Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 147: Lời Đồn.

Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:01:29
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lần nào cũng nói khác, chẳng lẽ hắn lại nạp những người cũ một lần nữa chắc?”

Trưởng công chúa hờ hững nói, tay cầm đũa tiếp tục dùng bữa.

Quản gia hơi lúng túng, nhất thời không biết phải đáp sao.

Trưởng công chúa nói cũng không sai, nhà ai nạp thiếp mà chẳng khác nhau, ít nhất thì người được nạp cũng không giống.

Những người khác đều cúi đầu im lặng ăn, không ai tiếp lời. Trưởng công chúa thuận miệng hỏi: “Lần này là cô nương nhà nào?”

“Là... Nhị cô nương của Đoan gia.”

Quản gia như sực nhớ ra điều gì, vội bổ sung: “Không phải thiếp, mà là trắc phi.”

Trưởng công chúa sững người trong giây lát, sau đó dần hoàn hồn. Bà tất nhiên biết Đoan gia, nhưng phải mất một lúc mới nhớ ra Nhị cô nương nhà ấy.

“Hắn làm sao lại có liên quan đến Nhị cô nương nhà Đoan gia vậy? Hơn nữa, chẳng phải vị trí trắc phi đã đủ rồi sao?”

Lúc này, ngay cả Thẩm An An cũng ngước nhìn quản gia, vì nàng cũng đang thắc mắc câu hỏi tương tự.

Nàng biết gần đây Đoan Oánh Oánh đang bàn chuyện hôn sự, nhưng không ngờ lại có dính líu đến Tiêu Trạch.

Tiêu Uyên, người vẫn lặng lẽ ngồi gỡ xương cá trong đĩa, thản nhiên lên tiếng: “Chắc là hôm ta và An An thành thân thì hai người họ có qua lại. Còn về vị trí trắc phi, chẳng phải mấy ngày trước Trương gia mới vừa nhường lại một chỗ sao?”

Một cái ghế, người này vừa rút, lập tức có kẻ khác thế vào.

“…”

Không chỉ một người cảm thấy cạn lời. Trưởng công chúa bất đắc dĩ phất tay: “Thôi được rồi, ngươi đi chọn một món quà trong kho, hai ngày nữa cứ đến góp vui là được.”

Dù gì cũng là cưới trắc phi, vẫn phải giữ thể diện.

Quản gia lui ra ngoài.

Hoa Sinh lập tức lên tiếng: “Mẫu thân muốn đi thì tự đi, con không đi đâu.”

Nàng kéo tay Thẩm An An, vẻ mặt đầy chán ghét: “Tẩu không biết đâu, mỗi lần biểu ca nạp thiếp, biểu tẩu đều chạy đến khóc lóc với mẫu thân muội, hai phu thê bọn họ đúng là kỳ lạ, muội thấy phiền lắm.”

Lăng Thần Dật nghe vậy bật cười.

Thẩm An An bỗng nhớ ra, hai ngày sau dường như cũng là ngày Lương Tần nói về chuyện để Lý cô nương vào phủ làm trắc phi. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên.

Một đĩa thịt cá trong veo mềm mịn được đặt ngay trước mặt nàng: “Ăn nhanh đi, nguội là không ngon nữa.”

“…”

Nàng có cảm giác Tiêu Uyên đang muốn bịt miệng nàng lại, không cho nàng nói gì thêm.

Cá được lọc xương sạch sẽ, thịt mềm tươi ngon, Thẩm An An quyết định im lặng, chỉ có điều tốc độ Tiêu Uyên gỡ xương cá lại không theo kịp tốc độ ăn của nàng.

Trưởng công chúa nhìn đám trẻ vui vẻ hòa hợp, trong mắt dần ánh lên ý cười.

Dùng bữa xong, Thẩm An An liền bị Hoa Sinh kéo về viện của nàng ấy, trong khi Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật đến thư phòng bàn chuyện.

Trưởng công chúa có thói quen nghỉ trưa nên cũng không quan tâm đến bọn họ nữa.

“Không thể tham dự hôn lễ của hai người, muội cứ tiếc nuối mãi.”

