Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 151: Như Sói Như Hổ.
Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:39:27
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta không hối hận."
Thẩm Trường Hách lập tức nói, nhân lúc Lâm Diệp đang uống trà liền nhanh chóng móc ngón út kéo nhẹ ngón tay nhỏ của Lâm Vũ Nhu.
Mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, giống như một con tôm luộc chín, vừa nóng vừa rực.
Nàng bắt đầu suy ngẫm, liệu có phải chính mình đã khiến vị quân tử trầm lặng, đoan chính này hư hỏng mất rồi hay không.
Lâm Diệp uống đến căng cả bụng, bất lực nhìn hai người đối diện liên tục có những động tác nhỏ vụng trộm, nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục giả vờ không thấy.
Bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân, mọi người đều đứng dậy, vừa gặp mặt đã là một hồi chào hỏi lễ nghi.
Lâm Vũ Nhu vừa nhìn thấy Thẩm An An, đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng vì có Thẩm phu nhân và Thẩm Văn ở đây, nàng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, không thể ngay lập tức nhào tới.
"Hoàng Tử phi." - Nàng đoan trang hành lễ.
"Lâm cô nương."
Thẩm An An cười tươi, ánh mắt cong lên. Lúc này, huynh muội Lâm gia đến, có lẽ hôn sự đã được định xong.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân, phía bên kia là Lâm Vũ Nhu. Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Thẩm phu nhân liền đứng dậy, nhường không gian lại cho cánh nam nhân.
"Ta đi hậu viện xem bữa trưa đã chuẩn bị đến đâu rồi. An An, con cũng dẫn Lâm cô nương đi dạo một vòng đi."
"Vâng." - Ba người liền đứng dậy rời khỏi hoa sảnh.
Trong sảnh lúc này chỉ còn Thẩm Văn và Lâm Diệp là nghiêm túc trò chuyện. Ánh mắt Tiêu Uyên và Thẩm Trường Hách vẫn dõi theo bóng dáng hai nữ nhân kia, mãi đến khi họ hoàn toàn khuất dạng mới thu lại.
Đề tài của nam nhân và nữ nhân luôn khác nhau, đặc biệt là những chuyện mà Lâm Vũ Nhu hoàn toàn không hứng thú.
Rời khỏi tiểu viện, Thẩm phu nhân cũng rời đi, Thẩm An An dẫn Lâm Vũ Nhu đến Hải Đường Viên của mình. Bên trong vẫn bài trí y hệt ba ngày trước, sạch sẽ không dính một hạt bụi.
"An An, Tứ Hoàng Tử đối xử với muội thế nào?"
Vừa mở miệng, Lâm Vũ Nhu đã hỏi ngay câu này.
"Chàng đối với ta rất tốt."
Thẩm An An cười đáp, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi lại: "Hôn sự của tỷ và đại ca ta đã định rồi sao?"
Mặt Lâm Vũ Nhu lập tức đỏ lên, nhẹ gật đầu: "Đại ca muội nói rằng trước Tết không kịp chuẩn bị, nên định tổ chức vào ngày mười sáu tháng Giêng."
Thẩm An An bật cười khẽ: "Chúc mừng tỷ nhé."
"Đa tạ muội."
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Vũ Nhu thoáng chút ngại ngùng: "Chuyện này có thể suôn sẻ như vậy cũng nhờ muội giúp đỡ. Nếu không, bọn ta chẳng biết sẽ thành ra thế nào nữa."
Thẩm An An cười nói: "Đại ca ta là người kín đáo, nếu không thúc ép thì huynh ấy chẳng bao giờ chủ động đâu. Ta thấy huynh ấy cứ chán nản như vậy, cũng chỉ có tỷ mới có thể trị được huynh ấy."
"Là do huynh ấy tốt." - Mặt Lâm Vũ Nhu càng đỏ hơn.
Nhìn vẻ e thẹn đáng yêu của Lâm Vũ Nhu, Thẩm An An khó mà tưởng tượng được cảnh hai người này lén gặp nhau lúc nửa đêm sẽ như thế nào. Còn cả chuyện Tiêu Uyên từng nói...
Nàng vội vàng xua đi những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu. Sau lần ở phủ Nhị Hoàng Tử, nàng đã biết Lâm cô nương này không phải dạng nhút nhát yếu đuối, mà là một người gan dạ, tinh tế và có chủ kiến.
Vừa khéo léo vừa thông minh, điều hiếm có hơn cả là phẩm hạnh và sự giáo dưỡng đều rất tốt, đúng chuẩn nữ tử khuê các.
Xem ra mắt nhìn người của mẫu thân nàng quả thật không tệ.
"Chỉ là... bây giờ ta còn một điều lo lắng."
