Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 167: Vị Khách Không Mời Mà Đến.
Cập nhật lúc: 2025-06-30 23:55:27
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tiêu Uyên, chàng có tin vào nghiệt duyên không? Có lẽ, chàng và ta chính là như vậy."
Nàng không nhận lấy hoa đăng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
"Nghiệt duyên cũng là duyên, cũng là số mệnh đã định sẵn."
Hắn không cho nàng cơ hội từ chối, bước tới đặt chiếc hoa đăng hình thỏ lên mặt nước, sau đó dùng ánh mắt mang theo uy h.i.ế.p nhìn nàng.
"Ước đi."
"..."
Không còn cách nào khác, Thẩm An An đành nhắm mắt, chắp tay trước ng-ực: "Nguyện kiếp này, chúng ta có thể tương kính như tân, bên nhau đến bạc đầu."
Nếu phải ch-ết, lần này sẽ ch-ết cùng nhau, nàng tuyệt đối không để mình đơn độc chịu đựng như kiếp trước nữa.
"Còn gì nữa không?" - Hắn hỏi tiếp.
"Còn gì nữa?" - Nàng mở mắt nhìn hắn đầy khó hiểu.
Lẽ nào hắn muốn nàng cầu nguyện cho đời đời kiếp kiếp sao? Thôi đi, trên sông có biết bao nhiêu hoa đăng, dù có thần tiên cũng không thể ứng nghiệm từng cái một. Nhưng nàng không dám đánh cược. Nếu chẳng may thành sự thật, vậy bọn họ còn phải dây dưa đến bao giờ?
Chỉ hai kiếp thôi đã quá đủ dày vò rồi.
"Không nhắc đến ta, vậy nàng muốn cùng ai bên nhau đến bạc đầu đây? Là người nàng thầm nghĩ trong lòng sao?" - Hắn nheo mắt chất vấn.
"..."
Bao giờ nàng nghĩ đến ai khác chứ?
Thẩm An An nghiến răng, nén lại cơn tức: "Hoa đăng còn chưa trôi xa, ta thêm vào là được chứ gì?"
Nói rồi, nàng nhắm mắt, khẽ thì thầm: "Hy vọng kiếp này có thể cùng Tiêu Uyên tương kính như tân, bên nhau đến bạc đầu."
Lúc này hắn mới hài lòng, dịu dàng khoác áo choàng lên vai nàng, cứ như vừa trở thành một người khác hẳn: "Bên ngoài lạnh lắm, mau vào khoang thuyền đi."
Thẩm An An lườm hắn một cái, bĩu môi. Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhưng phải nói thật, bên ngoài quả thực rất lạnh. Xung quanh chỉ có nước hồ bao la, không có lấy một chỗ chắn gió.
Lúc này, con thuyền của họ đã đi xa từ lúc nào không hay. Khi Thẩm An An chuẩn bị theo Tiêu Uyên vào khoang thuyền, chợt trông thấy một con thuyền lớn khác, xa hoa không kém, đang tiến về phía họ.
"Nó là của ai vậy?" - Nàng nghiêng đầu hỏi.
"Không liên quan đến chúng ta."
Giọng điệu hắn lạnh nhạt: "Đêm nay chỉ thuộc về chúng ta, bận tâm chuyện người khác làm gì, chỉ tổ phá hỏng hứng thú."
Hắn không để nàng phản đối, giữ chặt cổ tay nàng, kéo vào trong khoang.
Bên trong được trang trí hết sức lộng lẫy, chủ yếu là màu đỏ thắm. Trên bàn đặt cặp nến long phụng lớn cháy sáng rực, màn trướng buông xuống từng lớp trên giường, tạo ra bầu không khí mờ ảo, khiến người ta vô thức sinh ra những suy nghĩ miên man.
Thẩm An An thoáng ngẩn ra, quay đầu nhìn Tiêu Uyên.
Hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, đôi mắt đen sẫm ánh lên những tia sáng sâu thẳm.
"Chàng định làm gì vậy?"
Sao lại trang trí như đêm tân hôn thế này? Họ vừa mới động phòng mấy ngày trước, rất mỹ mãn, chẳng có gì phải tiếc nuối, vậy rốt cuộc hắn muốn gì?
Bất chợt, Tiêu Uyên nghiêng người áp sát, đẩy eo nàng tựa lên bàn, ngón tay lướt qua vành tai nàng: "Vài ngày nữa muội sẽ rời đi, chẳng lẽ không nên bù đắp cho vi phu một chút sao? An An, chúng ta đã bao lâu chưa gần gũi rồi?"