Hoa Sinh đưa món quà tặng mà nàng đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm An An: “Tẩu đừng giận muội nhé.”

Thẩm An An đưa hộp quà cho Mặc Hương, mỉm cười nói: “Sức khỏe quan trọng nhất, đi hay không cũng không sao cả.”

Nụ cười của Hoa Sinh thoáng nhạt đi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường: “Tẩu nói đúng, ngày tháng vẫn phải tiếp tục, chỉ khi còn sống mới có hy vọng.”

Nàng kéo Thẩm An An ngồi xuống nhuyễn tháp, không biết lôi từ đâu ra một xấp giấy: “Tẩu xem thử đi.”

Thẩm An An lật xem vài tờ, liền hiểu nguyên do căn bệnh của Hoa Sinh: “Trưởng công chúa lại giúp muội xem mắt sao?”

“Ừ.”

Hoa Sinh khẽ gật đầu: “Nhưng muội xem mãi cũng không có ai vừa ý, tẩu giúp ta chọn thử xem.”

Thẩm An An lúc này mới cẩn thận xem xét những bức họa. Bên cạnh mỗi bức chân dung đều ghi rõ tuổi tác, gia thế. Nhìn chung tướng mạo đều đoan chính, nhưng gia thế chỉ ở mức bình thường, không có gì nổi trội.

“Triệu công tử này có vẻ không tệ. Ta từng nghe đại ca nhắc đến hắn, gia tộc từng là danh môn vọng tộc, chỉ là mấy năm gần đây sa sút. Nhưng nhân phẩm và tài năng đều đáng tin cậy.”

Nàng chỉ vào một chàng trai có tướng mạo thanh tú. Đời trước, người này từng đầu quân dưới trướng Tiêu Uyên, sau đó cũng có chút thành tựu. Quan trọng nhất là nhân phẩm rất tốt, từng được Tiêu Uyên khen là trung chính.

Hoa Sinh nghiêng đầu nhìn một chút, cười nói: “Trùng hợp ghê, mẫu thân và đại ca ta cũng vừa ý hắn. Vậy thì chọn hắn đi.”

Giọng điệu nàng nhẹ bẫng, cứ như đang mua một bó rau hay cân cải vậy.

“Hoa Sinh.” - Thẩm An An nhẹ giọng gọi tên nàng.

Nàng hiểu rõ khúc mắc trong lòng Hoa Sinh, nhưng tận sâu trong thâm tâm, nàng vẫn hy vọng Hoa Sinh có thể buông bỏ tất cả, không lặp lại bi kịch đời trước.

Nàng không biết kiếp này hai người họ có còn liên quan đến nhau không, nhưng nếu cứ cố chấp, chắc chắn sẽ rất gian nan và đau khổ.

“Ừm.”

Hoa Sinh mỉm cười, đôi mắt tựa như phủ một lớp sương mờ, lấp lánh ánh nước.

“Tẩu đừng lo, với muội, lấy ai cũng vậy thôi.”

Thẩm An An không thể hiểu nổi, chỉ là một đoạn ký ức vụn vặt thời niên thiếu, sao có thể khiến nàng ấy kiên trì bao năm, đau khổ dằn vặt mà chẳng thể buông bỏ?

Gặp gỡ một người sai lầm, lỡ dở cả một đời, từ đó không còn có thể trao lòng cho ai khác, thật sự còn hoang đường hơn cả kiếp trước của nàng!

“Không nói chuyện này nữa.”

Hoa Sinh rút lại bức họa từ tay nàng, tùy tiện ném lên bàn: “Nếu có kết quả, muội sẽ báo tẩu, đến lúc đó đừng quên đến uống rư-ợu mừng là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-147-loi-don.html.]

“Ừm.”

Nàng chợt nghĩ, không biết Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên có hiểu lòng Hoa Sinh hay không, liệu người đó có còn khả năng quay về không?

Trong phòng lò sưởi cháy ấm áp, nha hoàn dâng trà và trái cây, mấy người ngồi quanh lò sưởi vừa ăn vừa trò chuyện.

“Tẩu và Tứ biểu ca của ta bắt đầu từ khi nào?”

