Lúc đó, ánh mắt của cô thu hút chặt chẽ. Khi cô hát đến đoạn cao trào, tình cảm càng thêm nồng nàn, chóp mũi tự chủ mà cay cay, hốc mắt hoe đỏ, trái tim cũng như một bàn tay vô hình siết chặt .
Cha còn trêu chọc , rốt cuộc từ nhỏ là một bé đổ m.á.u đổ lệ.
Bây giờ hiểu tại lúc đó rơi lệ, vì cô là vợ mà kiếp yêu cả đời, đợi cả đời, nhớ cả đời, Uyển Nhi.
Họ từng dòng lũ của vận mệnh chia cắt, xa gần 79 năm.
Sự chờ đợi dài đằng đẵng và dày vò, cuối cùng đổi sự gặp ở kiếp .
“Uyển Nhi, thật ba năm , khi thấy em cùng cha lên chương trình Gặp Nhau Cuối Năm, yêu em từ cái đầu tiên.”
“Anh tìm hỏi thăm tin tức của em, em và ở cùng một thành phố. Chỉ cần thời gian, sẽ đến trường của em, từ xa em.”
“Anh thấy em ôm sách trong sân trường, bước những bước chân nhẹ nhàng qua giữa các khu dạy học. Cũng thấy em luyện tập trong câu lạc bộ kịch, vẻ mặt chuyên chú, tư thế投入, mỗi một cử chỉ đều thu hút sâu sắc.”
Trong mắt Lâm Uyển Thanh dâng lên những giọt nước mắt cảm động, trong đầu cô hiện một vài hình ảnh vụn vặt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Em thường xuyên nhận một vài món quà bí ẩn, chẳng lẽ đều là do gửi ?”
Bùi Cẩm Niên gật đầu: “Là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lao-to-huyen-hoc-boc-phot-cuc-cang-ca-nha-tong-tai-ba-dao-so-mat-mat/chuong-324.html.]
“Có một trong giờ tự học buổi tối, em đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt. Lúc đó em đau bụng lắm, gục xuống bàn. Trong cơn mơ màng em cảm giác đến, khoác một chiếc áo đồng phục lên em, còn đưa cho em một bình giữ nhiệt đựng nước đường đỏ. Chẳng lẽ cũng là ?”
Bùi Cẩm Niên gật đầu: “Là .”
“Chiếc áo đồng phục của , em vẫn luôn giữ ở nhà. Em là của ai, thì tất cả đều là của …”
Lâm Uyển Thanh cuối cùng kiểm soát cảm xúc của nữa, cô vươn hai tay , ôm chặt lấy Bùi Cẩm Niên: “Thật , em cũng thấy ở trường. Anh mặc quân phục, dáng thẳng tắp, khí chất xuất chúng. Mỗi thấy , tim em đều tự chủ mà đập nhanh. Em cũng yêu từ cái đầu tiên, chỉ là em vẫn luôn dám chủ động chuyện với , cũng dám chủ động xin liên lạc. Anh trông vẻ lạnh lùng, em thấy cô gái chủ động tỏ tình với , đều từ chối. Em sợ chỉ là đơn phương.”
Bùi Cẩm Niên đưa tay lên nhẹ nhàng lau giọt nước mắt khóe mắt Lâm Uyển Thanh, ánh mắt cưng chiều dịu dàng cô: “Anh từ chối những cô gái khác là vì trong lòng chỉ một Uyển Nhi thôi.”
Lâm Uyển Thanh vùi mặt lồng n.g.ự.c rộng lớn và thanh tú của Bùi Cẩm Niên, giọng cô nghẹn ngào : “May mà vận mệnh để chúng gặp , để chúng còn thể một nữa rung động. Sau , chúng đừng bao giờ xa nữa, em mãi mãi ở bên cạnh .”
Bùi Cẩm Niên cúi đầu, hôn lên trán Lâm Uyển Thanh, giọng dịu dàng mà kiên định : “Được, bao giờ xa nữa.”
Gió nhẹ khẽ thổi, mang theo hương hoa thoang thoảng, phảng phất như cũng đang reo vui cho sự tái ngộ vượt qua hai kiếp của họ.
Kiếp khắc cốt ghi tâm, thiên nhân vĩnh cách, đều trở thành quá khứ.
Kiếp một nữa nắm tay, những sự chờ đợi và nhớ nhung dài đằng đẵng, giờ phút đều hóa thành sự ngọt ngào và hạnh phúc vô tận.
(Mèo edit: Mèo cũng một câu chuyện về chiến tranh ở Việt Nam kể từ chị của chồng mèo. Khi giặc đến, ở nhà của mỗi một cái hầm đào thông với để trốn, một và đứa con còn thơ mới sinh bao lâu, giặc lục xục khắp nơi tìm , đứa trẻ ngừng, dỗ thế nào cũng nín , khi tiếng bước chân giặc đến gần, hạ quyết tâm một cách quyết liệt và cũng đầy tàn nhẫn - bịt miệng đứa trẻ, để bảo vệ trong hầm giặc phát hiện, bà nhẫn tâm, ai trong giây phút đó lòng bà đau thế nào, ai thể hiểu thấu từng giây từng phút đó trôi qua như tuyệt vọng. Khi giặc và cũng là lúc đứa trẻ cũng còn sự sống. Kết quả ư? Kết quả là phát điên, tự g.i.ế.c con , nỗi đau ai thấu, kể từ đó bà cứ ôm búp bê mà xem như con mà cho bú, đút cơm, lúc tỉnh táo hơn một chút chạy tìm con, tỉnh táo hơn nữa là gào trách bản độc ác g.i.ế.c con, dằn dặt cả đời, theo mèo thì đến giờ vẫn còn sống. Chiến tranh tàn khốc, vô vàn đau thương để , hãy trân trọng những hùng của nước Việt Nam hi sinh vì đất nước, cảm ơn câu chuyện mà mèo chia sẻ.)