì, ban đầu họ cũng quen nhau ở Kinh Đại. Tình yêu của hai người, từ áo đồng phục đến váy cưới, là một câu chuyện đẹp ở Kinh Đại, hai người còn từng được mời về trường tham quan với tư cách đại diện sinh viên ưu tú.
Nhưng, gặp nhiều học đệ học muội như vậy ở đây, hình tượng học trưởng học tỷ "cao lớn thượng" của họ tan tành hết cả.
Bên ngoài là cặp đôi học bá ưu tú, nhân viên cốt cán của tập đoàn lớn và người đại diện "kim bài", nhưng thực tế... là hai "xã súc" (dân văn phòng) bị cuộc sống vùi dập đến tơi tả, mỗi ngày chỉ có thể tìm được chút an ủi từ cơm chiên QAQ
Trương Mặc và Bối Thi lặng lẽ đeo khẩu trang, kéo thấp ô che mưa, không muốn bị nhận ra nhưng vẫn có người nhận ra. Ví dụ như Lý Vân và Đàm Đình Đình, hai người mắt sắc lập tức phát hiện ra Bối Thi:
"A! Bối Thi học tỷ!!! Chị còn nhớ bọn em không, hồi trước chị về trường diễn thuyết, bọn em còn add WeChat của chị đó, bọn em đặc biệt ngưỡng mộ chị, thế mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi chị đã trở thành người đại diện kim bài, còn nâng đỡ được một đỉnh lưu như Minh Nhược Côi, chị thật là lợi hại!"
"Chị cũng đến xếp hàng mua cơm chiên của ông chủ Giản hả!"
Đàm Đình Đình tràn đầy ảo tưởng về hình tượng người đại diện "kim bài" như Bối Thi, cho rằng đối phương nhất định phải mặc âu phục chỉnh tề, trang điểm tỉ mỉ, hành động nhanh nhẹn, cả người tràn đầy khí thế "nữ cường nhân" nói một không hai nhưng Bối Thi trước mắt lại có chút khác với tưởng tượng của cô.
Mặc đồ thể thao rộng thùng thình, đeo kính, cầm quạt tròn in ảnh Giản Vân Lam che mặt, ánh mắt lảng tránh.
Bối Thi: "…"
Ông chủ Giản ơi, cậu mau đến đi. Cậu mà không đến nữa là tớ "toang" thật đó ô ô ô!!! Dù đứng giữa biển người đông đúc này, Ninh Sanh vẫn vô cùng nổi bật, y chống chiếc ô trong suốt đứng trong mưa, cả người như được bao phủ bởi ánh mặt trời, giống như một cây tùng hiên ngang rất nhiều người không khỏi liếc nhìn:
"Đẹp trai quá!"
"Trai đẹp như vậy cũng bị cơm chiên mê hoặc sao?"
"Cảm giác đẹp trai không kém Ông chủ Giản chút nào..."
Khí chất của Ninh Sanh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại không có vẻ cô độc. Bên cạnh y có Lý Minh Hi, có những người bạn khác trong khoa máy tính, các nam sinh tự nhiên vây quanh y nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng nhắc đến Ninh Sanh, Ninh Sanh cũng đáp lại một hai câu, khi y nói chuyện cái vẻ lạnh nhạt xa cách ngàn dặm kia liền biến mất, trở nên sinh động hơn.
Bên cạnh có nữ sinh đỏ mặt, lén nhìn y hồi lâu, dựng tai lên nghe y nói chuyện chỉ nghe thấy Ninh Sanh cười nhạt, nói: "Mấy cậu chơi dở vậy, chơi game đừng rủ tớ, tớ ngại mất mặt, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm chiên của tớ."
Nữ sinh: "……"
Khác hẳn với hình tượng mỹ nhân thanh lãnh mà cô từng tưởng tượng. Trong hàng dài người, Ninh Sanh xếp ở vị trí gần đầu, gần như là người đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-60.html.]
Sau khi Lý Minh Hi hết lời khuyên can, Ninh Sanh mới miễn cưỡng từ bỏ kế hoạch thức đêm từ 10 giờ tối hôm trước để xếp hàng, nhưng dù vậy, y vẫn bắt chuyến tàu điện ngầm đầu tiên lúc 5 giờ sáng, đến sớm hơn tất cả mọi người cần phải cẩn thận hơn, nghiêm túc hơn mới được.
Y không thể mạo hiểm việc không mua được cơm chiên! Tuy rằng, địa điểm bày quán của ông chủ Giản lại ở dưới lầu tập đoàn Viễn Châu, điều này khiến Ninh Sanh có chút không thoải mái.