Thẩm An An không biết nên trả lời thế nào: “Mơ hồ thế nào mà thành thân thôi, ta cũng chẳng rõ.”

“Tẩu thích huynh ấy sao?”

Miếng quả trong miệng Thẩm An An dừng lại mấy nhịp, rồi nàng chậm rãi nhai nuốt xuống. Nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt tò mò của Hoa Sinh, nàng khẽ cong môi cười, nhẹ gật đầu.

Hoa Sinh cũng bật cười: “Hữu tình nhân cuối cùng được bên nhau, đó là điều hiếm có nhất trên đời.”

“Đúng vậy.”

Thẩm An An cầm chén trà ủ trong tay, chậm rãi nói: “Vừa rồi Trưởng công chúa còn dặn ta phải đối xử thật tốt với chàng ấy, nói rằng chàng ấy cũng không dễ dàng gì.”

“Quả thực là vậy.”

Hoa Sinh gật đầu, những ngón tay thon dài khẽ đặt bên lò sưởi: “Trong tất cả Hoàng Tử, công chúa, Tứ biểu ca là người khiến người ta đau lòng nhất. Huynh ấy vừa thông minh vừa kiên cường, nếu không, e rằng đã không còn trên đời từ lâu.”

“Hửm?”

Thẩm An An nghiêng đầu nhìn Hoa Sinh: “Không còn trên đời là sao?”

Hoa Sinh thản nhiên nói: “Hoàng gia vốn tàn khốc, những thủ đoạn hãm hại lẫn nhau là thứ mà chúng ta khó lòng tưởng tượng nổi.”

“Nhất là các vị Hoàng Tử, vì tranh đoạt quyền vị, không biết bao nhiêu người đã trở thành vật hiến tế cho giang sơn vạn dặm này. Tứ biểu ca có thể tự mình đi đến hôm nay, không ngoa khi nói rằng huynh ấy đã bước qua núi đao biển má-u.”

Thẩm An An im lặng hồi lâu.

Hoa Sinh tiếp tục nói: “Nếu tẩu từng thấy dáng vẻ huynh ấy trở về từ chiến trường, toàn thân đẫm má-u, nhất định cũng sẽ đau lòng không thôi.”

Nhưng đó chỉ là một góc nhỏ trong những năm tháng vào sinh ra tử, nỗi cay đắng trong đó, không ai có thể cảm nhận được.

Thẩm An An của kiếp trước, lại càng không.

Nàng chỉ oán trách hắn mỗi ngày đều vùi đầu vào công vụ, thậm chí lúc hắn bị thương, nàng còn trách móc. Nào hay, nếu không tranh giành, thứ chờ đợi chỉ là con đường ch-ết.

Giờ nghĩ lại, những lần mình tùy hứng phát giận ngày trước, chẳng phải cũng nhờ hắn gian nan giành lấy từ bên ngoài hay sao?

Nàng chưa từng làm tròn bổn phận của một thê tử, thì có tư cách gì trách hắn đây?

“Biểu tẩu.”

Hoa Sinh phẩy tay trước mặt nàng: “Sao tự nhiên lại im lặng thế? Tẩu đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.”

Thẩm An An hoàn hồn, mỉm cười: “Ta nghe rất nhiều người nhắc về Thục phi, nhưng chưa từng nghe chàng ấy nói đến. Ta luôn cảm thấy chàng ấy kiêng kỵ nhắc đến cái ch-ết của Thục phi nương nương, sợ sau này vô tình lỡ lời chọc giận chàng ấy, nên mới hỏi mẫu thân muội.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hoa Sinh tối sầm đi: “Thục phi nương nương là một người vô cùng dịu dàng, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh. Khi Tứ biểu ca còn rất nhỏ, người đã không còn nữa. Nghe nói khi đó…”

Nói đến đây, Hoa Sinh đột nhiên mím môi, không tiếp tục.

Thẩm An An nhíu mày ngẩng đầu: “Khi đó thế nào?”

Hoa Sinh nghiêm túc nói: “Ta nói với tẩu, tẩu nhất định phải giữ kín trong lòng, càng không được nhắc đến trước mặt Tứ biểu ca.”

Thẩm An An gật đầu.

