Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-04-14 15:45:44
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn hoành thánh còn có tiểu phẩm xem, khá tốt thầy Vương cầm được phần hoành thánh thứ hai, lại không nỡ ăn. Ngày mai 7 giờ, Giản Vân Lam mới bày quán lại, trước đó còn tận 24 tiếng đồng hồ phải chờ đợi. Quả thực là sống một ngày bằng một năm.

 

Thầy Vương suy tư mãi, quyết định để dành phần hoành thánh này lại, làm bữa sáng ngày mai... Đây là sai lầm trí mạng đầu tiên.

 

Vừa hay, thầy Vương nghĩ đến việc lát nữa ông còn có cuộc họp ở phòng thí nghiệm, trên đường đi ngang qua phòng trà của giáo viên, thầy Vương liền bỏ hộp hoành thánh đã gói kỹ vào tủ lạnh, nghĩ rằng sáng mai đến văn phòng có thể trực tiếp hâm nóng bằng lò vi sóng để ăn... Đây là sai lầm trí mạng thứ hai.

 

Vì cuộc họp gấp gáp, thầy Vương không dán nhãn của mình lên hộp, mà trực tiếp đặt ở góc tủ lạnh rồi rời đi... Đây là sai lầm trí mạng thứ ba.

 

Vì thế, một đêm trôi qua, khi thầy Vương vui vẻ hớn hở bước đi trong ánh bình minh, tưởng tượng đến vị tươi ngon của tôm trong miệng, bước vào văn phòng thì... Đối thủ không đội trời chung của ông là thầy Mộ Dung, đang bưng bát hoành thánh của ông, ăn uống thỏa thích.

 

Thầy Vương: "..."

 

Thầy Vương và thầy Mộ Dung, đều từng là sinh viên đại học của Kinh Đại, học thẳng lên tiến sĩ, ở lại trường giảng dạy hai người có hướng nghiên cứu tương tự, tuổi tác xấp xỉ, bởi vậy luôn là đối thủ cạnh tranh với nhau.

 

Tính cách hai người lại đều thuộc kiểu hiếu thắng, thầy Vương ngay thẳng chính trực, thầy Mộ Dung thanh cao sắc sảo, văn phòng lại ở gần nhau, ngày thường không tránh khỏi những mâu thuẫn nhỏ nhặt.

 

Năm đó thầy Mộ Dung được đề bạt lên chức giảng viên, thầy Vương lén ném chuối thối vào cửa nhà ông còn khi thầy Vương giành được quỹ quốc gia, thầy Mộ Dung sai học sinh tiểu học ném trứng thối vào cửa sổ nhà ông.

 

Những chuyện trước kia, đã qua rồi, thầy Vương cũng bỏ qua nhưng thầy Mộ Dung, lại dám động vào bảo bối hoành thánh của ông!

 

"Đó là hoành thánh của tôi!"

 

Thầy Vương giận tím mặt, hai mắt đỏ ngầu, cả người như hóa cuồng. Thầy Mộ Dung bưng bát hoành thánh, đứng lên, chậm rãi lau miệng: "Ông ồn ào cái gì sợ người ta không biết ông to mồm à, tuổi đã lớn còn thích gây sự."

 

"Chén hoành thánh này là của ông à?" Thầy Mộ Dung thấy thầy Vương kích động như vậy, cúi đầu nhìn hoành thánh rồi nói: "Tôi cứ tưởng nghiên cứu sinh của tôi mua cho tôi chứ."

 

Nói xong, thầy Mộ Dung nhét nốt cái hoành thánh cuối cùng vào miệng, chẳng có vẻ gì là hối cải. Thầy Vương trong lòng rỉ máu, căm hận nói: "Lão tặc Mộ Dung, tôi phải g.i.ế.c ông!"

 

"Có mỗi chén hoành thánh thôi mà." Thầy Mộ Dung thấy thái độ của ông kỳ lạ: "Bộ ngon lắm à?"

 

Đương nhiên, thầy Mộ Dung nói dối chuyện này phải kể từ hai ngày trước. Hai ngày trước, ông phát hiện đám nghiên cứu sinh tiến sĩ của mình cứ đến 7 giờ là bắt đầu mất hồn mất vía, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thể đang mong ngóng cái gì đó.

 

Hỏi ra mới biết, bọn họ thèm món hoành thánh ở cổng trường. Hoành thánh? Ngon đến vậy sao đến số thứ tự còn chẳng thèm viết. Thầy Mộ Dung tỏ vẻ khinh thường.

 

Hôm qua, nghiên cứu sinh của ông nói muốn đi mua hoành thánh, nếu còn nhiều thì sẽ mua cho thầy Mộ Dung một phần. Bởi vậy, sáng nay, khi ông mở tủ lạnh thấy chén hoành thánh kia, đương nhiên tưởng là học sinh mua bữa sáng cho mình. Học sinh khác thì không nói, nhưng vẫn có người tâm lý.

 

Thầy Mộ Dung không thích ăn tảo tía, cũng không thích ăn canh nên đã chọn hoành thánh ra, đổ hết canh đi. Nếu thầy Vương biết ông không chỉ ném tảo tía, còn đổ canh đi, phỏng chừng sẽ hộc m.á.u mà c.h.ế.t mất phí phạm của trời!

