Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:41:34
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn giờ sáng, Giản Vân Lam đúng giờ mở mắt. Một ngày mới lại đến, lại được đi bày quầy! Thật sung sướng. Hôm qua Giản Vân Lam đã ngủ rất sớm, nên giấc ngủ vô cùng sung túc, thần thái cũng rạng rỡ. Hơn nữa, cậu đã nghĩ kỹ hôm nay sẽ làm món gì: Cơm chiên cải ngồng!
Hai ngày trước, món cơm chiên đều hơi nhiều dầu mỡ. Giản Vân Lam để ý thấy, nhờ có bà chủ tiệm bánh bao Ngô Thu Hà tích cực quảng bá, không ít chủ quán ăn vặt xung quanh cũng đến mua cơm chiên của cậu, phần lớn những người này đều đã ngoài bốn mươi, năm mươi, đang ở độ tuổi trung niên. Thực ra, vào buổi sáng sớm mà ăn cơm chiên quá nhiều dầu mỡ, dù ngon miệng thật đấy nhưng lại không tốt cho sức khỏe của họ chút nào.
Vậy nên hôm nay, cậu sẽ làm một món thanh đạm, vừa ngon miệng lại tốt cho sức khỏe. Hơn nữa, giới trẻ bây giờ cũng bị công việc vùi dập tơi tả, tình trạng sức khỏe đáng lo ngại, nên Giản Vân Lam không lo món cơm chiên của mình sẽ ế khách.
Tuy rằng cậu rất thích thú với quá trình cho thực khách thưởng thức món ngon, nhưng nếu có thể khiến họ ăn uống vui vẻ không hề gánh nặng, thì bản thân Giản Vân Lam còn vui hơn nữa. Giản Vân Lam cưỡi xe ba bánh ra chợ. Từ khi xe ba bánh được nâng cấp lên hệ thống chạy bằng điện, cậu chỉ cần điều khiển hướng đi, lái xe đã đơn giản hơn rất nhiều.
"Ông chủ Giản, cậu lại đây xem đi thử đi, thịt heo ngon nhất đây!"
"Trứng gà nhà tôi đây, gà mái già nhà đẻ đấy còn nóng hổi luôn này."
"Ông chủ Giản hôm nay mua gì thế, có mua cà chua không?"
Vừa tiến vào chợ, cậu đã nghe thấy đủ loại tiếng rao hàng. Giản Vân Lam đi một vòng nhập hàng ở đây, mọi người đều đã quen mặt cậu, nên gọi hỏi cũng nhiệt tình hơn hẳn.
"Ông chủ Giản, xem dưa muối nhà em đi!" Một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba nhiệt tình chào đón cậu, giọng Hà Nam đặc sệt, bên cạnh cô bé đặt một cái bình lớn: "Muốn làm món gì cũng ngon hết sẩy, dưa muối hầm miến, cá hầm dưa chua, cơm chiên dưa chua."
Giản Vân Lam có ấn tượng với cô bé này, trước đây cậu đã từng mua cà chua chất lượng tốt ở chỗ cô bé. Cậu nhớ tên cô bé là Đồng Linh, ngày nào cũng vậy, trời còn chưa sáng đã phải dậy giúp gia đình bày quầy, hơn bảy giờ còn phải lái xe đi học, là một cô bé rất chăm chỉ.
Giản Vân Lam động lòng: "Cho anh xem dưa muối đi?"
Đồng Linh cười tủm tỉm mở bình ra, từ bên trong lấy ra một tảng đá lớn, giải thích: "Dưa muối ở Hà Nam bọn em ấy mà đều phải đặt lên trên một tảng đá lớn như thế này."
Vừa mở bình, một mùi chua nồng đậm đã xộc vào mũi, chỉ ngửi thôi, khoang miệng Giản Vân Lam đã không tự chủ mà tiết ra nước bọt nhìn kỹ vào bên trong, dưa muối có màu sắc tự nhiên lá cải lộ ra màu vàng nhạt, cọng rau cũng nửa trong suốt, rõ ràng là lên men tự nhiên. Giản Vân Lam đưa tay ấn nhẹ, dưa muối rất dai đây đúng là loại dưa muối ngon nhất rồi.
