Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-04-14 15:45:18
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thầy Vương xuất thân từ một vùng sơn thôn nghèo khó. Thuở nhỏ, nhà ông nghèo đến nỗi không có tiền thắp đèn. Niềm hy vọng duy nhất là những lúc nông nhàn, cha ông sẽ dẫn anh, chị em cùng ra con sông nhỏ đầu làng bắt tôm.

 

Thời đó chưa có ô nhiễm công nghiệp, tôm sông vừa béo vừa tươi, gặp may có thể bắt được kha khá, cả nhà được bữa no nê. Ký ức trân quý nhất thời thơ ấu của thầy Vương là vào những đêm thu đầy ánh nắng chiều, dưới ánh đèn dầu, cả gia đình quây quần bên bàn ăn uống thỏa thích, chuyện trò rôm rả.

 

Trong mâm, món tôm sông nóng hổi, đỏ au mẹ ông một nửa đem luộc, một nửa gói thành hoành thánh. Những chiếc hoành thánh nhỏ nhắn, xinh xắn nằm trong nước canh màu sữa, tỏa ra hương vị tươi ngon đặc trưng của mùa thu chỉ cần một ngụm thôi cũng đủ làm đầu lưỡi người ta tan chảy.

 

Về sau, kinh tế sơn thôn phát triển, mẹ ông qua đời vì bệnh, ông và các em cũng trưởng thành, rời quê hương, mỗi người một cảnh. Bao nhiêu năm trôi qua, thầy Vương đã nếm đủ sơn hào hải vị, từ nhà hàng ba sao Michelin đến quán ăn khuya ven đường, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tìm lại được hương vị độc đáo thời thơ ấu ấy.

 

Không ngờ, ở một quán ven đường bình thường trước cổng trường, ký ức chôn giấu bấy lâu bỗng nhiên thức tỉnh. Đầu lưỡi nếm được vị tươi ngon của tôm sông hương dầu tôm, vị rong biển vừa mềm vừa đậm đà, dưới ánh đèn đường, mưa phùn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt... tất cả lập tức đưa thầy Vương trở về mùa thu hơn 50 năm trước, năm tháng trôi đi nhưng cả gia đình vẫn quây quần bên nhau, cười nói, chia sẻ món ngon khó có được này.

 

"Trở lại rồi, tất cả đã trở lại rồi."

 

Thầy Vương xúc động đến cay cả sống mũi, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt. Đột nhiên, thầy Vương có chút hối hận biết ngon như vậy, ông nên mua mười phần, tám phần mới phải lỡ như cậu thanh niên này ngày nào đó không đến bày quán nữa thì sao?

 

Chẳng phải là trời sập hay sao... Lúc này thầy Vương đã hoàn toàn quên mất, không lâu trước đây ông còn đau lòng thương tiếc cho Giản Vân Lam, cho rằng cậu không có tiền học đại học nên mới chọn bày quán.

 

"Bày quán thì sao chứ? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên," Thầy Vương lầm bầm: "Lao động là vinh quang bày quán thì sao lại kém hơn học đại học chứ?"

 

Quan trọng nhất là, nếu tương lai không được ăn hoành thánh của Giản Vân Lam, ông thật sự sẽ phát điên mất chỉ trong chốc lát, hàng người trước quán ăn vặt lại dài thêm, ngày càng có nhiều người đi đường gia nhập.

 

Thầy Vương vội gạt đi cảm xúc, nhanh chóng xếp hàng lại trùng hợp thay, học trò cưng của ông là Hàn Lâm cũng ở trong hàng, hiển nhiên là đã ăn xong một phần, lại xếp hàng mua thêm.

 

Hàn Lâm lén liếc thầy Vương mấy lần, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, sợ ông hỏi tiến độ luận văn của mình hoặc là bắt mình tham gia buổi họp tổ online ngay tại chỗ và thầy Vương dường như thật sự muốn nói gì đó chỉ nghe thấy thầy Vương do dự mãi, rồi giả vờ lơ đãng mở miệng: "Hàn Lâm à."