"Hửm?"
Thẩm An An hoàn hồn, nhìn Lâm Vũ Nhu chống cằm, mặt đầy tâm sự.
"Cũng không phải chuyện gì khác, mà là vì vị biểu ca Trần gia của ta. Chuyện lần này khiến huynh ấy tốn không ít công sức, ngay cả danh tiếng cũng bị ảnh hưởng, thật sự vất vả quá rồi."
Thẩm An An gật đầu. Vị biểu ca Trần gia kia đúng là chịu không ít thiệt thòi trong chuyện này, suýt chút nữa còn bị đại ca hắn đánh cho một trận.
"Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị một lễ hậu tạ thật chu đáo để cảm ơn huynh ấy."
"Ta đâu có lo chuyện đó."
Lâm Vũ Nhu bĩu môi: "Ta chỉ sợ chuyện này sớm muộn cũng bị bại lộ, mà đại ca muội lại là người cổ hủ. Nếu chàng ấy biết, không biết có để bụng hay không."
Trước đây, hắn từng chán ghét Đoan Oánh Oánh chẳng phải cũng vì nàng ta có hành động không hợp lễ nghi sao?
"Dạo gần đây ta còn không dám để biểu ca ra ngoài, chỉ sợ lỡ đâu vô tình gặp phải đại ca muội thì lại rắc rối to. Nghĩ cũng thấy có lỗi với huynh ấy."
"..."
Thẩm An An nhất thời không biết nên nói gì.
Lâm Vũ Nhu lại tiếp tục: "Thôi thì cứ trốn một thời gian đã. Đợi bọn ta thành thân xong, dù huynh ấy có biết ta cũng chẳng lo nữa."
Đến lúc đó ngày ngày kề cận, cùng lắm nàng hạ mình dỗ dành, chịu khó lấy lòng mấy hôm, chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-151-nhu-soi-nhu-ho.html.]
Thẩm An An cảm thấy, chuyện này Lâm Vũ Nhu đúng là lo xa quá rồi. Đại ca nàng bây giờ vì tỷ ấy mà ngay cả trèo tường cũng dám làm, một người vốn luôn giữ vẻ quân tử ngày trước giờ cũng bắt đầu lén lút trộm hương cắp ngọc rồi.
Dù có biết chuyện, e rằng hắn cũng chỉ cười cho qua, thậm chí còn thầm vui mừng một hồi cũng nên.
"Dạo này đại ca bận rộn lắm, hầu như ngày nào cũng đến quân doanh Đông Thành. Có lẽ chẳng còn thời gian mà dạo phố nữa đâu."
Tiêu Uyên từng kể với nàng rằng Thẩm Trường Hách đã tiếp quản quân doanh Đông Thành. Chỉ là bây giờ trong ngoài yên ổn, quân doanh cũng chẳng có gì quan trọng cần xử lý, cùng lắm là huấn luyện, nhưng cũng không đến mức phải ngày nào cũng đi.
Hai người trò chuyện một lúc trong Hải Đường Viên, sau đó có người của Thẩm phu nhân đến báo, nói rằng Tứ Hoàng Tử tìm nàng. Lâm Vũ Nhu hiểu rõ đây là mẹ chồng muốn tâm sự riêng với nữ nhi nên chủ động nói rằng mình thấy hơi mệt, muốn ở lại Hải Đường Viên nghỉ ngơi một lát.
Thẩm An An gật đầu rồi đi đến viện của Thẩm phu nhân.
"An An."
Thẩm phu nhân nhìn nàng từ đầu đến chân một lượt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Con vẫn ổn chứ?"
Vừa nãy ở tiền viện bà không tiện hỏi kỹ, cũng lo Tiêu Uyên sẽ khó chịu.
Thẩm An An xoay một vòng trước mặt mẫu thân, cười hì hì: "Mẫu thân tự nhìn đi, một sợi tóc cũng chẳng rụng, một vết thương cũng không có."
"Con đó!"
Thẩm phu nhân chọc nhẹ vào trán nàng, kéo nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, giọng điệu nghiêm túc hơn: "Mẫu thân hỏi con, hậu viện của Tứ Hoàng Tử thế nào? Có chuyện gì khiến con phiền lòng không? Còn chuyện quản gia, có phải do con nắm giữ không?"
"Không có chuyện gì phiền lòng cả. Hậu viện của chàng ấy rất sạch sẽ, đến một nha hoàn hầu hạ cũng không có. Chuyện quản gia chàng ấy cũng đã giao cho con rồi, chỉ là dạo này bận, con vẫn chưa có thời gian quản lý."
Thẩm phu nhân ngạc nhiên: "Ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có sao?"