"Anh mua hết cả vại này." Giản Vân Lam nhanh chóng quyết định.
Hôm nay chiên cơm, cậu có thể làm hai loại, cơm chiên cải ngồng và cơm chiên dưa chua, để thực khách tự do lựa chọn.
"Tuyệt vời!" Đồng Linh mừng rỡ ra mặt, mỗi lần ông chủ Giản đến chỗ này mua đồ ăn, đều có thể dọn sạch sạp của cô bé nhờ vậy mà cô bé cũng có thể sớm kết thúc công việc để đến trường, có thêm thời gian học hành: "Em còn có ít ớt cựa gà này, miễn phí biếu ông chủ ăn kèm ạ."
"Cảm ơn em." Giản Vân Lam cười gật đầu.
Sau đó, cậu dạo một vòng quanh chợ chọn mua những thứ cần mua như dưa tuyết, trứng gà ta, hành, gừng, tỏi, rồi cảm thấy mãn nguyện trở về biệt thự, bắt đầu chuẩn bị cho việc ra quán. Vì cơm sẽ xào trực tiếp tại chỗ, nên việc chuẩn bị cho việc ra quán rất đơn giản. Cậu đem tất cả nguyên liệu nấu ăn rửa sạch, thái, băm, rồi phân loại cho vào hộp, bản thân quá trình này cũng rất thư giãn.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, thời gian lặng lẽ trôi đến tám giờ rưỡi đã đến lúc ra quầy. Thao Thiết mặc bộ đồ ngủ Doraemon, lười biếng đi ra, ngáp dài: "Chúc cậu thuận buồm xuôi gió."
"Anh nghĩ gì đấy?" Giản Vân Lam kỳ lạ nhìn anh: "Lên xe đi."
Không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn đầu gối, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Thao Thiết: "..."
Thao Thiết xị mặt, không tình nguyện lên xe, đôi chân dài ngồi sau xe ba bánh một cách đầy ấm ức. Ông quản gia cười nhìn hai người. Ôi chao, hôm nay thiếu gia cũng cùng đại nhân Thao Thiết ngọt ngào cưỡi xe ba bánh ra ngoài kìa.
Trên đời này, điều lãng mạn nhất, chẳng phải là anh cưỡi xe ba bánh, dịu dàng mỉm cười, chở bạch mao da đen soái ca yêu dấu, cùng nhau hướng tới cuộc sống tươi đẹp hay sao... Nếu có ai đó đọc được tiếng lòng của quản gia, phỏng chừng sẽ túm lấy vai ông mà lắc điên cuồng.
Ông nhìn ra cái "dịu dàng mỉm cười" từ chỗ nào vậy rõ ràng Giản Vân Lam đang cười cuồng điên vì sắp được ra quầy, và cả nụ cười gian tà của kẻ bóc lột công nhân nữa chứ chắc ông là fan cuồng couple này rồi!
Giản Vân Lam lái xe trên đường, Thao Thiết biến thành một con ch.ó lớn ủ rũ nằm ở ghế sau, gà gật ngủ. Đột nhiên, trên đường bên cạnh, một chiếc Lincoln giảm tốc độ, chậm rãi song hành cùng xe ba bánh.
"Tiểu Giản, trùng hợp quá, cậu đi đâu đấy?"
Trên gương mặt uy nghiêm của Cố Thiên Thừa nở nụ cười hiền từ, ánh mắt nhìn Giản Vân Lam tràn đầy sự tán thưởng: "Người trẻ tuổi thế hệ này có thể dậy sớm như vậy không có nhiều đâu. Tiểu Giản vừa nhìn đã biết là người có thiên phú dị bẩm, tương lai đáng kỳ vọng!"
