Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-04-18 15:21:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất nhanh, mẻ cơm chiên đầu tiên ra lò lớp trứng vàng ruộm bao phủ đều khắp bề mặt cơm. Hạt cơm tơi, căng tròn, ánh lên màu vàng kim mê hoặc, hương thơm nồng nàn của cơm chiên quyện cùng chút chua dịu, thanh mát của chanh.

 

Những viên thịt xá xíu nhỏ được chiên cháy cạnh, điểm xuyết thêm hành lá xanh mướt, vỏ chanh vàng tươi... hơi nóng bốc lên nghi ngút từ đĩa cơm chiên, khiến Văn Mạt Lị không kìm được nuốt nước miếng. Cô ta vội vàng xúc một muỗng đầy đưa vào miệng.

 

Cơm được xào vừa tới, mềm xốp, quyện chặt lớp trứng thơm ngậy. Vị trứng gà cháy cạnh hòa cùng hương cơm khiến người ta vô cùng thỏa mãn. Thịt xá xíu được chiên trên lửa lớn, bên ngoài giòn rụm, bên trong lại mềm ngọt. Mỡ lợn tan chảy khi nhai, nhưng lại được cân bằng bởi vị ngọt thanh của bắp và hương chua của chanh.

 

Văn Mạt Lị chưa từng ăn món cơm chiên chanh bao giờ, trước đó còn ngờ vực liệu đây có phải món ăn kinh dị nhưng không ngờ, chanh trong món cơm chiên này lại là một điểm nhấn tuyệt vời.

 

Chanh mang đến cảm giác tươi mới, hòa tan vị ngấy của thịt xá xíu và cơm chiên. Trong món cơm chiên béo ngậy, nó điểm thêm một chút hương vị thanh tao, vừa chua vừa thơm, đậm đà mà tươi mát. Sự kết hợp giữa cơm chiên xá xíu thỏa mãn, cơm chiên nóng hổi và chanh thanh mát tạo nên một hương vị phong phú, khiến người ta không thể ngừng đũa!

 

Văn Mạt Lị xuýt xoa: "Ngon quá, ngon quá đi mất, ô ô ô ô!"

 

Cơn đói cồn cào sau một ngày dài giờ đã được xoa dịu hoàn toàn mỗi miếng nhai đều tràn ngập hạnh phúc. Văn Mạt Lị vừa ăn vừa gật gù, chẳng còn để ý đến hình tượng gì nữa, chỉ mải mê tận hưởng hương vị tuyệt vời.

 

Những thực khách còn đang do dự xung quanh, khi nhìn thấy đĩa cơm chiên hấp dẫn và phản ứng của Văn Mạt Lị, cũng không ngần ngại nữa, nhanh chóng quyết định:

 

"Ông chủ, cho tôi một phần cơm chiên!"

Edit: Hoa Thuỷ Tinh

"Nghe mùi chanh thơm quá, cho tôi một chén, nhiều chanh một chút nhé!"

 

"Tôi và con gái mỗi người một phần, cảm ơn ông chủ!"

 

Đơn đặt hàng tới tấp bay đến, quầy cơm chiên vốn vắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt, thậm chí còn có một hàng dài người xếp hàng. Các chủ quầy ăn vặt xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này.

 

Xem ra ông chủ quầy đổi người rồi, đây là tìm được cứu binh à mà đây không phải cứu binh tầm thường, có thể trong mười phút hồi sinh một quầy ăn vặt.

 

E rằng đây là thần binh thiên tướng hạ phàm đi. Sắc mặt Cố Hành Chu khó coi vô cùng. Hắn không thể chấp nhận được việc hai tiếng nỗ lực của mình lại không bằng mười phút của Giản Vân Lam.

 

Cố Hành Chu nhìn đám khách hàng nhiệt tình, rồi lại nhìn chảo cơm chiên thơm phức đang đảo đều, cau mày...Chẳng qua chỉ là một quầy ăn vặt ven đường thôi mà có cần phải khoa trương vậy không?

 

Đột nhiên, giọng nói của Giản Vân Lam vang lên. Giản Vân Lam liếc nhìn Cố Hành Chu một cái, tự nhiên phân phó:

 

"Ngẩn người ra đó làm gì, ra tiếp đón khách đi phát giấy ăn cho mọi người, nhớ thứ tự xếp hàng đừng để lộn xộn."