 

Vì đói bụng, thầy Mộ Dung cho hoành thánh vào lò vi sóng hâm nóng rồi ăn... Đừng đùa, đúng là ngon thật. Thầy Mộ Dung là người khó tính nhất, bản thân ông không quá thích ăn tôm nhưng món hoành thánh tôm tươi này da mỏng nhân to, lại ngon miệng lạ thường, nhân tôm tươi ngon ngọt, thêm chút dầu tôm béo ngậy, dù để tủ lạnh cả đêm, vẫn thơm ngon khó cưỡng nhưng thầy Mộ Dung cẩn thận đánh giá một phen, cảm thấy cũng không khoa trương như bọn họ nói.

 

Ngon thì ngon, nhưng cũng không đến mức khiến người ta mất ăn mất ngủ thấy thầy Vương đau lòng thật sự, thầy Mộ Dung đành xuống nước:

 

"Nếu ông đau lòng đến vậy, tôi đi Đường Yến mua cho ông một phần hoành thánh hải sản bạch ngọc, được chưa?"

 

Đường Yến là nhà hàng nổi tiếng số một số hai trong thành phố, cực kỳ khó đặt bàn, đồ ăn cũng rất sang trọng, đều là món ăn trân quý cấp quốc yến. Ông đã hạ mình như vậy, thầy Vương chắc sẽ không không biết điều chứ?

 

Xác nhận hoành thánh đã bị ăn sạch, thầy Vương từ phẫn nộ chuyển sang bi thương, thất thần nhìn hộp đựng: "Ông không hiểu đâu, ha ha, sao ông hiểu được chứ, chén hoành thánh này đâu phải hoành thánh Đường Yến so được..."

 

Thầy Mộ Dung: "..."

 

Người này điên rồi. Hoành thánh ở Đường Yến bán tận 188 tệ một bát, đầu bếp hàng đầu quốc gia đích thân nấu nướng, nguyên liệu cao cấp nhất, kỹ thuật tinh vi nhất. Hoành thánh ở quán ăn vặt đầu đường lại ngon hơn Đường Yến á?

 

Thầy Mộ Dung không tin với người không hiểu, nói nhiều vô ích. Thầy Vương buông lời tàn nhẫn: "Mấy hôm trước phòng thí nghiệm của ông mượn thiết bị, đến lúc trả rồi đấy, sau này đừng hòng mượn của tôi nữa."

 

Sắc mặt thầy Mộ Dung lập tức đen lại. Thiết bị kia là ông phải năn nỉ ỉ ôi mới mượn được, theo quy trình nghiên cứu phải dùng ít nhất một tháng mới có kết quả, hiện tại mới qua chưa đến năm ngày. Lão tặc Vương Kiến Hoa, tôi với ông sống không đội trời chung!

 

Không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của thầy Mộ Dung, thầy Vương xoay người rời đi. Ông không có thời gian thương tiếc cho tổn thất của mình, quan trọng nhất bây giờ là đảm bảo tối nay có thể mua được hoành thánh.

 

Thầy Vương nghĩ ngợi rồi nhắn tin vào nhóm Wachit của học sinh:

 

[Hải nạp bách xuyên: Các em học sinh, dạo này mọi người nghiên cứu khoa học vất vả rồi, tối nay thầy mời khách, cho mọi người nghỉ ngơi, cùng đi ăn hoành thánh tôm tươi ở cổng trường nhé. (mỉm cười) (bắt tay)]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-12.html.]

Đơn thương độc mã không đáng tin, phải phát động sức mạnh quần chúng!

 

Học sinh của thầy Vương: "…?"

 

Hàn Lâm đã sớm dự đoán được, tinh thần hoảng hốt gõ bàn phím, trả lời: [Đã nhận.]

 

Trong nhóm lại hiện lên hàng loạt tin nhắn [Đã nhận]. Tuy rằng mọi người không hiểu ra sao, nhưng thầy hướng dẫn nói làm vậy, chắc chắn có lý do của thầy!

 

Hơn nữa thầy mời khách, không ăn không được.

 

Thư viện.

 

Ninh Sanh ngồi bên cửa sổ, đang đọc sách rất nhiều học tỷ học muội ở cách đó không xa, cố gắng che giấu sự kích động trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn y một cái rồi lại một cái nữa.

 

Ở thư viện mà ngẫu nhiên gặp được giáo thảo! Các nàng quá may mắn rồi. Giáo thảo ngồi bên cửa sổ lụa trắng, cả người như hòa vào ánh sáng, ngũ quan tuyệt mỹ, còn có nốt ruồi lệ quyến rũ kia quả thực là tuyệt sắc nhân gian.

 

Phỏng chừng, chỉ có ông chủ quán ăn vặt ở cổng nam mới có thể so được thôi. Gần đây, trên tường thổ lộ có rất nhiều bài đăng thảo luận về nhan sắc của giáo thảo và ông chủ quán ăn vặt, cuối cùng vẫn khó phân thắng bại mỗi người một vẻ.