"..."
Thẩm An An đỏ bừng mặt: "Chỉ mới hai ngày thôi mà!"
"Không."
Hắn ôm chặt eo nàng, sợ bàn cứng làm nàng khó chịu: "Là hai năm mới đúng. Nhớ nhung đến phát bệnh, mỗi ngày dài như cả năm."
Thẩm An An cứng người, không biết nên đáp thế nào.
Tiêu Uyên thì cứ tiếp tục nói lời mật ngọt, khiến nàng chẳng biết nên phản ứng ra sao.
Hắn lười biếng nghịch vành tai nàng, hơi thở nóng rực phả qua: "Phu nhân dường như chẳng mấy mặn mà với chuyện phu thê. Vi phu đành phải tốn chút công sức, giúp nàng hứng thú hơn vậy."
Nàng trừng mắt lườm hắn.
Nàng lãnh đạm sao?
"Đây là bệnh, cần chữa trị."
Giọng điệu hắn nghiêm túc đến mức khiến người ta tưởng thật.
Rốt cuộc là nàng có vấn đề, hay hắn quá mức tham lam, không biết tiết chế đây?
Thẩm An An không muốn dây dưa với hắn về chuyện này, càng không có da mặt dày đến thế. Nàng nói: "Đây là ở bên ngoài, chàng không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn cần giữ thể diện đấy."
"Thuyền phu sẽ neo thuyền ở rất xa, không ai dám đến gần, cũng chẳng ai biết được. Đến lúc đó, họ sẽ có thuyền nhỏ đưa rời đi, phu nhân không cần lo lắng."
Hóa ra hắn đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi sao?
Hắn chậm rãi vuốt ve gương mặt ửng đỏ xinh đẹp của nàng dưới ánh nến, nhẹ giọng nói: "An An, nàng phải phối hợp với ta. Chúng ta hãy cùng nhau xóa đi những tiếc nuối, chỉ để lại ký ức đẹp."
Để sau này, khi nàng nhớ lại, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí sẽ là đêm điên cuồng trên thuyền này, chứ không phải những u sầu tiếc nuối vì yêu mà không thể có được.
Thẩm An An cảm thấy đắng chát trong lòng. Ở trong phủ còn đỡ, nhưng trên thuyền, nàng thật sự không thể chấp nhận nổi.
"An An, nàng định khi nào rời kinh đến Giang Nam?"
Trong mắt Tiêu Uyên lóe lên sự uy h.i.ế.p đầy khiêu khích.
"...Sau khi yến tiệc ở phủ Vĩnh Ninh hầu kết thúc."
Tiệc rư-ợu ở phủ Vĩnh Ninh hầu diễn ra vào mùng ba Tết. Nàng dự định sau khi về thăm nhà mẹ đẻ và kết thúc buổi yến tiệc, sẽ lập tức rời đi.
Tiêu Uyên chỉ cười nhạt, không nói gì, nhưng ý tứ thì quá rõ ràng. Thẩm An An cắn răng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Chuyến đi Giang Nam lần này, nàng nhất định phải đi. Nàng cần bắt được Cố Đàm, trả lại cho đại ca một cuộc đời trọn vẹn. Nàng muốn điều tra rõ thân phận của nữ nhân được Hoàng đế sủng ái, cũng như tìm hiểu xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải cho cái ch-ết của tổ mẫu một lời giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-167-vi-khach-khong-moi-ma-den.html.]
Đôi mắt Tiêu Uyên thoáng hiện lên sự dịu dàng, như muốn bao trọn cả nàng vào trong ánh nhìn ấy. Hắn nắm lấy tay nàng, kéo đến bên bàn.
Trên bàn đặt sẵn một vò rư-ợu, hắn tự tay rót đầy hai chén, đưa một chén cho Thẩm An An.
"...Ta không biết uống rư-ợu."
"Có ta ở đây, không sợ say. Loại rư-ợu này uống vào không khiến người ta khó chịu."
Bầu không khí đã đến mức này, Thẩm An An chỉ có thể nhận lấy chén rư-ợu, ngửa đầu định uống, thì bên ngoài bất ngờ vang lên giọng nói của Khánh Phong.
"Chủ tử, Nhị Hoàng Tử cũng đang du thuyền, mời ngài qua đó uống vài ly."
"Không đi." - Tiêu Uyên mặt lạnh tanh.
Đúng là âm hồn không tan, chuyên phá hỏng hứng thú của hắn.
