Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 158: Tranh Cãi Sau Thành Thân.
Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:39:43
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt của Tiêu Uyên trở nên lạnh lẽo, còn Thẩm An An thì không vội vã, bình tĩnh nói: "Vậy thì cứ làm đi, nhưng ta nhắc ngươi một câu, cặp phu thê kia là hai người, người phu quân đã ch-ết, còn người thê tử sẽ đòi công lý. Còn nhà của ngươi chỉ có mình ngươi, nếu như ngươi cũng ch-ết đi rồi thì chẳng ai giúp ngươi xử lý oan ức đâu."
Nàng liếc mắt ra hiệu cho mấy gia nhân, họ từ từ buông tay, Trần Thiên nghẹn lời nhưng không nói gì nữa.
"Những người dân đó là do ngươi kích động sao?"
"Thì sao?" - Trần Thiên quay mặt đi, khuôn mặt đầy kiên quyết.
Ánh mắt Thẩm An An trở nên sắc lạnh: "Vừa rồi trong cảnh tượng ở phủ của Nhị Hoàng Tử, ngươi không thấy sao? Nam nhân trung niên đó bị một vết thương lớn trên đầu, má-u chảy đầy đất, hắn nằm lặng lẽ trên mặt đất, không ai đoái hoài. Nhị Hoàng Tử lúc đó chỉ nghĩ đến việc ngày vui mà lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy."
"Người đó, là do âm mưu bẩn thỉu của ngươi, cuối cùng phải đánh đổi mạng sống."
Mặt Trần Thiên dần dần trở nên thất vọng: "Không thể nào, đừng lừ-a ta, ông ta sẽ không ch-ết đâu, các quan giám sát chắc chắn sẽ báo cáo lại với Hoàng Thượng và yêu cầu Hoàng Thượng ra mặt."
"Ngươi chắc chắn như vậy sao?"
Thẩm An An nhướn mày: "Ngươi thật sự nghĩ rằng những người trong điện Phụng Thiên có thể giúp các ngươi đòi công lý sao?"
Nếu như những người đó có thể mang lại công lý, thì sao nàng còn phải đứng ở đây.
Trần Thiên nghiến răng: "Nếu không được, thì có nghĩa là pháp luật không đứng vững, hoàng đế..."
Những lời khó nghe còn lại hắn không dám nói ra, chỉ tức giận nói: "Ta sẽ dẫn tất cả người dân trong làng lao vào cổng cung điện, để khắp kinh thành đều biết các quan viên Đại Lương chúng ta đã thối nát đến mức nào."
Tiêu Uyên không muốn để Thẩm An An tiếp tục đôi co vô ích với Trần Thiên nữa, hắn lạnh lùng ra lệnh cho Khánh Phong: "Đưa hắn vào trong phủ, nhốt lại vài ngày để bình tĩnh."
Người có tính cách nóng nảy như vậy nếu thả ra, chỉ thêm rắc rối. Mọi chuyện đợi đến sáng mai khi có kết quả trước triều đình sẽ quyết định tiếp theo.
"Ta không vào! Các người muốn gi-ết ta bịt miệng à?"
Trần Thiên giãy giụa mạnh mẽ, Khánh Phong phải tự tay giữ chặt mới khống chế được hắn.
"Không phải ngươi không sợ ch-ết sao?"
Thẩm An An vừa nói, vừa vén váy bước lên bậc thềm.
Trần Thiên bị áp giải vào trong phủ, vẫn không ngừng la hét: "Ta không sợ ch-ết, nhưng ta muốn ch-ết trước cổng nhà các ngươi, nếu không ch-ết ngay trong sân các ngươi!"
"Bịt miệng hắn lại." - Tiêu Uyên lạnh lùng ra lệnh.
Thẩm An An cười khẽ, nhìn Trần Thiên một cái, nói: "Ngươi tưởng đây là nơi nào vậy? Ngươi muốn ch-ết ở đâu cũng được, nhưng nếu còn lải nhải thêm nữa, ta sẽ cho ngươi ch-ết trong ngục tối, cho dù có thối rữa đi chăng nữa cũng không ai phát hiện ra ngươi đã ch-ết đâu."
