“Khụ... khụ...”
Lâm Cấm lo lắng bước tới xuống mép giường, nắm lấy bàn tay trái lạnh ngắt của Lâm Ý Văn: “Mẹ ơi, ?” Tối qua cô cố gắng chuẩn biện pháp phòng hộ, mà cuối cùng vẫn bảo vệ cho .
Lâm Ý Văn đầu , gương mặt yếu ớt cố nặn một nụ : “Mẹ . Con thì , thấy khó chịu ở ? Nếu thì ngay với bác sĩ, ?”
Lâm Cấm ngoan ngoãn đáp: “Vâng, con sẽ ạ.”
“Cốc cốc.”
Viên cảnh sát Huống Đào ở cửa gõ nhẹ: “Xin phiền, Lâm Cấm, thể hỏi cô vài câu ?”
Lâm Cấm , thấy bà gật đầu, cô mới buông tay và về phòng .
Thời trả lời thẩm vấn xong. Thấy con gái , ông liền lấy một tấm chăn mỏng khoác lên cho cô.
Lâm Cấm thuận thế xuống sofa: “Các chú hỏi gì ạ?”
Huống Đào mở sổ tay : “Chú hỏi về bộ sự việc mà cháu chứng kiến tối qua.”
Lâm Cấm cố gắng hồi tưởng chuyện xảy , bắt đầu kể từ lúc cả nhà cô rời khỏi nhà hàng.
Trịnh Viễn Dương bật máy ghi âm, cùng Lạc Lạc nhanh chóng tốc ký lời khai.
Sự việc tối qua vô cùng nguy hiểm, nhưng qua lời kể của Lâm Cấm chỉ gói gọn trong vài phút.
Trịnh Viễn Dương trang giấy còn một nửa trong sổ, chau mày: “Chỉ thôi ?”
Lâm Cấm hỏi : “Nếu thì còn gì nữa ạ?”
Lạc Lạc xen : “Cháu nhớ ai cứu các cháu ? Kẻ đ.â.m xe cháu trông như thế nào, cháu còn nhớ ?”
“Cháu nhớ rõ. Cháu chỉ nhớ là khi ngất , cháu loáng thoáng thấy tiếng động cơ vấn đề, đó xe đ.â.m dải phân cách cháu bất tỉnh luôn.”
Lâm Cấm đột nhiên vỗ tay một cái: “A, đúng , các chú cháu mới nhớ .”
Cả ba lập tức nhoài về phía .
“Cháu nhớ gì ?”
“Lúc chiếc xe tải nhỏ đó lao tới gần, cháu hình như thấy tài xế là một đàn ông râu quai nón, trông giống nước ngoài.”
Người nước ngoài?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-275.html.]
Huống Đào ngả lưng ghế.
Trong nước cấm súng, mà chiếc xe hư hại khi kiểm tra đúng là dấu vết của đạn. Nếu là nước ngoài gây thì cũng hợp lý.
dù là nước ngoài, cũng tìm chứ!
Bây giờ, cả một đêm trôi qua, bọn họ vẫn mù tịt về danh tính kẻ lái xe tối qua và đồng bọn của .
Đã nhà dột còn gặp mưa, đoạn đường cao tốc đó mất điện, bộ camera giám sát đều ghi gì.
Kẻ chủ mưu thật sự quá thâm hiểm, một bước tính ba bước, triệt hạ bộ manh mối chừa một dấu vết.
Manh mối duy nhất lúc chỉ là một đàn ông ngoại quốc râu quai nón.
Với một manh mối sơ sài như , tìm ở bây giờ?
Ba Huống Đào hỏi nửa ngày cũng moi thêm gì, ghi xong lời khai của Lâm Cấm liền chuẩn rời .
Trước khi họ , Lâm Cấm vội hỏi: “Chú Huống, kết quả kiểm tra xe ạ? Ngoài việc đ.â.m dải phân cách, đúng là xe chúng cháu tiếng động lạ ạ?”
Huống Đào nghi hoặc : “Cháu hỏi cái gì?”
Thời cũng thắc mắc: “ đó Cấm Cấm, con hỏi chuyện gì?”
Ánh mắt Lâm Cấm chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Con nghi ngờ, chỉ một nhóm hại chúng .”
Vừa tin Lâm Cấm yếu ớt nhập viện, cô Vu Tình suýt nữa thì hộc một ngụm m.á.u tươi.
Sau một hồi gọi điện hỏi thăm tứ tung, Lâm Cấm chỉ tai nạn xe, trầy xước nhẹ ngoài da chứ gì đáng ngại, cô mới nuốt ngược ngụm m.á.u trong.
là tạo nghiệt mà, cái chức cố vấn học tập cô còn ấm chỗ, học trò cưng liên tục mang đến cho cô hết “bất ngờ” đến “bất ngờ” khác.
Trái tim nhỏ bé của cô thật sự chịu nổi sự doạ dẫm .
Cô Vu Tình hít sâu một , ba đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương mặt, trái tim liền mềm nhũn, đành ký giấy cho phép nghỉ học.
“Đi sớm về sớm, giờ đóng cổng tối nay mặt ở trường.”
Đáp cô chỉ là tiếng vọng từ xa.
“Cảm ơn chị Tình, tụi em nhất định sẽ về đúng giờ ạ.”
Hoa Dĩ, Giang Nhạc và Minh Tuệ cầm tờ giấy phép, lập tức chạy cổng vẫy một chiếc taxi để đến bệnh viện.