Khánh Phong do dự một chút, rồi nói tiếp: "Nhị Hoàng Tử phi và tỷ muội nhà Đoan gia cũng có mặt, muốn trò chuyện cùng Hoàng Tử phi."
Tiêu Uyên cũng định từ chối, nhưng bị Thẩm An An giữ tay lại, đặt chén rư-ợu xuống bàn: "Đã là lời mời, thì chúng ta qua đó ngồi một lát đi. Đêm còn dài, không vội nhất thời."
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Tiêu Uyên mới dịu đi đôi chút, liếc nhìn nàng: "Nàng muốn đi?"
"Ba nữ nhân là đủ cho một vở kịch, ta đương nhiên muốn qua đó xem náo nhiệt."
Tiêu Uyên hừ lạnh: "Ta thấy nàng là có ý khác thì đúng hơn."
Thẩm An An bĩu môi: "Chàng có đi hay không? Sao thế? Lẽ nào không nỡ gặp Đoan Mộng Mộng à?"
Tiêu Uyên thật sự không hiểu nổi, tại sao Thẩm An An luôn gán ghép hắn với Đoan Mộng Mộng, rốt cuộc là điều gì khiến nàng hiểu lầm rằng hắn có tình cảm với Đoan Mộng Mộng chứ?
Sắc mặt hắn sững lại, đột nhiên nhớ đến những lời trách móc trong giấc mơ. Hình như nàng đã nhiều lần nhắc đến Đoan Mộng Mộng... Vậy đây chính là "nhân quả từ kiếp trước" trong lời nàng sao?
"Ta có gì mà không nỡ? Nàng muốn đi, thì đi thôi." - Tiêu Uyên nhẫn nhịn nói.
Thuyền của Nhị Hoàng Tử phủ chính là con thuyền xa hoa mà ban nãy Thẩm An An chỉ tay. Quả thật lộng lẫy, xa hoa đến chói mắt.
Dĩ nhiên, thuyền của bọn họ cũng không hề kém cạnh, chỉ là theo phong cách hoa lệ, rực rỡ sắc màu, khiến người ta phải chú ý.
Nhị Hoàng Tử Tiêu Trạch đứng trên thuyền, xung quanh thuyền được chắn kín gió, bên trong đặt bàn ghế tròn, còn có cả nhạc công. Một vài nữ tử trang điểm lộng lẫy đang thử đàn, rõ ràng là ca kỹ được mời từ bên ngoài đến.
Đúng là biết hưởng thụ.
"Vẫn muốn đi chứ?"
Tiêu Uyên lờ đi tiếng chào hỏi nhiệt tình của Tiêu Trạch, hỏi Thẩm An An.
"Đương nhiên, có mỹ nhân để ngắm, sao lại không đi?"
Tiêu Uyên nghẹn một hơi trong ng-ực, bực bội nói: "Nàng muốn ngắm mỹ nhân, về mà soi gương cho đã, mấy kẻ tầm thường kia có gì đáng xem."
Không thể phủ nhận, tuy lời hắn có chút chua chát, nhưng vẫn rất biết cách nói chuyện. Ít nhất câu này của hắn khiến Thẩm An An khá hài lòng.
"Có mỹ nhân vây quanh, chàng không thích sao?" - Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn bỗng bật cười, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa: "Đương nhiên thích. Nhưng mấy người kia không phải ca kỹ bình thường đâu. Bọn họ không chỉ bán nghệ, mà còn bán thân. Có khi đang múa lại trút bớt y phục đấy. Nàng yên tâm cho ta xem? Không để ý sao?"
"Không để ý."
Thẩm An An rất thoải mái: "Chúng ta cùng nhau thưởng thức điệu múa và vóc dáng của mỹ nhân."
"Nhưng mà... Tứ Hoàng Tử sao lại hiểu rõ chuyện của ca kỹ như vậy? Chẳng lẽ từng trải qua rồi?"
Tiêu Uyên đã bị câu "không để ý" của nàng chọc tức đến mức nghẹn lời, hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Thẩm An An nghĩ rằng Nhị Hoàng Tử chắc sẽ không đến mức phóng túng như vậy, dù gì chính phi, trắc phi đều có mặt, còn có cả nàng ta, đệ phụ của hắn, chắc hẳn sẽ không quá lộ liễu. Nhưng kết quả lại nói cho nàng biết rằng, nàng đã quá xem trọng Tiêu Trạch rồi.
