Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 171-176: Thân gia chủ Kén Chọn Vô Cùng.
Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:14:30
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ vì ánh mắt nàng quá thẳng thắn, hoặc cũng có thể vì người kia quá nhạy bén, ngón tay đang cầm quân cờ của hắn bỗng chững lại, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm An An.
"..."
Thẩm An An nhanh chóng thu lại suy nghĩ, nở một nụ cười lịch sự nhưng xa cách, rồi đóng cửa sổ lại.
Thân Doãn Bạch nhìn cánh cửa sổ khép chặt, hồi lâu mới thu lại ánh mắt, khóe môi dường như thấp thoáng một nét cong nhạt.
Khi Thẩm An An tỉnh giấc, người chơi cờ khi nãy đã không còn ở đó, chỉ còn lại một chiếc bàn trống và một ván cờ dang dở.
"Cô nương, vừa rồi có một nha hoàn đến, nói đã đến giờ dùng bữa tối, hỏi người muốn ăn trong phòng hay đến nhà bếp."
"Lý Hoài Ngôn đâu?"
Mặc Hương đáp: "Lý Quốc Công gia lên thuyền xong liền bị say sóng, đến giờ vẫn còn ngủ, chắc là không ăn nổi đâu."
"Ừm, bảo Khánh Phong đến nhà bếp lấy chút đồ ăn mang qua cho ngài ấy, còn chúng ta thì đến đó ăn."
Vẫn còn sáu ngày đường thủy nữa mới đến nơi, ở trên thuyền của người ta mà cứ để họ đưa cơm mãi cũng không phải phép.
Nàng bảo Mặc Hương mang theo bạc, để người trên thuyền dẫn đường đến nhà bếp.
Không thể ngay lần đầu đã để chủ thuyền phải mang cơm đến tận nơi, như vậy chẳng khác nào tỏ vẻ kênh kiệu. Trước hết cứ để Mặc Hương làm quen một chút, sau này có thể mang về phòng ăn cũng được.
Nàng hiểu rằng nhà giàu rất xa hoa, nhất là giới thương nhân lại càng tiêu xài hoang phí, nhưng mức độ xa xỉ thế này vẫn khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
Trước đó, nàng chỉ nghĩ rằng gian bếp trên thuyền có thể lớn bằng một căn phòng đã là không tệ rồi, nhưng những gì hiện ra trước mắt đâu phải bếp, gọi là đại sảnh yến tiệc thì đúng hơn!
Gian sảnh rộng rãi, bài trí lộng lẫy chẳng thua kém gì đại sảnh tổ chức yến tiệc trong phủ. Bàn ghế đều làm từ gỗ lê hoa cao cấp, thậm chí trong góc còn đặt mấy nhạc cụ, có vẻ như chủ nhân có thói quen vừa dùng bữa vừa thưởng nhạc.
Mấy nữ đầu bếp trên thuyền đều quấn tóc gọn gàng, sạch sẽ và nhanh nhẹn. Món ăn vừa bưng lên vẫn còn bốc khói nghi ngút, vậy mà người kia chỉ dùng vài miếng rồi đã có người dọn đi, thay bằng món khác.
Không hợp khẩu vị? Hay là quá kén chọn?
Ánh mắt Thẩm An An nhìn nam tử áo gấm kia dần trở nên kỳ lạ.
Nam nhân đó không hề quay đầu lại, nhưng nha hoàn bên cạnh đã bước đến, lễ phép nói: “Cô nương, gia chủ nhà ta mời người qua ngồi cùng.”
Thẩm An An khẽ nhíu mày. Nàng không muốn tiếp xúc với một người có sở thích kỳ lạ như vậy, nhưng xét đến lễ nghi, vẫn không tiện từ chối.
Nàng bước đến, hành lễ đơn giản rồi nhận lấy túi bạc từ tay Mặc Hương, đưa cho nam tử kia.
“Chuyến đi này gấp gáp, may nhờ Thân gia chủ ra tay giúp đỡ. Số bạc này coi như tạ lễ và chi phí ăn ở mấy ngày nay.”
Người kia không nhận lấy, nhưng đôi mày lại khẽ nhíu lại.
Nha hoàn bên cạnh lập tức đón lấy túi bạc, nhẹ giọng giải thích: “Công tử nhà ta không bao giờ chạm vào bạc. Bạc qua tay quá nhiều người, là thứ bẩn nhất.”
“...??!!!”
Thẩm An An sững người, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì hay nói gì để đáp lại lời của nha hoàn.