Trần Thiên trừng mắt, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn im lặng, chỉ tức giận nhìn chằm chằm vào Thẩm An An.
"Đừng nhìn ta như thế, nhớ kỹ lần trước ta đã giúp ngươi một lần, làm người không thể vô ơn như vậy."
Trần Thiên nghẹn lời, từ từ thu ánh mắt và cúi đầu xuống.
"Tạm thời nhốt hắn vào kho củi."
Tiêu Uyên ra lệnh, Khánh Phong lập tức kéo hắn đi theo một con đường khác.
Hắn nghiêng đầu, nhìn Thẩm An An: "Làm phu thê với nhau bao lâu, nhưng chẳng thấy nàng nói nhiều như vậy."
Còn tên tiểu tử kia thì giống như vỡ đập đê, nói không ngừng.
"……"
Thẩm An An im lặng, nàng chỉ muốn dọa dẫm chàng thiếu niên đó một chút, nói thêm mấy câu thôi mà hắn cũng có ý kiến?
"Chàng có thể chấp nhận nếu mỗi ngày ta cứ nói với chàng giọng điệu vừa trào phúng vừa mỉa mai như thế này không?"
"Sao lại không chứ? Một đôi phu thê sao lại có thể có nhiều chuyện nghiêm túc để nói như vậy chứ?”
Tiêu Uyên cảm thấy lúc Thẩm An An đấu khẩu với tên thiếu niên kia còn thú vị, ít ra còn hơn là không nói gì với hắn.
Thẩm An An mím môi, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Nàng thầm nghĩ, ít nhất hắn còn có chút tự nhận thức, mỗi ngày hắn nói với nàng toàn những chuyện vớ vẩn.
Trở về Ngô Đồng Viên, sau khi tắm rửa và thay đồ, Thẩm An An nghĩ rằng hắn đã không có mặt ở phủ mấy ngày rồi, chắc hẳn trong thư phòng chất đầy công vụ cần xử lý. Không ngờ, khi từ sau bình phong bước ra, nàng bất ngờ va phải ánh mắt u ám của hắn.
Hắn nằm nghiêng trên ghế mềm, một tay chống đầu, ánh mắt sâu thẳm và khó hiểu nhìn nàng.
Thẩm An An nghĩ muốn quay lại rửa mặt một lát!!!
"Chàng không bận sao?"
"Nàng đứng đó làm gì, mau lại đây."
Tiêu Uyên vẫy tay với nàng, động tác nhẹ nhàng khiến vạt áo của hắn mở rộng một chút, lộ ra cơ ng-ực vững chãi và mạnh mẽ bên trong.
Thẩm An An cảm thấy hắn cố tình như vậy.
Dáng vẻ này khiến nàng liên tưởng đến những nữ nhân ở thanh lâu, nếu hắn không phải là nam nhân, chắc chắn còn sẽ làm thêm vài động tác quyến rũ nữa.
Nàng vừa nhìn thấy cảnh này đã hiểu hắn muốn làm gì nên không mấy hào hứng: "Ta không mệt, muốn ngồi đây thư giãn một chút."
Nàng ngồi xuống ghế, lấy khăn lau tóc ướt.
Khi có Tiêu Uyên, hắn không thích trong phòng có người hầu hạ, vì vậy những việc này chỉ có nàng tự làm.
Tiêu Uyên có vẻ khẽ hừ một tiếng, sắc mặt không mấy vui vẻ, hắn chỉnh lại trang phục rồi bước đến gần Thẩm An An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-158-tranh-cai-sau-thanh-than.html.]
"Chàng làm gì vậy?"
Thẩm An An cầm chén trà, trừng mắt nhìn hắn, định nói rằng trời sáng như vậy mà, nhưng lại nhận ra đối với người này e là chẳng có tác dụng gì.