Hai chiếc thuyền ghé sát vào nhau, Tiêu Uyên và Thẩm An An bước lên thuyền của Tiêu Trạch.
Huynh đệ hai người nói gì đó, nàng không để tâm, chỉ chào hỏi Chu thị.
Bàn tròn không lớn nhưng vẫn còn chỗ trống. Tiêu Uyên và Tiêu Trạch ngồi trên ghế trúc đối diện với nhóm ca kỹ. Tiêu Trạch vừa chỉ trỏ về phía các vũ cơ vừa không biết đang nói gì với Tiêu Uyên.
Thế nên, trên bàn tròn chỉ có nàng và Chu thị ngồi. Còn Đoan Oánh Oánh thì đứng hầu hạ phía sau Chu thị như một nha hoàn, bưng trà rót nước.
Dĩ nhiên, trong mắt Chu thị, Đoan Mộng Mộng cũng không có tư cách ngồi xuống, chỉ có thể đứng ở phía bên kia, cùng với Đoan Oánh Oánh như hai hộ pháp tả hữu, đứng hai bên bảo vệ Chu thị.
Nếu là trước đây, Đoan Mộng Mộng chắc chắn sẽ khinh thường chuyện này. Nhưng sau khi chứng kiến sự vinh quang của Thẩm An An, lại bị nàng chế giễu, đả kích, lòng kiêu hãnh trong nàng ta bùng lên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tiêu Trạch.
Đoan Oánh Oánh thu hết tất cả vào mắt, khóe môi lộ ra nụ cười chế giễu.
Thẩm An An không quan tâm chuyện Chu thị làm khó tỷ muội Đoan gia thế nào. Ngược lại, nàng càng làm vậy, Đoan Mộng Mộng sẽ càng tức giận, điều đó lại có lợi cho nàng.
Nàng không tranh luận gay gắt với Chu thị, nói chuyện cũng coi như hòa hợp, dường như thật sự quên mất hai người đứng phía sau, hoặc cũng có thể thực sự coi họ như nha hoàn.
Trên thuyền của Tiêu Trạch bày đủ loại mỹ thực. Chu thị lại thích uống rư-ợu, tự mình uống liền mấy chén, làn da trắng nõn dần dần ửng đỏ.
Thẩm An An không giỏi uống rư-ợu, chỉ nhấp một ly rồi thôi.
Bên kia, màn ca múa đã đến hồi cao trào. Những vũ cơ táo bạo cởi bỏ lớp áo ngoài, chỉ còn lại một chiếc váy lụa bó sát, để lộ bờ vai thon dài và xương quai xanh. Ngay cả nơi đầy đặn kia cũng thấp thoáng ẩn hiện.
Tiêu Trạch nâng chén rư-ợu, người hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn màn biểu diễn với ánh mắt rực cháy hứng thú.
Rư-ợu và sắc đẹp đi đôi với nhau. Khi men say bốc lên, dục vọng cũng chẳng còn xa. Nhìn thấy bộ dạng thèm thuồng đến chảy nước miếng của hắn, Chu thị tức giận đến mức móng tay bấu chặt vào da thịt.
Đồng thời, nàng cũng cảm thấy bi thương: "Tứ đệ muội, muội thật có phúc, có thể gả cho một nam nhân như Tứ đệ."
"Không ham mê tửu sắc, hậu viện cũng trong sạch. Không như ta, ngày đêm chẳng thể an giấc, mang danh Nhị Hoàng Tử phi mà phải suốt ngày đề phòng đám tiểu tiện nhân đầy tâm cơ kia."
Chu thị có chút chếnh choáng say. Lúc này, các vũ cơ đã bắt đầu tháo đai lưng, quấn quanh cổ tay, uyển chuyển múa lượn, từng bước tiến về phía Tiêu Uyên và Tiêu Trạch, nhẹ nhàng tung đai lưng về phía hai người.
Chu thị cuối cùng không chịu nổi nữa, nói một câu không khỏe rồi trở về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Ngược lại, điều này lại tạo cơ hội cho Đoan Oánh Oánh. Nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống chỗ mà Chu thị vừa rời đi. Đoan Mộng Mộng đương nhiên cũng không chịu tiếp tục đứng đó, liền ngồi xuống theo.
Thẩm An An chẳng buồn để ý đến hai người họ, mà đầy hứng thú quan sát đám vũ cơ, muốn xem bọn họ có thể to gan đến mức nào.
Cho đến khi có một người liên tục tìm cách tiến sát về phía Tiêu Uyên...