Khương Nghiên Tâm sờ đầu Cố Duyệt Chanh, cô chút bất đắc dĩ về phía Cố Cảnh Hoài: "Anh Cảnh Hoài, chị Giang Vãn xem Duyệt Duyệt như tròng mắt, tối nay con bé về ăn sinh nhật, chị Giang Vãn giận ?”
Cố Cảnh Hoài ôm vai Khương Nghiên Tâm: "Duyệt Duyệt sai, chúng là mối tình đầu của . Nếu năm đó ép chúng chia tay, chúng cũng sẽ xa . Em nên rõ, Giang Vãn chỉ là thế của em, là công cụ để kích thích em về nước.”
Trong mắt Khương Nghiên Tâm lộ một tia đau khổ: "Anh Cảnh Hoài, năm đó uy h.i.ế.p em, nếu em cứ nhất quyết ở bên , sẽ mất quyền thừa kế của truyền thông Cố thị. Anh từ nhỏ sống trong nhung lụa, cao lương mỹ vị, em thể nỡ lòng để vì em mà trở thành một tay trắng? Em chia tay với , nước ngoài, tất cả đều là vì tương lai của . Anh cũng , khi em ép cưới chị Giang Vãn, lòng em đau đến nhường nào!”
“Dì Nghiên Tâm, Duyệt Duyệt thổi cho dì nhé~” Cố Duyệt Chanh đưa tay che n.g.ự.c Khương Nghiên Tâm thổi thổi: "Thổi xong là đau nữa, Duyệt Duyệt và daddy nhất định sẽ yêu thương dì Nghiên Tâm thật .”
Nghe đến đây, Phó Tư Đồng tức giận đến mức sắp hóa thành con bạch tuộc.
Ôn Sương kéo Phó Tư Đồng đang xông đánh rời .
“Tức giận, tức giận, quên cầm điện thoại ghi âm!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Phó Tư Đồng quyết định, trở về sẽ ném hết album, đồ lưu niệm quý giá của Khương Nghiên Tâm. Cô thoát fan đạp!
Sau khi tiệc nhận kết thúc, cả Phó gia xe thương mại về nhà.
Trên đường , Phó Tư Đồng luôn buồn bã.
“Em út, em , miệng chu sắp treo cả ấm !” Phó Tinh Chu nhịn mà trêu chọc.
“Sau Phó gia chúng tổ chức hoạt động, tuyệt đối mời Khương Nghiên Tâm nữa!” Phó Tư Đồng tức giận kể cuộc đối thoại mà cô trong phòng nghỉ.
Cả Phó gia: “!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lao-to-huyen-hoc-boc-phot-cuc-cang-ca-nha-tong-tai-ba-dao-so-mat-mat/chuong-188.html.]
Bây giờ tìm Khương Nghiên Tâm đòi tiền hoạt động còn kịp ?
Khi xe lên cầu vượt, Ôn Sương đột nhiên lên tiếng: "Chú Chu, dừng xe.”
Tài xế - chú Chu, lập tức dừng xe: "Thiếu phu nhân, ạ?”
Ôn Sương chỉ cây cầu cách đó xa: "Mọi xem, nhảy cầu kìa!”
Cả Phó gia lập tức đồng loạt .
Quả nhiên, một phụ nữ yếu đuối, mong manh đang trèo lên lan can, như thể sắp nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Cha Phó, Phó Tư Hành và Phó Tinh Chu ba lập tức xuống xe.
Mẹ Phó, Ôn Sương, Phó Tư Đồng theo sát phía .
Người phụ nữ mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean, một mái tóc dài bay trong gió. Không thấy rõ mặt cô, nhưng thể cảm nhận sự tuyệt vọng và bất lực của cô đối với cuộc đời.
Người phụ nữ đặt điện thoại, chìa khóa, giày thể thao ngay ngắn bên mép cầu vượt.
Có lẽ nhận đến gần, phụ nữ : "Đừng qua đây!”
“Thưa cô, cô đừng kích động vội. Cây cầu cao hơn mười mét, nhảy xuống là còn hy vọng sống nữa. Trên đời chắc chắn vẫn còn điều gì đó khiến cô lưu luyến. Có lẽ bây giờ cô thấy khó khăn lớn, nhưng cố gắng thêm một chút, chừng sẽ vượt qua . Dù sinh mạng chỉ một !” Phó Tư Hành trầm giọng khuyên nhủ.