Hoa Sinh cẩn thận liếc nhìn ra ngoài, chắc chắn không có ai, rồi mới hạ giọng nói: “Ta cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói hai năm cuối đời, Thục phi nương nương và Hoàng cữu cữu tình cảm không được tốt. Sau đó, không biết vì sao Thục phi nương nương đột nhiên lâm bệnh qua đời. Trong cung liền có lời đồn…”

Nàng dừng một chút, hạ giọng hơn nữa: “Có người nói Thục phi nương nương không giữ trọn tiết hạnh, bị Hoàng cữu cữu hạ chỉ xử tử.”

Thẩm An An kinh ngạc ngẩng đầu, Hoa Sinh lập tức nắm lấy cổ tay nàng, khẽ lắc đầu ra hiệu đừng lên tiếng.

“Tin đồn vừa lan ra đã bị Hoàng cữu cữu mạnh tay dập tắt. Khi đó, trong cung còn có mấy vị phi tần bị xử tử vì tội bàn tán sau lưng. Từ đó về sau, không ai dám nhắc đến chuyện này nữa.”

“Ngay cả cái ch-ết của Thục phi nương nương, ngoài Tứ biểu ca ra, không ai dám nói trước mặt Hoàng cữu cữu.”

Trong đầu Thẩm An An thoáng chốc trở nên hỗn loạn, một lúc lâu mới dần tiêu hóa được lời Hoa Sinh nói.

Trước giờ nàng chưa từng để tâm đến những chuyện này, cũng chẳng hề biết một chút gì về những gì liên quan đến Tiêu Uyên.

Thì ra cái ch-ết của Thục phi năm đó lại ẩn chứa những uẩn khúc hoang đường đến vậy?

Nàng hỏi: “Muội đã từng tiếp xúc với Thục phi nương nương chưa? Người là người thế nào?”

Hoa Sinh khẽ lắc đầu: “Khi đó ta còn nhỏ, chỉ mơ hồ nhớ được một chút. Nhớ rằng người nói chuyện rất nhẹ nhàng, dịu dàng như nước, thích ôm Tứ biểu ca vào lòng, dỗ huynh ấy bằng kẹo bánh.”

Hoa Sinh thản nhiên nói: “Dù chuyện đã trôi qua nhiều năm, nhưng ta tin rằng Thục phi nương nương tuyệt đối không phải loại người như vậy. Chính vì những lời đồn đó mà Tứ biểu ca vẫn luôn nghi ngờ về cái ch-ết của người.”

Thẩm An An cau mày, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Vậy ra, sự oán hận của Tiêu Uyên đối với Hoàng đế là vì hắn nghi ngờ rằng cái ch-ết của Thục phi có liên quan đến ôngta sao?

Nhưng nếu thực sự Thục phi có vấn đề gì… thì với thân phận đế vương, xử tử một phi tần bất trinh chẳng phải là chuyện hợp lẽ hay sao? Vì cớ gì lại chọn cách để Thục phi ch-ết vì bệnh?

Là vì Tiêu Uyên ư? Không thể nào. Nếu thực sự muốn bảo vệ danh tiếng hoàng gia thì điều đó còn có lý hơn.

Xâu chuỗi lại thái độ của Hoàng đế đối với Tiêu Uyên, Thẩm An An cảm thấy rằng những lời đồn kia phần lớn là không đúng sự thật. Hoàng đế hẳn là biết rõ chân tướng, vì thế trong lòng mới day dứt, nhiều lần khoan dung cho Tiêu Uyên.

Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Còn Ninh phi thì sao? Bà ta đóng vai trò gì trong chuyện này?

Từng mảnh ghép dần được kết nối lại, nhưng khi nàng muốn đi sâu tìm hiểu hơn thì lại không có thêm manh mối nào.

Có một điều nàng có thể khẳng định, chiếc “nồi oan” mà Thẩm Quý phi phải gánh chắc chắn có liên quan đến cái ch-ết của Thục phi. Và Ninh phi, rất có thể đã bị Hoàng đế gi-ết để diệt khẩu, vì bà ta cũng có thể là một mắt xích quan trọng trong sự kiện năm đó!

Loading...