Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 146: Hoa Nở Hoa Tàn.
Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:01:26
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hộp trang điểm không xa, bỗng nhiên lật người xuống giường, lục tìm trong hộp trang điểm của nàng. Cuối cùng, không phát hiện điều gì đáng ngờ mới yên tâm đóng lại.
Hôm ấy, nàng và Trương Nghiệp Dương chẳng mấy chốc sẽ đính hôn. Hắn không biết tên thư sinh kia có tặng trâm cài cho Thẩm An An hay không.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên chiếc hộp vài cái, sau đó mới yên lòng quay lại giường, thản nhiên ôm nàng vào lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
…
Thói quen của Thẩm An An vốn là thích ngủ nướng, từ Giang Nam đến Thẩm phủ vẫn luôn như vậy. Tiêu Uyên không cho người đánh thức, thế nên khi nàng tỉnh lại, đã qua giờ dùng bữa sáng.
Sau khi vội vã rửa mặt và thay y phục, nàng bảo Mặc Hương gọi quản gia đến Ngô Đồng Viện.
"Vương phi." - Quản gia cung kính hành lễ.
"Hôm nay ta muốn đến phủ Vĩnh Ninh Hầu thăm trưởng công chúa, ngươi chuẩn bị một phần lễ trọng đi."
"Vâng."
Quản gia cúi người, do dự một lát rồi lấy từ trong tay áo ra một tấm bài tử và một chiếc chìa khóa.
"Vương phi, trước đây trong phủ không có nữ chủ nhân, mọi việc đều do lão nô tạm thời quản lý. Nay Vương phi đã vào cửa, những việc này đành phải làm phiền người lo liệu."
Quản lý phủ của Tứ Hoàng Tử không chỉ đơn thuần là quán xuyến nội viện, mà còn bao gồm cả việc giao thiệp với quan viên, các lễ tiết qua lại. Đây mới chính là lý do chủ yếu mà Thẩm An An và Tiêu Uyên muốn nắm giữ quyền quản gia.
Nàng không thể mãi chỉ nhìn thấy bề nổi mà bỏ qua toàn cục. Dù không thể hiểu rõ cục diện triều chính, ít nhất cũng không thể trở thành kẻ mù lòa.
Nàng siết chặt tấm bài tử trong tay, khẽ gật đầu với quản gia.
Trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên nàng thực sự chạm tay vào quyền quản lý phủ Tứ Hoàng Tử.
Kiếp trước không phải Tiêu Uyên không cho, mà là do nàng không muốn nhận. Nếu phải suốt ngày vùi đầu vào sổ sách, vậy thì làm sao còn thời gian để canh chừng hắn nữa chứ?
Biết nàng đã dậy, Tiêu Uyên từ thư phòng đến, cùng nàng dùng bữa sáng.
Sau khi quản gia báo lại rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thẩm An An liền dẫn theo Mặc Hương xuất môn. Tất nhiên, còn có cả Tiêu Uyên.
Chỉ là hắn có chút rườm rà, khiến Thẩm An An đợi đến mức mất cả kiên nhẫn.
Áo choàng, lò sưởi tay, Mặc Hương bị hắn sai bảo xoay như chong chóng. Đến khi ra khỏi cửa, trời đã gần trưa.
Bọn họ nào phải đi thăm trưởng bối, chẳng khác nào đi kiếm bữa ăn miễn phí.
Trưởng công chúa nghe nói bọn họ muốn đến, từ sớm đã sửa soạn chỉnh tề ngồi đợi trong sảnh, gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận, cười đến mức rạng rỡ.
Ma ma đứng chờ ngoài cửa từ lâu, vừa thấy xe ngựa của phủ Tứ Hoàng Tử đến liền lập tức tiến lên đón, miệng nói không ngừng những lời cát tường.
Dọc đường đến hoa sảnh, sau khi hành lễ với Trưởng công chúa, bà liền vội vàng đỡ Thẩm An An dậy, kéo nàng ngồi bên cạnh mình.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, mấy tháng trước ta còn đang bàn chuyện hôn sự cho con, vậy mà chớp mắt đã thành thê tử của Uyên nhi rồi."
Trưởng công chúa liếc nhìn Tiêu Uyên, sau đó quay lại nhìn Thẩm An An, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Cũng may là hôn sự đó không thành, nếu không thì ta biết lấy gì mà đối mặt với cháu trai mình đây."
Tiêu Uyên nghe vậy, đôi mắt đen sắc bén lướt qua Trưởng công chúa một cái.
Đúng là may thật, nếu khi ấy mà thành, dù có là cô mẫu ruột làm mai, hắn cũng nhất định phá cho bằng được.
Trưởng công chúa cười vui vẻ, hỏi han: "Ở phủ Tứ Hoàng Tử có quen không? Uyên nhi có bắt nạt con không? Nếu nó dám đối xử không tốt với con, cứ nói với ta, ta sẽ thu dọn nó giúp con."
"Mọi thứ đều rất tốt, Trưởng công chúa cứ yên tâm."
Thẩm An An dịu dàng đáp, làm bộ dáng đoan trang mà Trưởng công chúa thích, thỉnh thoảng còn đỏ mặt một chút, càng khiến bà càng thêm hài lòng.
Tiêu Uyên không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn màn diễn xuất của phu nhân nhà mình.
"Sao vẫn còn gọi là Trưởng công chúa?" - Trưởng công chúa cười nhẹ trách móc.
Tiêu Uyên lười biếng sửa lại: "Người còn chưa đưa lễ đổi cách xưng hô, đã muốn nghe cháu dâu gọi là cô mẫu sao?"
"Chậc, ta quên mất!"
Trưởng công chúa bỗng nhớ ra, vội vàng sai nha hoàn đi lấy lễ vật.