 

Đương nhiên, Ninh Sanh từ trước đến nay không để ý đến ánh mắt của người khác bị Cố Hành Chu ép làm việc ở hội sở mấy ngày, lần đó ngẫu nhiên bóc tôm kiếm được tiền cũng đủ trả tiền thuốc men cho bà ngoại, y liền chặn Cố Hành Chu luôn.

 

Hiện tại, cuối cùng cũng có thời gian tập trung học tập, bù lại tiến độ đã tụt mấy ngày nay nghe nói Cố Hành Chu tức giận đến dậm chân, còn nổi trận lôi đình ở tập đoàn Cố thị, lên cả tin giải trí nhưng nhất thời, Cố Hành Chu cũng không làm gì được y chỉ là không biết có ủ mưu gì không thôi.

 

Cố Hành Chu cái tên điên đó, bị dồn vào đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm, lần trước ở biệt thự bên hồ, còn trói y lên ghế... Ánh mắt Ninh Sanh trầm xuống, có vài phần chán ghét.

 

Y nhắm mắt lại, không nghĩ nữa. Lần trước kiếm được tiền, Ninh Sanh đưa năm vạn tệ cho Ninh Mộng Liên, bảo mẹ đi trả tiền thuốc men cho bà ngoại, mẹ y lo lắng nhìn y: "A Sanh, tiền này ở đâu ra vậy? Con có phải chịu uất ức gì không?"

 

Ninh Sanh có chút khó mở miệng... Y làm sao có thể nói, tiền này là y bóc vỏ tôm kiếm được nghe kỳ quặc lắm.

 

Ninh Sanh đành nói vòng vo: "Nguồn gốc trong sạch, mẹ đừng lo."

 

Nhưng Ninh Mộng Liên có vẻ càng lo lắng hơn. Đối với hiểu lầm này, Ninh Sanh thật sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đang suy tư thì điện thoại trong tay bỗng rung lên, là tin nhắn của thầy Vương.

 

Thầy Vương và mẹ Ninh Sanh là bạn cũ, cũng là ân sư của Ninh Sanh từ khi nhập học đã giúp đỡ y rất nhiều. thầy Vương biết gia cảnh Ninh Sanh nghèo khó nhưng có tài, nên đã giúp y giới thiệu các loại học bổng, dự án nghiên cứu khoa học, cũng giúp y giải quyết không ít khó khăn đối với thầy Vương, Ninh Sanh luôn cảm kích.

 

Thầy Vương nhờ vả, trong phạm vi có thể, y đều sẽ làm. Vì bận rộn, và Cố Hành Chu dây dưa, đã gần một tuần y không ăn uống đàng hoàng, toàn ăn mấy miếng bánh quy khô cho qua bữa. Dạ dày truyền đến những cơn đau thắt, Ninh Sanh nắm c.h.ặ.t t.a.y ôm bụng, chờ cơn đau tự giảm bớt.

 

Giá lạnh và đói khát, là điều Ninh Sanh đã quen từ lâu. Y không sợ không gì có thể đánh gục y. Bất quá...

 

Ninh Sanh mở Wachit, nhìn tin nhắn thầy Vương vừa gửi, trầm mặc.

 

"Hoành thánh tôm tươi?"

 

Không biết từ khi nào, chữ "tôm" này lại xuất hiện một cách khó hiểu trong cuộc đời Ninh Sanh khiến y nhớ tới gã nhị thế tổ điên cuồng nào đó. Cái tên Giản thiếu gia kia, hình như cũng nói, cậu đang bày quán không trùng hợp vậy chứ?

 

Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

 

[Đúng vậy, chính là như cậu nghĩ đó. (châm thuốc)]

 

[Thế giới này vẫn điên rồ hơn tôi tưởng tượng. Thầy Vương trong nguyên tác là người vị tha quên mình, một học giả đức cao vọng trọng, thế mà vì một chén hoành thánh mà tính toán chi li đến vậy.]

 

[Hít hà, hoành thánh... Thật sự ngon đến vậy sao... Bao giờ toàn bộ hệ thống cảm giác cho người xem chúng ta cũng được nếm thử @Vạn Giới phát sóng trực tiếp chính chủ.]

 

[A a a cuối cùng Ninh Bảo cũng sắp được ăn hoành thánh rồi! Bảo bối của tôi đói mấy ngày rồi, mau để Giản lão bản chữa lành bằng đồ ăn ngon đi.]

 

[Mới đến, lần đầu xem phát sóng trực tiếp, chủ kênh này có đáng để nhảy hố không?]

 

[Giản Giản chỉ cần bầu trời xanh mây trắng, một đường có người đồng hành! Anh chàng streamer đẹp trai đi theo cốt truyện (tình yêu), tình cảm mãnh liệt b.ắ.n ra tứ phía, sức hút lan tỏa, nhớ theo dõi để không bị lạc đường nhé.]

 

Những khán giả từng bị lừa bởi lời lẽ tương tự và phát hiện ra sự thật thì lại nghĩ: […]

 

Mấy người nói sức hút lan tỏa, là sức hút gì cơ chứ? Sức hút của cơm à?

 

Loading...