Tập đoàn Viễn Châu chỉ cần nghe bốn chữ này thôi, vô số ký ức tồi tệ lại ùa về trong tâm trí y. Văn phòng trên tầng cao nhất, khung cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh thành phố, còn có ánh mắt điên cuồng của Cố Hành Chu, cùng đôi tay bị kiềm chế bởi chiếc còng số tám... đã từng, Ninh Sanh chỉ cần nghĩ đến cái tên đó thôi, liền phản xạ có điều kiện mà muốn nôn mửa nhưng hiện tại thì khác.
Hiện tại, tình hình của mẹ và bà ngoại đang tốt lên nhờ có món hoành thánh của Ông chủ Giản, y có bạn bè, có cuộc sống riêng từng chút một được kéo ra ngoài ánh sáng. Cuộc sống của y, sau những ngày mưa dầm dề không ngớt, cuối cùng cũng đã tạnh.
Một khi đã được tắm mình trong ánh nắng, y sẽ không thỏa hiệp nữa, sẽ không cho phép bất cứ ai kéo y trở lại căn phòng âm u ẩm ướt kia, giam cầm sự sinh trưởng của y cho dù có gặp lại Cố Hành Chu, Ninh Sanh cũng sẽ không sợ hãi, và không lùi bước.
Vì món cơm chiên của Giản Vân Lam, y nguyện ý đến bất cứ đâu để xếp hàng cho dù là dưới lầu tập đoàn Viễn Châu.
Hơn nữa, y đã không còn sợ Cố Hành Chu, thậm chí nghĩ đến ba chữ này, liền cảm thấy ngứa răng. Ninh Sanh đã nghĩ kỹ rồi… Nếu tái kiến Cố Hành Chu, y nhất định phải tát cho đối phương hai cái thật mạnh vào mặt rồi thêm một đ.ấ.m trái, một đ.ấ.m phải, và quét trụ đối phương. Quan trọng nhất là, phải đạp thẳng vào hạ bộ của hắn!
Ninh Sanh mỉm cười, nắm tay siết chặt hơn.
Lý Minh Hi run rẩy: “…”
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Vẻ mặt của Ninh Thần thật đáng sợ, cứ như đang nghĩ đến một kế hoạch khủng bố muốn hủy diệt ai đó vậy không biết kẻ xui xẻo nào bị Ninh Thần nhắm trúng rồi.
Tóm lại, xin chia buồn cùng hắn, Amen. Vì Ninh Sanh đến rất sớm, lại xếp hàng ở vị trí đầu, nên y không nhìn thấy Cố Hành Chu đang cải trang kín mít ở giữa hàng người để ăn được món cơm chiên, lần này Cố Hành Chu cũng chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Không chỉ gọi đến mấy người cấp dưới đắc lực, lên kế hoạch tỉ mỉ, mà còn cải trang ngụy trang, đảm bảo không ai nhận ra mình ngay cả cha ruột của hắn, cũng tuyệt đối không thể nhìn thấu lớp ngụy trang này, cướp đi món cơm chiên có được không dễ dàng!
“Cố tổng… À không, khụ khụ, tiểu Chu.” Dưới ánh mắt sắc bén của Cố Hành Chu, thư ký ho khan một tiếng, hạ giọng nói: “Còn năm phút nữa, sắp bắt đầu rồi.”
Lúc này, thời gian đã điểm 8 giờ 55 phút dựa trên số liệu của mấy ngày trước, bọn họ đã lập một báo cáo chi tiết, trong đó dùng biểu đồ thống kê để phân tích thời gian Giản Vân Lam ra quán, dự tính lượng khách, thời gian bán hết trung bình, vân vân.
Phân tích cho thấy, Giản Vân Lam ra quán vô cùng đúng giờ, cơ bản đều vào đúng 9 giờ, thời gian chênh lệch không quá một phút ngay cả vị trí xếp hàng hiện tại của Cố Hành Chu, cũng là kết quả của sự phân tích tỉ mỉ từ đội ngũ chuyên nghiệp không sớm không muộn, vừa đúng vị trí thứ 50!
Sẽ không quá nổi bật như người đầu tiên, cũng không bỏ lỡ cơ hội ăn cơm chiên vì xếp quá muộn, ở giữa là kín đáo nhất. Sau khi cải trang ngụy trang, cũng không có nguy cơ bị người quen phát hiện. Ừm, hoàn hảo.