Không biết cậu cưỡi chiếc xe ba bánh này, là muốn đi đâu nhỉ có phải là muốn đi làm từ thiện, cứu tế xã hội, hay là tham gia hoạt động công ích nào đó? Tiểu Giản lương thiện như vậy, chắc chắn là như thế rồi.
"Cố lão tiên sinh, chào ông." Giản Vân Lam cười chào hỏi: "Cháu đi bày quầy bán cơm chiên ở dưới lầu công ty ông."
Cố Thiên Thừa: "..."
Cố Thiên Thừa im lặng một lát, gượng gạo khen: "Bán cơm chiên cũng tốt, cơm chiên, hay ở chỗ, nó là cơm chiên cần phải xào..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-37.html.]
Thư ký đứng bên cạnh cảm thấy xấu hổ, quyết định chuyển chủ đề.
"Cố đổng, ngài còn nhớ món quà ngài chuẩn bị cho Giản tiên sinh không ạ?" Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở.
Vừa nói chuyện, xe đã đến địa điểm. Cố Thiên Thừa từ trên xe Lincoln bước xuống, vỗ đầu một cái:
"À, đúng rồi, trí nhớ của tôi này."
Cố Thiên Thừa lấy ra một hộp quà từ trong ngực, đưa cho Giản Vân Lam: "Một chút quà mọn, gọi là có chút lòng thành."
Giản Vân Lam vốn không định nhận quà, nhưng mở ra xem, cậu đã thay đổi chủ ý. Trong hộp quà lụa tinh xảo, nằm một cái... xích chó bằng vàng ròng. Trên xích chó, còn có một cái thẻ bài chó mang đậm phong cách thẩm mỹ của lãnh đạo, trên đó khắc hai chữ thư pháp mạnh mẽ hữu lực: "Mao Mao".
"Mao Mao, mau đứng lên, còn không mau cảm ơn Cố lão tiên sinh, đã chuẩn bị cho mày một chiếc xích chó đẹp như vậy!" Giản Vân Lam kéo Thao Thiết đang ngủ dậy, con ch.ó lớn lông bạc ngơ ngác mở to mắt, bị đeo vào xích chó.
Con chó oai phong vô cùng, như thần thú hạ phàm, trên cổ lại bị đeo một chiếc xích chó bằng vàng ròng, trên đó viết hai chữ to "Mao Mao". Xấu mà đáng yêu.
Thao Thiết phát ra tiếng kêu phẫn nộ: "Ngao!!!"
Loài người, ngươi chán sống rồi à!
Giản Vân Lam nói: "Ông xem, nó cười vui vẻ chưa kìa!"
"Cậu nuôi nó tốt thật đấy, xem nó này, khí chất ngời ngời." Cố Thiên Thừa nhìn Thao Thiết, không ngớt lời khen ngợi: "Tốt lắm, rất có tinh thần!"
Thao Thiết: "..."
Đôi mắt vàng của Thao Thiết híp lại, nguy hiểm nhìn Giản Vân Lam. Một ngày nào đó, anh sẽ tròng chiếc xích chó này lên cổ Giản Vân Lam, khiến cậu chỉ có thể đỏ mắt khóc lóc cầu xin anh cho cậu được tự do… tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Thao Thiết càng nghĩ càng hăng say, tạm thời bỏ qua sự khuất nhục trước mắt.
Tục xưng, tinh thần thắng lợi pháp.
Giản Vân Lam cười xoa đầu Thao Thiết: "Mao Mao, mặt mày gian xảo thế kia là đang nghĩ gì đấy, ai da, thật là đáng yêu mà ~"
Thao Thiết: "Hừ."
Loài người, ngươi cứ cười đi. Bây giờ cười càng vui vẻ, tương lai sẽ khóc càng thảm hại!
"Vậy tôi lên lầu trước đây." Cố Thiên Thừa nói: "À đúng rồi tiểu Giản, sáu giờ tối nay, đầu bếp nhà tôi tới, tôi muốn mời cậu đến nhà làm khách, tiện thể đến xem mấy chú cẩu cẩu nhà tôi."