Tiêu Uyên tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, hơi thở lạnh lùng vờn bên tai nàng: "Ngày mai ở điện Phụng Thiên, ta còn phải tranh biện với các lão quan thần, nếu như thê tử ta không giúp ta một tay, sợ rằng ngày mai rất khó để thoát khỏi ra được."
"..."
Hắn sao có thể nói những chuyện hoang đường này một cách tự nhiên đến vậy?
"Những lão quái vật kia quả thực không dễ đối phó, chỉ nghĩ đến thôi mà giờ ta đã đau đầu lắm rồi."
Hắn đưa tay xoa trán, nhẹ nhàng thở dài.
Một tay hắn vòng qua hai đầu gối của Thẩm An An, bế bổng nàng lên, rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Thẩm An An nằm trong chăn gấm, lớp vải mềm mại quấn quanh người, thân thể nàng như chìm vào trong đó.
"Tiêu Uyên, ta muốn đi đến Giang Nam."
Câu nói bất ngờ của nàng khiến người vừa định phủ lên giường dừng lại, ánh mắt đầy dục vọng trong mắt hắn lập tức dịu xuống.
"Nàng nói gì?"
Hắn lại lên tiếng, giọng không còn khàn đặc đầy ham muốn, mà chỉ còn lại sự bình thản lạnh lùng.
Thẩm An An nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, rồi nói: "Ta nghe được tin tức từ Khánh Phong, sau khi sự việc xảy ra, Cố Đàm đã đến Giang Nam."
Nàng chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Uyên: "Chúng ta đều rõ, Cố Đàm dám làm liều mạng như vậy, chắc chắn không chỉ là một phú thương đơn giản, nếu muốn cứu Lâm gia nhất định phải bắt được Cố Đàm và cả thế lực phía sau lưng hắn."
"Việc này có ta lo, nàng không cần bận tâm."
Hắn rời khỏi giường, dáng người cao lớn, uy nghiêm, quay lưng lại với Thẩm An An, không khí dần dần trở nên yên tĩnh hơn.
"Tiêu Uyên, nếu chúng ta không có chứng cứ để cứu Lâm gia, thì ngày mai tại cung điện Phụng Thiên, kết quả tốt nhất cũng chỉ là bảo vệ được mạng sống của họ tạm thời, nhưng đó không phải là giải pháp lâu dài, thậm chí có thể trở thành điểm yếu để kẻ khác đe dọa chàng, bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến chàng."
Tiêu Uyên đứng im, tay vẫn giữ chiếc đai lưng, ánh mắt lạnh lùng đến mức đáng sợ: "Vậy thì sao?"
Hắn quay lại nhìn Thẩm An An, ánh mắt vô cùng kiên định: "Ta đã nói là không được, thì chính là không được, chuyện này ta sẽ xử lý, nàng chỉ cần yên tâm ở bên cạnh ta là được."
Nói xong, một tay hắn cầm áo gấm từ giá áo, khoác lên người rồi bước đi ra ngoài.
"Tiêu Uyên."
Thẩm An An nhíu mày gọi hắn lại: "Chàng biết ta gả vào phủ Tứ Hoàng Tử là vì cái gì, ta không muốn, cũng không thể ngày ngày bị giam trong phủ, ở dưới mắt chàng, hoàn toàn làm một người vô dụng…”
Chỉ ở bên cạnh hắn, chỉ biết hưởng thụ những điều vui vẻ ra, nàng cần ta luyện, cần trưởng thành, cần từng bước mạnh mẽ, bảo vệ người bên cạnh. Còn có tổ mẫu, người mà nàng chưa bao giờ quên dù chỉ một ngày.
Tiêu Uyên dường như đứng bất động, vẫn giữ tư thế ấy, một lúc lâu không nhúc nhích. Khuôn mặt hắn lạnh lùng như băng, nhưng trong đôi mắt lại không thể che giấu được sự đau thương.
"Trở thành người thế nào?"
Hắn từng bước tiến lại gần nàng: "Thẩm An An, có phải dù ta có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể vào được trái tim nàng, không thể xoa dịu những nỗi đau ấy, dù chỉ là một chút?"