Cố Hành Chu hài lòng gật đầu. Hắn bỏ ra nhiều tiền thuê đám cấp dưới đắc lực này, đâu phải để ăn không ngồi rồi.
Thế là, thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh, trong ánh mắt vừa hy vọng vừa khẩn trương của mọi người, bóng dáng chiếc xe ba gác quen thuộc, đón ánh bình minh mà đến!
“Cậu ấy tới rồi! Cậu ấy tới rồi a a a!”
“Ông chủ Giản, cuối cùng anh cũng đến rồi, chúng tôi chờ lâu lắm đó!”
“Ông chủ Giản đã lâu không gặp QvQ”
“Hôm nay là cơm chiên gì vậy? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây.”
Hàng trăm hàng ngàn người vây quanh, như đàn zombie vây thành, rất nhiều người nhiệt tình vươn tay ra lay xe của cậu. Giản Vân Lam còn chưa đến được quầy hàng của mình, đã bị bao vây đến không còn kẽ hở.
Cuối cùng, vẫn là Minh Nhược Côi đứng ra, khí thế ngút trời mà chỉ huy trật tự, đám đông mới không tình nguyện mà tách ra một lối đi…
“Hôm nay đông người vậy sao?” Giản Vân Lam cũng mở to mắt, có chút kinh ngạc, cậu chỉ bán một trăm phần, ở đây làm sao cũng phải hơn một ngàn người ấy chứ?
Vì không để ý đến những chuyện trên mạng, Giản Vân Lam vẫn hoàn toàn không biết gì về vận may đỏ chót của mình. Giản Vân Lam tuyên bố: “Hôm nay là cơm chiên khoai tây cay, số lượng có hạn một trăm phần.”
Ninh Sanh đang xếp hàng ở phía trước lập tức quét mã thanh toán, một giây trước cậu còn đang vẻ mặt u ám mà nghĩ đến chuyện của Cố Hành Chu, giây tiếp theo đã thay đổi sắc mặt, con ngươi lấp lánh như nước, như một chú cún con ướt mưa:
“Ông chủ Giản, tôi là khách quen nè, trước kia còn giúp anh bóc tôm nữa đó, có thể bán cho em nhiều hơn một phần được không?”
Lý Minh Hi: “Ninh Thần, cậu…” lại muốn gian lận!
Ninh Sanh: “Câm miệng.”
Lý Minh Hi: “…”
Giản Vân Lam nhìn Ninh Sanh một lúc lâu, nhận ra y, vui vẻ nói: “Tôi nhớ ra rồi còn có các bạn học nữa… Mọi người từ Kinh Đại đến đây à? Xa quá, vất vả rồi.”
Nghe vậy, đám sinh viên Kinh Đại xung quanh tức khắc như tắm mình trong gió xuân, ngượng ngùng che mặt.
Cậu thật tốt. Anh ấy nhớ đến chúng ta còn có chuyện gì hạnh phúc hơn thế này sao?!
“Mỗi người chỉ được mua một phần.” Đối mặt với câu hỏi của Ninh Sanh, Giản Vân Lam tiếc nuối nói.
“Nhưng mà.” Cậu vỗ vỗ ngực, đảm bảo nói: “Tôi sẽ cho mọi người ăn no căng bụng, mọi người cứ yên tâm đi!”
Chuyên gia chăn nuôi hàng đầu.jpg Đám sinh viên Kinh Đại ngơ ngác chớp mắt, như thể nhìn thấy hào quang thánh thiện tỏa ra từ người cậu.
Vừa nói chuyện, Giản Vân Lam vừa làm nóng chảo gang, đổ dầu vào, thêm một nắm tỏi lớn. Trong dầu nóng, tỏi băm nhanh chóng được chiên đến thơm lừng, mùi tỏi nồng đậm không ngừng theo hơi nóng bốc lên, lạp xưởng cũng nhanh chóng được thả vào nồi, những miếng lạp xưởng nửa nạc nửa mỡ đỏ au, được chiên đến bên ngoài cháy cạnh, bên trong mềm ngon.
Sau đó, Giản Vân Lam đổ vào một bát lớn khoai tây, những miếng khoai tây có bề mặt nhẵn bóng, các cạnh tròn trịa, ánh lên một màu vàng nhạt đẹp mắt, người sành ăn liếc mắt một cái là nhận ra, đây là khoai tây thượng hạng.
Sau đó, dưới ánh mắt vô cùng mong chờ của mọi người, khoai tây nhanh chóng được chiên đến vàng ruộm, kêu xèo xèo, tỏa ra ánh sáng vô cùng mê người…