Cố Thiên Thừa thấy Giản Vân Lam huấn luyện chó tốt như vậy, muốn học hỏi kinh nghiệm. (Ăn cắp bí quyết.jpg)
"Vâng." Giản Vân Lam thấy ông ta sắp đi, thuận miệng mời chào: "Cố lão tiên sinh, ngài đến rồi thì đến rồi có muốn ăn một bát cơm chiên của tôi rồi đi không?"
Câu "đến rồi thì đến rồi" này có một hiệu quả thần kỳ. Cố Thiên Thừa do dự cơm chiên ư?
Cố Thiên Thừa vốn rất chú trọng việc giữ gìn sức khỏe, nhưng dù sao cũng đã đến cái tuổi này, cao huyết áp, tăng đường huyết, chẳng bệnh nào là ông ta tránh được. Bình thường, nếu không có gì đặc biệt, ông ta đều ăn ở nhà, với đầu bếp riêng và chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị những món ăn ngon nhưng hơi nhạt nhẽo những món như cơm chiên, bún ốc đầy dầu mỡ, về lý thuyết, ông ta không được phép đụng đến dù chỉ một miếng nhưng mà...
Cố Thiên Thừa nhìn Giản Vân Lam, cùng chiếc xe ba gác có vẻ đơn sơ kia, có chút thương cảm nghĩ: Chắc hẳn việc làm ăn của cậu ta không được tốt lắm.
Buổi sáng mà đã phải bán cơm chiên ở dưới chân công ty, lại còn trẻ như vậy, chắc chắn chẳng mấy ai mua. Cố Thiên Thừa biết rõ, phần lớn khách hàng ở dưới chân công ty này đều đã bị mấy quán bánh bao, bánh rán giò cháo quẩy, sữa đậu nành bánh quẩy kia thu hút hết rồi, những quán ăn vặt mới mở khó mà chen chân vào được. Giản Vân Lam bày quầy ở đây cả ngày, có khi còn chẳng kiếm nổi một trăm tệ.
"Thôi vậy, để tôi cổ vũ cậu một chút, hôm nay tôi phá lệ vậy." Cố Thiên Thừa gật gù.
Ông ta đi theo xe ba gác của Giản Vân Lam đến chỗ cậu bày quầy. Ở đó, người ta đã xếp hàng dài rồi nhìn lướt qua hàng người, có đến hai ba chục người, ngoài Lâm Thiên Thu và mấy đồng nghiệp trong công ty, còn có cả mấy chủ quán ăn vặt khác nữa dẫn đầu là Ngô Thu Hà, chủ quán bánh rán giò cháo quẩy, chủ quán bánh trảo, chủ quán bánh quẩy, tất cả đều mặc tạp dề, đội mũ đầu bếp, đứng trong hàng mắt trông mong chờ đợi.
Mà trước quán của họ, không quán nào là không đặt tấm biển: "9:00-9:30 không bán. Ông chủ đi xếp hàng ăn cơm chiên."
Cố Thiên Thừa: "..."
Không phải chứ, cái món cơm chiên này là cái gì vậy mà có sức hút lớn đến vậy? Mấy ông bà chủ này bỏ cả việc làm ăn của mình để đến cổ vũ sao. Chẳng lẽ... Mấy người này cũng giống như ông ta từng được Giản Vân Lam giúp đỡ, nên đến ủng hộ?
Giản Vân Lam tốt bụng như vậy, rất có thể là vậy. Càng nghĩ, Cố Thiên Thừa càng thấy ý nghĩ này đáng tin, chứ nếu không, mới bày quầy có hai ngày mà đã có nhiều người xếp hàng như vậy, thì đúng là chuyện hoang đường.
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Giản Vân Lam hỏi: "Cố lão tiên sinh, hay là cháu làm riêng cho ông một phần?"
"Không cần, không cần." Cố Thiên Thừa xua tay, đi về cuối hàng xếp hàng: "Không thể phá hỏng quy tắc của tiểu Giản, như vậy không công bằng với những người khác."