Bạc là thứ bẩn nhất? Vậy mà hắn lại tiêu tiền như nước, còn vất vả kiếm bạc làm gì?
Thứ hắn ăn, hắn uống chẳng phải cũng từ bạc mà ra sao?
Thẩm An An không phản bác chuyện bạc bẩn, nhưng dáng vẻ của hắn khi nói điều đó thực sự khiến nàng chấn động.
Nàng liếc nhìn y phục sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần và bàn ăn gọn gàng trước mặt hắn, thầm nghĩ liệu hắn có ghét bỏ cả những người đứng gần mình không. Nghĩ vậy, nàng liền lặng lẽ lùi lại vài bước.
Nha hoàn đã nhận bạc, nàng cũng không muốn dây dưa thêm, liền nói: “Vậy thì, ta không làm phiền Thân gia chủ dùng bữa nữa.”
Nàng xoay người định rời đi, nhưng nam tử kia đột nhiên lên tiếng: “Cô nương là khách quý của Vương đại nhân, hẳn thân phận không tầm thường, không cần quá câu nệ lễ tiết.”
“...”
Thẩm An An ngẩn ra vài giây mới nhận ra hắn đang đáp lại lễ chào của nàng lúc trước sao?
Nhưng mà... phản ứng chậm như vậy, khiến nàng cảm thấy... có chút ngốc nghếch!!!
Có lẽ biểu cảm của nàng quá rõ ràng, nam tử khẽ mím môi, nở một nụ cười, ôn hòa và nhã nhặn.
Dưới ánh đèn, gương mặt hắn lộ ra những đường nét thanh tú nhưng gầy gò, khiến Thẩm An An bất giác cảm thấy quen thuộc trong chốc lát, rồi cảm giác đó nhanh chóng tan biến.
Nàng chắc chắn mình chưa từng gặp hắn, nên cũng không để tâm nữa.
“Các đầu bếp đang bận rộn, nếu cô nương không ngại, hãy ngồi xuống dùng chút gì đó.”
Là nha hoàn bên cạnh hắn lên tiếng, nhưng hiển nhiên chỉ là lặp lại ý của chủ nhân.
Thẩm An An quả thực có hơi đói.
Nàng nhìn về phía bếp, lúc này ai nấy đều tất bật, lo chuẩn bị cho vị gia chủ kén ăn kia, e rằng chẳng còn ai rảnh tay để nấu cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-171-176-than-gia-chu-ken-chon-vo-cung.html.]
Nghĩ đến việc lót dạ tạm bợ chút gì đó, nàng khẽ gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng chỉ có sáu ngày thôi, chịu đựng một chút là qua, xuống thuyền rồi, đời này chắc cũng chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Lúc này, nữ đầu bếp lại mang thêm một món ăn mới lên. Nha hoàn của hắn lập tức vươn tay nhận lấy, cẩn thận gắp ra miếng thịt non mềm, tươi ngon nhất ở giữa, sau đó dùng d-ao cắt thành bốn phần, rồi lần lượt đặt vào đĩa của Thẩm An An và Thân Doãn Bạch.
"..."
Thẩm An An nhìn hai miếng thịt gà bé xíu cỡ móng tay trong đĩa mà thầm thở dài, ăn kiểu này thì đến bao giờ mới no được đây?
Người đối diện vẫn thản nhiên như thể đã quen với cách ăn uống này từ lâu. Còn đĩa thịt gà vừa bị gắp qua thì được đầu bếp dọn đi, có lẽ lát nữa sẽ mang xuống cho đám thuyền phu và gia nhân.
Không bị vứt bỏ là tốt rồi, nếu không thì đúng là lãng phí quá mức. Đừng nhìn nàng xuất thân từ gia đình quan lại, thậm chí còn từng gả vào hoàng thất, nhưng đến giờ nàng vẫn chưa thấy ai xa xỉ và lãng phí đến mức này.
Nàng thầm nghĩ, không biết Lý Hoài Ngôn và những người khác trên thuyền có phải cũng đang ăn những món mà nam nhân này chọn bỏ lại không? Nếu hôm nay nàng không đến, có phải nàng cũng sẽ ăn đồ thừa đó không?
Bất giác, Thẩm An An bắt đầu tò mò về lai lịch của người nam nhân này. Phải có gia thế thế nào mới có thể tiêu xài hoang phí đến mức này mà vẫn không bận tâm?
Trên mặt nàng vẫn giữ vẻ bình thản, chậm rãi bỏ miếng thịt gà nhỏ xíu trong đĩa vào miệng.
“Nghe nói cô nương định đến Thiên Thủy Thành?”