Hắn áp sát nàng, giữ chặt cổ tay, đẩy nàng lên giường, ánh mắt lạnh lẽo không một chút ấm áp: "Ta tưởng niềm vui của phu thê, tình cảm sâu đậm khó lòng kiềm chế, nhưng trong lòng nàng lại chẳng có gì, ta ngày đêm ở bên nàng nhưng trong lòng nàng chỉ là sự gò bó thôi sao?"
Đôi mắt của Tiêu Uyên lóe lên một tia buồn bã sâu sắc, khiến Thẩm An An cảm thấy đau đớn. Nàng quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
Nàng chỉ không muốn lặp lại sai lầm của kiếp trước, cũng không chắc tình cảm của hắn dành cho nàng hiện tại có thể duy trì lâu dài hay không.
Nàng chỉ hy vọng bản thân có thể có giá trị, làm những điều mình nên làm, muốn làm, tình yêu đối với nàng chỉ là thứ tô điểm thêm, dù có lặp lại bi kịch kiếp trước, nàng cũng có thể bình tĩnh mà rời đi.
Còn với mối quan hệ hiện tại, nàng không nghĩ đến việc cắt đứt hay thay đổi gì cả. Nếu mọi thứ cứ như vậy, nàng cũng sẽ sẵn lòng duy trì mãi như vậy, dù sao thì gả cho ai cũng là gả, một đời này nhất định phải sống.
Những ngày qua, sự quan tâm của hắn dành cho nàng, nàng vẫn nhìn thấy nhưng kiếp trước, khi mới thành thân, hắn và nàng không nói là tình cảm khắng khít, nhưng cũng từng kính trọng nhau như khách. Cuộc đời thế nào, ai có thể đoán trước được sẽ diễn ra như thế nào?
Tiêu Uyên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của nàng, trái tim hắn từng chút một trở nên lạnh lẽo, như một chậu nước lạnh, dội thẳng lên đầu hắn dập tắt hết mọi ảo tưởng mà hắn đã tự lừ-a dối mình trong những ngày qua.
Hắn từ từ buông tay nàng ra, đứng bên giường, nhìn nàng chăm chú: "Nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn dưới sự giám sát của ta, người của ta, thế lực của ta, đều có thể cho nàng, nhưng rời khỏi kinh thành thì dù chỉ một bước cũng không được."
"Ta chỉ muốn điều tra về việc của Cố Đàm, chỉ là tạm thời rời đi thôi."
Thẩm An An nói vội: "Nếu chàng không yên tâm, có thể phái người đi theo ta."
"Nàng đừng hòng."
Tiêu Uyên nghiêm túc nhìn nàng: "Rốt cuộc nàng vì Cố Đàm, hay vì quá mệt mỏi phải đối phó với ta, hay là muốn trở về Giang Nam nơi mà nàng vẫn luôn mong nhớ?"
Thẩm An An chưa bao giờ nghĩ rằng, Tiêu Uyên lại có thể cố chấp như vậy!
"Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ lập tức trở về."
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết, hy vọng hắn sẽ đồng ý, nhưng thái độ Tiêu Uyên rất kiên quyết, dù nàng nói thế nào, hắn cũng không chịu chấp nhận.
"Nếu nàng cảm thấy ta là người khó đối phó, vậy những ngày sắp tới ta sẽ ngủ ở thư phòng, chờ nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng."
Tiêu Uyên quay người rời khỏi phòng, cánh cửa bị ảnh hưởng bởi cơn giận của hắn nặng nề đóng sầm lại, khẽ rung lên.
Thẩm An An ngồi trên giường, hồi lâu không nói gì.
Quả thật, có phu thê nào mà không cãi nhau, không phải vì chuyện này thì cũng vì chuyện khác. Khi Thẩm An An mới gả đến đây, nàng đã nghĩ rất kỹ, sẽ không như trước nữa, không làm cho ai phải khó xử.
Nhưng giờ thì sao? Nàng không phát điên, Tiêu Uyên không lạnh lùng, nhưng bọn họ lại gặp phải vấn đề mới.