 

Cố Hành Chu theo bản năng muốn từ chối. Giản Vân Lam lấy thân phận gì mà dám ra lệnh cho hắn nhưng, nhìn ánh mắt mong chờ của những thực khách đang xếp hàng. Rất nhiều người, đủ mọi lứa tuổi, nam nữ già trẻ đủ mọi loại trang phục, nhưng trên mặt ai nấy đều nở nụ cười tươi rói và ánh lên sự háo hức với món ăn ngon.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-45.html.]

Những gương mặt tươi tắn, ánh mắt lấp lánh ấy trong không khí náo nhiệt của chợ đêm, khiến người ta cảm nhận được sự tốt đẹp chân chất nhất của cuộc sống. Trong lòng Cố Hành Chu trào dâng một cảm xúc kỳ lạ, không thể diễn tả thành lời.

 

"Anh ơi, cho em và mẹ một tờ giấy ăn được không ạ?" Một bé gái buộc tóc b.í.m hỏi chính là bé gái vừa bị Cố Hành Chu dọa khóc.

 

Trước sự quyến rũ của ẩm thực, cô bé không còn sợ hãi nữa, lấy hết can đảm xin Cố Hành Chu giấy ăn như có ma xui quỷ khiến, Cố Hành Chu cầm giấy ăn trên bàn đưa cho bé.

 

"Cảm ơn anh ạ!" Bé gái nở nụ cười ngọt ngào.

 

Ngày càng có nhiều người nhìn về phía Cố Hành Chu, xin hắn giấy ăn. Quá nhiều người, quá nhiều ánh mắt tha thiết nhìn hắn.

 

Cố Hành Chu không kịp suy nghĩ, cơ thể tự động cử động phát giấy ăn, in số thứ tự giúp Giản Vân Lam một tay, thậm chí còn đóng hộp, gói hàng, mời chào khách...

 

Một giờ sau, khi Cố Hành Chu ý thức được thì... Hắn đã xắn cao tay áo, mặc tạp dề thoăn thoắt, mồ hôi nhễ nhại, hăng say bận rộn trong quầy cơm chiên, chẳng khác gì những 'dân đen tầm thường' mà hắn từng khinh thường.

 

Cố Hành Chu: "?"

 

Ai đã bỏ bùa hắn vậy. Cố Hành Chu trầm mặt, trên người bắt đầu tỏa ra khí thế tự tin, quyết đoán, hắn dùng giọng điệu bá đạo, muốn khống chế toàn cục: "Tôi không..." Không làm, thật nực cười!

 

"Cậu ơi, cho tôi hai tờ giấy ăn, với lại một đôi đũa, cảm ơn!" Một dì bên cạnh hỏi vọng sang.

 

Cố Hành Chu lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười tươi rói: "Vâng ạ, dì chờ một lát."

 

Cố Hành Chu: "???"

 

Hắn bị đoạt xác là do cơ thể tự động hành động! Cố Hành Chu nhìn đám đông náo nhiệt trước mắt. Không ngừng có thực khách nhận lấy đĩa cơm chiên nóng hổi, ăn ngay tại chỗ, ăn ngấu nghiến, mồ hôi nhễ nhại, thỉnh thoảng phát ra những tiếng hạnh phúc:

 

"Ngon thật, quá đã, bụng ấm hẳn lên."

 

"Tiểu Bảo, con đi mua cho ông nội một phần đi, hiếm khi ông thích đồ ăn vặt lắm, ha ha."

 

"Chị hai, cho em nếm một miếng, mau lên, em đói quá!"

Edit: Hoa Thuỷ Tinh

Có ba cô cậu học sinh cấp ba tụ tập bên nhau, vừa cười đùa, vừa thảo luận về thi cử, tình yêu, chuyện gia đình. Mỗi người cầm một phần cơm chiên, thỉnh thoảng lại gắp trộm của bạn, ồn ào náo nhiệt, vui vẻ tận hưởng những khoảnh khắc thanh xuân vội vã.

 

Có một đôi vợ chồng già, ông chống gậy, bà đeo răng giả, hai người đứng trong làn gió đêm dịu dàng, dìu nhau, đầu tựa vào nhau, lặng lẽ chia sẻ đĩa cơm chiên, tình yêu và năm tháng cùng lắng đọng.

 

Còn có một đôi mẹ con, người mẹ ôm cô con gái nhỏ vào lòng, cô bé vùi đầu ăn cơm chiên, hai mắt cong cong cười như trăng non, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mẹ, bưng bát cơm chiên lên, nói "Mẹ ơi, mẹ cũng ăn đi, ngon lắm", người mẹ cũng cười, khẽ chạm vào mũi con gái, gạt đi hạt cơm dính trên mép... nhìn từng cảnh tượng ấy, Cố Hành Chu chấn động trong lòng, không thốt nên lời.

Loading...