"Đừng để ý đến chàng, tính chàng xưa nay chẳng đứng đắn gì." - Thẩm An An khẽ cười nói.
"Chính vì để tâm đến con đấy."
Trưởng công chúa vỗ nhẹ tay nàng, giọng đầy thương cảm: "Từ sau khi Thục phi qua đời, ta chưa từng thấy nó vui vẻ như vậy. An An, Uyên nhi không dễ dàng gì, con phải đối xử thật tốt với nó nhé."
Viền mắt Trưởng công chúa bỗng đỏ lên, bà nghiêng đầu, khẽ lau giọt nước đọng trên mi.
Ý cười trong mắt Tiêu Uyên dần nhạt đi, bầu không khí trong sảnh thoáng chốc lắng lại.
Những lời này, kiếp trước Trưởng công chúa cũng từng nói với nàng, hơn một lần.
Nhưng con người ta vốn khó mà thấu cảm được nỗi đau của người khác, chỉ biết chìm đắm trong khổ sở của chính mình.
Có lẽ vì thế mà Trưởng công chúa ngày càng không thích nàng, dù sao khi ấy, Tiêu Uyên cũng đã bị nàng dồn ép đến mức sắp nổ tung rồi.
Nha hoàn mang lễ vật tới, phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Thẩm An An thuận theo nhận lấy, dịu dàng đổi cách xưng hô: "Cô mẫuyên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc chàng thật tốt."
"Được."
Giọng Trưởng công chúa có chút nghẹn ngào.
Tiêu Uyên liếc mắt nhìn Thẩm An An, trong đôi con ngươi đen láy hiện lên những cảm xúc phức tạp mà nàng không thể đọc hiểu.
"Uyên Nhi."
Trưởng công chúa nhìn hắn với vẻ chán ghét: "Ta muốn trò chuyện riêng với An An một lát, con đừng có ngồi đây làm gì, đi tìm Dật nhi chơi đi."
Giọng điệu ấy, cứ như đang đuổi một đứa trẻ con vậy.
"Được."
Tiêu Uyên thu lại ánh mắt, chậm rãi đứng dậy, cuối cùng còn căn dặn: "Đến bữa trưa nhớ gọi ta."
"Sẽ không quên con đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-146-hoa-no-hoa-tan.html.]
Trưởng công chúa cười lườm hắn một cái. Đợi hắn đi xa, bà mới nắm lấy tay Thẩm An An, hạ giọng hỏi: "Ta nghe nói hôm qua con vào cung, là Lương Tần tiếp đón con, còn có cô nương Lý Thị lang bộ Binh nữa, phải không?"
Nụ cười trên mặt Thẩm An An khéo léo nhạt dần, không bộc lộ sự phẫn nộ, nhưng lại tinh tế thêm vào chút thất vọng. Như vậy, vừa không khiến Trưởng công chúa cảm thấy nàng hay ghen, lại vừa không làm bà nghĩ rằng nàng không quan tâm đến Tiêu Uyên.
Nàng khẽ gật đầu.
Trưởng công chúa nhíu mày, thở dài một hơi: "Cho dù mẫu phi của Uyên nhi không còn, cũng đâu thể để một phi tần nho nhỏ đứng ra chủ trì như vậy chứ."
Bà thừa hiểu chuyện này là ý chỉ của Hoàng Thượng, dù có bất mãn cũng không thể nói ra quá nhiều.
Ban thưởng vài cung nữ, muốn sắp xếp thế nào cũng không sao. Nhưng ngay ngày thứ hai sau đại hôn đã nhét một trắc phi vào phủ, quả thực có chút quá đáng.
"An An, ủy khuất cho con rồi. Chuyện này đều là từ bên kia sắp đặt, con đừng trách Uyên nhi."
Thẩm An An thầm nghĩ, hắn không gây khó dễ cho con đã là phúc lớn, nàng nào dám trách hắn chứ.
Nhưng nàng vẫn cúi đầu, trong mắt toàn là sự đau lòng và thất vọng. Như vậy mới đúng với dáng vẻ của một chính thất đáng thương bị phu quân nạp thiếp ngay trong ngày đại hôn.
"Con hiểu, cô mẫu yên tâm. Con sẽ không làm ầm ĩ đâu, dù sao chàng cũng không có sự lựa chọn. Làm dâu hoàng gia, con đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi."
"Haizz."
Trưởng công chúa nặng nề thở dài.
Bà xuất thân hoàng tộc, đã quá quen thuộc với những chuyện như thế này. Thậm chí, có người đã sớm tê dại mà chấp nhận.
"Chỉ mong đừng để mấy chuyện không đáng có ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai đứa, cuối cùng lại đi vào vết xe đổ như Nhị Hoàng Tử phi..." - Bà lắc đầu, không nói tiếp nữa.
Nha hoàn dâng trà lên, Thẩm An An trầm mặc một lúc, rồi khẽ cất giọng: "Cô mẫu, con muốn hiểu về quá khứ của chàng."
"Có những chuyện con không tiện hỏi chàng. Nhưng ngày dài tháng rộng ở bên nhau, nếu không hiểu rõ, e rằng sẽ dễ nảy sinh hiểu lầm. Nếu có ai đó muốn lợi dụng chuyện này để gây sóng gió, con cũng biết đường mà ứng phó."
Nghe vậy, Trưởng công chúa vừa cảm thấy an ủi, lại vừa chua xót. Bà lại thở dài một hơi, trên mặt dần hiện lên vẻ u sầu.
"Có tâm như vậy là đúng, dù sao hai con cũng sẽ bên nhau cả đời."
Thẩm An An gật đầu.
Dù là kiếp này hay kiếp trước, nàng chưa từng để tâm đến những chuyện này. Nàng chