Đoàn Tiêu bỗng nhận gì đó, suy nghĩ một lúc : “Chắc là tạo bất ngờ cho em.”
Sở Tiểu Điềm nheo mắt, nghiêm túc : “Vậy cho em như , chẳng bán bố em ?”
Đoàn Tiêu im lặng, lát : “Chỉ cần em , ông sẽ .”
Ơ?
Anh là đang kêu cô giữ bí mật ư?
Sở Tiểu Điềm chợt nhận bản tóm một điểm yếu của .
“Không , em bố , chính em bí mật của bố.”
Đoàn Tiêu nheo mắt, khẽ gọi tên cô: “Sở Tiểu Điềm.”
Sở Tiểu Điềm co ghế : “... Hả?”
“Nếu xong kết thúc, tối nay cần tăng ca nữa nhỉ.”
“... Hình như là .”
“Thật trùng hợp, cũng thế.” Đoàn Tiêu : “Có thể ngủ sớm một chút.”
Sở Tiểu Điềm cảm thấy như đang ý gì đó: “À... Em cảm thấy kết thúc của vẫn thể sửa cho hảo thêm chút nữa.”
“Không , thể chờ em.” Đoàn Tiêu cô và : “Vừa giỡn thôi, buổi tối cho phép em tiếp tục sửa.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Trong đầu cô bỗng phát hình ảnh cô đùa giỡn lao lên mặt đám Trình Nhượng, Thời Lam...
Bây giờ nghĩ , cô thật sự càng ngày càng to gan, ngờ “đùa giỡn” trắng trợn như mà đỏ mặt chút nào.
Xe của bọn họ còn tới khu dân cư, lúc đến gần công ty, Đoàn Tiêu dường như phát hiện gì đó, giảm tốc độ và gọi điện thoại.
“Cái gì?”
Người đàn ông trong điện thoại : “ bảo dừng xe .”
“Chiếc xe phía là ?”
Đoàn Tiêu dừng xe, cau mày: “Cậu chuyện gì?”
“Xuống xe .”
Đoàn Tiêu với Sở Tiểu Điềm: “Em ở trong xe đợi .”
“Ừ.”
Sở Tiểu Điềm xuống xe, cô tò mò mở cửa sổ xe .
Chiếc xe phía dừng , một bước từ ghế lái, Sở Tiểu Điềm nọ hình cao to, đầu đội mũ... Là Nhiếp Phi Chiến!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/cuong-207.html.]
Nhiếp Phi Chiến mở cửa xe , kéo một .
Người hiển nhiên mới đánh, vững, mặt dường như cũng thương. Anh Nhiếp Phi Chiến kéo ngoài, ném xuống đất như ném rác.
Người lập tức bò dậy, ngẩng mặt thấy Đoàn Tiêu thì giật , chân mềm nhũn, ngờ quỳ luôn xuống đất.
Sở Tiểu Điềm ló đầu khỏi cửa sổ xe.
Nhiếp Phi Chiến dẫn nào tới ? Đoàn Tiêu trai như , thể dọa quỳ xuống đất chứ?
“... Trương Thành An?”
Nhiếp Phi Chiến dựa cửa xe, châm một điếu thuốc: “Nghe của suýt cô Sở thương. lúc gặp nên dạy dỗ một trận, đưa đến cho .”
Đoàn Tiêu : “Cậu dạy dỗ ?”
“Anh cảm thấy đủ hả?” Nhiếp Phi Chiến lạnh lùng : “Con nó. Ai dám bắt nạt phụ nữ của , sẽ khiến cả đời cũng dám ngẩng đầu .”
Đoàn Tiêu liếc Trương Thành An đang quỳ đất, khẩy: “Cậu cảm thấy hiện giờ còn dám ngẩng đầu ?”
“Không dám, dám!” Trương Thành An cúi đầu, cả đều đang run rẩy: “Tổng giám đốc Đoàn , hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi. Cấp của , liên quan gì đến cả, chẳng cũng điều tra ?”
Đoàn Tiêu bước tới, một tay xách cổ áo của Trương Thành An lên, ép ngẩng đầu.
“Cấp của , liên quan đến ư?”
“Có , chuyện chắc chắn chịu trách nhiệm.” Trương Thành An đụng đôi mắt lạnh lẽo bức của Đoàn Tiêu, lập tức trốn tránh, run cầm cập : “Tổng giám đốc Đoàn, tha cho , tay phế , từ lâu còn dám ngẩng đầu mặt nữa!”
“ thể phế một thì sẽ thứ hai.” Đoàn Tiêu chằm chằm ánh mắt tránh né của , lạnh lùng từng câu từng chữ: “Sau dù là ai, chỉ cần là của , ai xảy chuyện thì đầu tiên tìm là đó, nhớ ?”
“Nhớ, nhớ !”
Đoàn Tiêu buông cổ áo , thờ ơ một câu: “Dạo việc ăn dễ , ông chủ Trương.”
Trương Thành An ngây , lập tức : “ về đuổi hết đám nhóc , đó thông báo phá sản, cũng lăn lộn trong ngành nữa. ... về quê ruộng, thấy ?”
Sở Tiểu Điềm thấy bọn họ gì, nhưng thể sắp dọa đến . Trước khi , gần như là lăn bò, thật sự là cuốn xéo bỏ trốn.
Sở Tiểu Điềm thấy chỉ còn Đoàn Tiêu và Nhiếp Phi Chiến, nên đẩy cửa xe , qua đó.
Cô còn tới mặt họ Nhiếp Phi Chiến : “Thế nào, ông chủ Đoàn, giúp việc như nên trả ơn ?”
Đoàn Tiêu: “... Cậu trả ơn như thế nào?”
“Đi uống rượu với .”
“Cậu tốn sức đưa Trương Thành An qua đây chính vì uống rượu với ?”
Nhiếp Phi Chiến suy nghĩ gì đó, Sở Tiểu Điềm một cái, nhướn mày: “Ồ, quên mất, chuyện còn xin phép cô Sở, đòi trả ơn cũng vô ích.”