Người nam nhân cuối cùng cũng mở miệng lần nữa.
Thẩm An An nghe vậy chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."
"Có vài việc cần giải quyết."
Thân Doãn Bạch khẽ gật đầu, rồi chậm rãi nói: "Thiên Thủy Thành dạo gần đây không yên ổn lắm. Cô nương đến đó lúc này, không thấy lo lắng sao?"
Không yên ổn?
Thẩm An An hơi nhướng mày. Sao nàng chưa từng nghe tin tức này?
Hơn nữa, nàng vốn dĩ chưa hề nói với vị quan kia về điểm đến của mình, vậy người này làm sao biết được?
Nàng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thân gia chủ làm sao biết ta sẽ đến Thiên Thủy Thành?"
Thân Doãn Bạch bình thản nhìn nàng, nhàn nhạt đáp: "Gia đinh của nàng, vô tình dò hỏi vài câu, ta chỉ đoán ra thôi."
Trần Thiên?
Ánh mắt Thẩm An An thoáng trầm xuống.
Nhưng qua đó, nàng cũng hiểu rõ được hàm ý của người nam nhân trước mặt.
Cả con thuyền này đều nằm trong sự kiểm soát của hắn. Hắn đang ngầm cảnh báo nàng, thậm chí là răn đe, không nên có những hành động hay suy nghĩ không nên có. Dĩ nhiên, cũng có thể xem như một lời nhắc nhở có chút thiện ý.
Nếu bọn họ thật sự có việc quan trọng phải làm, mà Trần Thiên lại nôn nóng dò hỏi khắp nơi, để lộ sơ hở, thì chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi.
“Huynh trưởng của hắn mất tích, lòng như lửa đốt, để Thân gia chủ chê cười rồi.”
Tìm đại một cái cớ để che đậy, Thẩm An An thuận miệng nói qua loa. Không ngờ Thân Doãn Bạch lại tỏ vẻ tin tưởng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nếu là tìm người, thời điểm này không thích hợp để đi.”
Lại quay về chủ đề đó. Nhân cơ hội này, Thẩm An An liền hỏi thẳng: “Trên đường đến đây ta không nghe thấy tin tức gì. Thiên Thủy Thành đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thân Doãn Bạch cúi mắt xuống, không nói thêm một lời.
“...”
Hai chữ “cạn lời” to đùng hiện lên trong đầu Thẩm An An. Đã không định nói thì còn nhắc đến làm gì?
Lúc này, một món ăn khác được bưng lên. Thẩm An An chậm rãi ăn, nhưng đến cả cổ họng còn chưa thấy đủ, nói gì đến bụng.
Nếu không phải nghĩ đến chuyện rời đi có khi còn phải ăn đồ thừa, nàng đã đứng dậy đi thẳng rồi. Mặc dù những món đó không hẳn là bẩn, nhưng dù sao cũng là đồ người khác chọn bỏ lại, có chút khó chịu, như thể mình đang nhặt đồ thừa để ăn vậy.
Đúng lúc đó, người nam nhân có phản ứng chậm vô hạn kia lại lên tiếng: “Nghe nói đạo tặc hoành hành, vô cùng hung hăng. Đặc biệt là đối với người từ nơi khác đến, bọn chúng gi-ết người cướp của, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”
Thẩm An An hơi nheo mắt: "Vậy còn quan phủ địa phương? Họ không can thiệp sao?"
Nhất là câu nói "đối với người từ nơi khác đến" của nam nhân kia khiến nàng cảnh giác hơn hẳn.
Có khi nào đây là chiêu trò của Cố Đàm, lợi dụng danh nghĩa thổ phỉ để gi-ết hại người ngoại lai, đề phòng bọn họ là quan sai đến bắt hắn không?
"Quan phủ?"
Thân Doãn Bạch khẽ cười khẩy, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm khác, không phải lãnh đạm, mà là khinh miệt xen lẫn châm biếm.
"Chỉ là một đống bùn thối rữa mà thôi. Rễ đã mục thì sao có thể mọc ra cỏ lành?"
Câu này không chỉ mắng quan viên địa phương, mà nếu suy xét sâu xa hơn, e rằng còn đụng chạm đến tận hoàng đế.
Nhưng Thẩm An An chẳng bận tâm. Dù gì cũng đâu phải chửi nàng. Trong Đại Lương, kẻ bất mãn với hoàng đế nhiều vô số kể, nàng cũng là một trong số đó.
Chuyện này chẳng đáng để tranh luận, tránh để hắn nghi ngờ thân phận của nàng.