— Ôn Nhạc Dao còn fan nữa ? Lần cô phỏng vấn Tống Dục, dẫm máy may. Không cô là đầu tiên phỏng vấn Tống Dục ? Sao Tống Dục sớm phạm pháp? Cảm giác Ôn Nhạc Dao luôn giả vờ bạch liên hoa!
— Ôn Sương xem thời tiết, khả năng lãnh đạo, còn thông minh tìm quả Tinh Diệu đầu tiên. thấy cô giả tạo, ngược còn thấy cô cá tính, ban tổ chức dắt mũi.
— Bị Ôn Sương thu hút fan +1
Nhà ông Vương chuẩn một bàn đầy thức ăn.
Ôn Sương ở nhà chính, quanh bốn phía, từ lúc đến đây vẫn thấy Tiểu Thảo .
Lăn lộn cả ngày, Phó Tinh Chu chút đói bụng, cầm lấy đũa, đang chuẩn ăn, chân đột nhiên đá một cái bàn.
Phó Tinh Chu đột nhiên về phía Ôn Sương.
Ôn Sương hiệu cho Phó Tinh Chu.
[Nhà họ Vương bỏ thuốc mê đồ ăn, ăn thì chắc thằng ba cũng sẽ ăn !]
Phó Tinh Chu vội vàng đặt đũa xuống, giả vờ sờ bụng: “Kỳ lạ, hôm nay vẫn còn no, đói chút nào.”
Ôn Sương: “Chị cũng đói.”
Ôn Nhạc Dao và Dạ Tư Lễ về phía hai , trong mắt đều lộ vẻ khó hiểu.
Ôn Nhạc Dao gắp một miếng thức ăn, ăn một cách ngon lành: “Đồ ăn nhà nông ngon thật, Ôn Sương, cô chê đấy chứ?”
— Trời ơi, Ôn Sương khó tính quá, ông bà Vương bận rộn trong bếp hơn một giờ, cô ăn một miếng nào.
— Phó Tinh Chu cũng , tiền là thể xem thường nhà quê ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lao-to-huyen-hoc-boc-phot-cuc-cang-ca-nha-tong-tai-ba-dao-so-mat-mat/chuong-284.html.]
— Hai thật khiến phản cảm!
— Nếu chê cơm nhà nông, còn đến tham gia chương trình mạo hiểm nơi hoang dã gì?
Ông bà Vương thấy Ôn Sương và Phó Tinh Chu ăn cơm, hai liếc .
Họ ăn cũng , bọn họ còn chiêu .
Dù , tối nay ai thể hỏng kế hoạch của họ.
Buổi tối, cha Phó, Ôn Sương, Phó Tinh Chu bốn ngủ chung một phòng.
Không giường, bốn đều ngủ đất.
Khi đêm khuya tĩnh lặng, Ôn Sương hạ giọng với mấy : “Mau, lấy khăn lông che miệng và mũi .”
Ôn Sương dứt lời, từ ngoài cửa sổ những làn khói mờ nhạt bay .
Qua vài phút, một bóng lén lút ngoài cửa sổ, nương theo ánh trăng trong phòng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thấy mấy trong phòng đều ngủ, gã hiệu cho bên cạnh: “Xong .”
Ông bà Vương trở về phòng của . Bà Vương chút căng thẳng quanh: “Thật kế hoạch của chúng thể đợi họ xong chương trình hãy tiến hành, như chút quá mạo hiểm!”
“Cha , kế hoạch thể dời ngày , tối nay tiến hành!” Vương Mãn Phúc xoa hai tay, nhớ đến khuôn mặt xinh thanh thuần của Tiểu Thảo, lòng ngứa ngáy chịu nổi.
Ông Vương chau mày, trầm mặc một lát, đó ông cầm lấy tẩu thuốc gõ gõ: “Tiểu Thảo lớn thành một cô gái , đều đang chờ để "nếm thử", tiền cũng sớm đưa cho chúng . Bây giờ trong thôn chỉ nhà chúng là nhà lầu, cũng chỉ trông chờ việc Tiểu Thảo kiếm tiền…”
“Chaa sai, , cũng đừng mềm lòng nữa. Dù con cũng là đầu tiên!”