 

Cả người Hàn Lâm căng cứng. Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, lỡ như thầy Vương hỏi về luận văn, cô ta xong đời. Cô ta làm sao dám xấu hổ nói rằng mình đã xếp hàng ở quán ăn vặt hai ngày rồi, luận văn thì một chữ cũng chưa viết!

 

Thầy Vương giỏi nhất là hỏi ba câu hỏi "thần thánh": Hôm nay đọc tài liệu chưa? Có tâm đắc gì không? Luận văn viết được bao nhiêu rồi?

 

Trước mắt, thầy Vương lộ ra nụ cười trí tuệ, quả nhiên đặt câu hỏi:

 

"Cái quán ăn vặt này mỗi ngày mấy giờ đến? Một ngày có bao nhiêu phần? Một người được mua mấy phần?"

 

Hàn Lâm: "Thưa thầy, hôm nay em đọc một tài liệu tham khảo nước ngoài..."

 

Ơ, từ từ. Ba câu hỏi "thần thánh" này, hình như không giống như cô tưởng tượng?

 

Hàn Lâm nhìn sắc mặt thầy Vương, xác nhận đi xác nhận lại rằng ông không đùa, mới cẩn thận trả lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-11.html.]

 

"À, dạ mỗi ngày ông chủ 7 giờ đúng giờ mở quán, một ngày giới hạn một trăm phần, mỗi người được mua hai phần."

 

Thầy Vương vuốt râu, gật gù đầy thâm sâu khó đoán. Ừm, mỗi ngày giới hạn một trăm phần, mỗi người chỉ được hai phần. Xem ra, cần phải lên một chiến thuật tỉ mỉ mới được.

 

"Ngày mai có em rảnh không, chúng ta họp tổ một chút." thầy Vương nói.

 

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Mặt Hàn Lâm xám như tro tàn: "Dạ."

 

Thầy Vương tiếp tục nghiêm trang nói: "Cần thiết phải thảo luận một chút, làm thế nào để mua được nhiều hoành thánh nhất với hiệu quả cao nhất."

 

Hàn Lâm: "..."

 

Hàn Lâm nghi ngờ ngoáy ngoáy tai, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm nhưng thầy Vương đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, giảng giải lộ trình hợp lý nhất mà ông cho là, bao gồm làm thế nào để đảm bảo hiệu suất xếp hàng, làm thế nào để tận dụng tối đa thời gian... Rất có phong thái của một danh sư.

 

"Không chỉ có thầy hướng dẫn và nghiên cứu sinh, chúng ta nên động viên toàn tổ, ngay cả sinh viên đại học cũng phải khuyến khích họ tham gia, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi thực tiễn."

 

Không biết còn tưởng ông đang nói về đề tài nghiên cứu gì. Kết quả ông chỉ đang thảo luận làm thế nào để mua được nhiều hoành thánh nhất thôi á á á!

 

Hàn Lâm cảm thấy có chút choáng váng. Thế giới này, hình như không ổn lắm rồi. May mắn là, Hàn Lâm và thầy Vương đều vừa kịp mua được mấy phần hoành thánh cuối cùng. Họ vừa mua xong không lâu, Giản Vân Lam đã giơ cái đáy nồi trống trơn lên, tuyên bố:

 

"Hôm nay một trăm phần hoành thánh đã bán hết rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, ngày mai 7 giờ gặp lại!"

 

Trong đám đông vang lên từng tràng kêu than.

 

"Hai ngày rồi! Tôi xếp hàng suốt hai ngày!"

 

"Ông chủ ơi, một trăm phần ít quá..."

 

Vì hôm nay có tiết học buổi tối, nên hai người Lý Vân và Đàm Đình Đình không kịp đến, thống khổ đi theo sau xe ba gác của Giản Vân Lam, nước mắt tuôn rơi đón gió, vừa đuổi theo vừa khóc lóc kêu:

 

"Ông chủ, thời đểm gặp được cậu là lúc hanh phúc nhất! Thế giới của cậu sau này không có tôi!"

 

"Ông chủ ơi, không có cậu tôi sống sao đây, ông chủ!"

 

"Ông chủ ơi, cậu dẫn tôi đi với ông chủ TT_TT!!"

 

Những người ăn được hoành thánh: "..."

Loading...