Dù là con cháu quyền quý cũng hiếm có ai đến cả một thiếp thất cũng không.
Tiêu Uyên thân là Hoàng Tử, vậy mà hậu viện sạch sẽ đến mức không có một người có danh phận nào. Đến mức này thì đúng là vô cùng hiếm thấy.
Nhưng mà... hắn cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, nếu đến một nha hoàn thông phòng cũng không có, chuyện này có chút khó tin.
Bà tạm gác chuyện quản gia sang một bên, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Con thành thân vội vã, có vài chuyện ta vẫn chưa kịp dặn dò kỹ. Con và Tứ Hoàng Tử..."
Thẩm An An lập tức hiểu ý bà, bảy phần thật ba phần giả, e thẹn mà gọi một tiếng: "Mẫu thân…"
Thẩm phu nhân nắm tay nàng, ánh mắt quan sát chăm chú. Đến khi thấy Thẩm An An khẽ gật đầu, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt, chỉ cần không có vấn đề gì là được."
"……"
Thẩm An An mặt cứng đờ, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.
Tên nam nhân thối tha đó, quả thực là như sói như hổ…
Giày vò nàng đến mức khổ không nói nổi. Nhưng hậu viện của hắn, kiếp trước đúng là không có ai thật. Kiếp này, nàng vốn không để tâm đến chuyện đó, nên cũng chẳng bận lòng xem có hay không.
Thẩm phu nhân vui mừng được một lúc, rồi lại nhíu mày: "Nếu như mọi thứ đều bình thường, vậy tại sao đến một nha hoàn thông phòng cũng không có? An An, con đừng nói là…"
Vẫn chưa trải qua chuyện nam nữ, nên căn bản không biết nam nhân… được hay không?
"Mẫu thân cứ yên tâm, chàng ấy rất bình thường."
Thẩm An An hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn thành thật nói ra: "Thật ra… Hoàng Thượng đã chỉ hôn cho chàng ấy một cô nương rồi."
"Chuyện này xảy ra khi nào? Là nhà ai? Danh phận gì?"
Thẩm phu nhân liên tục truy hỏi, sắc mặt lập tức sa sầm.
"Là ngày thứ hai con vào cung. Là muội muội của Lương Tần, họ Lý, thứ nữ của Thị lang Bộ Binh."
Giọng điệu của Thẩm An An bình tĩnh đến lạ thường.
"Mẫu thân, đây là quy củ trong cung. Mỗi vị Hoàng Tử sau khi thành hôn đều được ban vài cung nữ xinh đẹp để bổ sung hậu viện. Hoàng Thượng chỉ chỉ hôn một người, so với những vị Hoàng Tử khác thì vẫn còn xem là nhẹ nhàng lắm."
Nàng chủ động nói ra trước, vẫn hơn là để ngày mai phụ mẫu và đại ca biết được mà không kịp chuẩn bị tinh thần.
Mặc dù Thẩm phu nhân hiểu lý lẽ này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi chua xót: "Mẫu thân không muốn gả con vào hoàng gia chính là vì lý do này. Giờ hai con mới thành thân được mấy ngày, đã có người này người nọ được đưa vào phủ. Tình cảm của hai đứa còn chưa sâu sắc, sau này lẽ nào lại trở thành oan gia sao?"
Bà biết, làm dâu hoàng thất là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Thẩm gia luôn trong sạch, nghĩ đến việc nữ nhi mình phải đấu đá với một đám phụ nhân trong hậu viện, bà chỉ thấy đau lòng.
"An An, người trong hoàng thất vì quyền thế mà chuyện gì cũng có thể làm ra. Con nhất định phải cẩn thận, tranh đấu giữa nữ nhân còn đáng sợ hơn chiến trường, gi-ết người không thấy má-u. Bây giờ đừng suy nghĩ đến chuyện chân tình hay không, sống tốt mới là quan trọng nhất."
Nước mắt dần dâng lên trong mắt bà, bà vội lấy khăn lau, nhưng lau xong lại tiếp tục rơi xuống.
Thẩm An An mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay bà: "Mẫu thân yên tâm, từ nhỏ con đã được tổ mẫu dạy dỗ, chuyện hậu viện con vẫn có thể xử lý ổn thỏa."
"Con đừng xem thường đấu đá trong hậu viện…"
Thẩm phu nhân còn muốn nói thêm, nhưng Thẩm An An đã mỉm cười trấn an: "Mẫu thân cứ yên tâm, Tứ Hoàng Tử có tình cảm với con, sẽ không làm mất thể diện của chính thê."
"Haizz, đây là cái chuyện gì chứ…"
Thẩm phu nhân thở dài, khẽ đập tay lên đùi, khuôn mặt đầy âu lo.