Đến lúc đó cô đưa về nhà, giới thiệu cho cha , cha nhất định sẽ thích .
Nửa giờ , loa phát thanh vang lên thông báo lên máy bay.
Ba đến cổng soát vé, Diệp Khinh Khinh và Tống Dục qua an , đến lượt Phó Tư Đồng thì nhân viên thông báo cô thể lên máy bay.
Trái tim mới vui vẻ của Phó Tư Đồng lập tức chìm xuống, như rơi hầm băng vạn trượng, hàn khí ngừng bốc lên từ lòng bàn chân, khiến cả cô run rẩy.
Cô mở to mắt, hỏi nhân viên tại cô thể lên máy bay, nhưng lời đến bên miệng thể thốt .
Trong lòng cô rõ nguyên nhân là gì.
“Tại Tư Đồng thể lên máy bay? Cô rõ ràng mua vé của chuyến bay mà!” Diệp Khinh Khinh chút phẫn nộ chất vấn nhân viên.
Nhân viên lịch sự trả lời: "Cấp thông báo, tình hình cụ thể chúng rõ.”
Phó Tư Đồng thấy ít đang về phía , cô cắn chặt môi, lực mạnh đến mức gần như cắn máu, hốc mắt ửng lên nước hổ.
Cô , chắc chắn là do nhà cô thông báo cho hãng hàng .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Cô bé trông còn nhỏ, là phạm chuyện gì chứ?”
“Trông ngoan ngoãn, giống như tội phạm.”
Diệp Khinh Khinh và Tống Dục về phía những hành khách đang xì xào bàn tán, hai nhanh chóng che chở cho Phó Tư Đồng ở phía : "Các bậy bạ gì , cô là một cô gái ngoan, bao giờ chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lao-to-huyen-hoc-boc-phot-cuc-cang-ca-nha-tong-tai-ba-dao-so-mat-mat/chuong-128.html.]
“Chưa chuyện , lên máy bay?”
Giọng của đó vang lên bên tai của Phó Tư Đồng, sự tủi và khó chịu trong lòng cô lập tức đạt đến đỉnh điểm.
“Là cha cho !”
Nói xong, cô chạy ngoài sân bay.
Diệp Khinh Khinh và Tống Dục liếc vội vàng đuổi theo Phó Tư Đồng.
“Đồng Đồng, thật cũng cảm thấy, chuyến ngẫu hứng mà báo cho cha của chúng chút quá bốc đồng.” Tống Dục đuổi kịp Phó Tư Đồng, nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô, giọng dịu dàng an ủi: "Em là bảo bối trong lòng của cha , họ lo lắng cho sự an của em là điều thể hiểu . Đợi em về chuyện thỏa với họ, chúng cũng muộn.”
Phó Tư Đồng Tống Dục luôn suy nghĩ cho , những giọt nước mắt tủi , chua xót kiểm soát mà rơi xuống.
“Từ nhỏ đến lớn, em vẫn luôn sống theo kỳ vọng của họ, lời họ, học hành chăm chỉ, kết bạn với những họ chấp nhận, bao giờ cãi họ.”
“ cuộc sống như thật sự quá mệt mỏi, em đột nhiên ghen tị với Khinh Khinh, gì thì , thật tùy hứng, tỏa nắng, độc lập, còn em thì giống như một đóa hoa tơ hồng.”
Tống Dục móc một chiếc khăn tay sạch sẽ, dịu dàng, chu đáo lau nước mắt cho Phó Tư Đồng.
“Mẹ em cũng là yêu cho roi cho vọt thôi. Về nhà chuyện tử tế , chuyện du lịch còn nhiều cơ hội mà.”
Hàng mi dài đẫm sương của Phó Tư Đồng run rẩy: "Tống Dục, mua vé máy bay, đặt khách sạn xong hết . Hay là và Khinh Khinh cùng .”
Tống Dục và Diệp Khinh Khinh đồng thời lắc đầu: "Đồng Đồng, em thì và Diệp Khinh Khinh cũng sẽ . Lần cơ hội chúng cùng .”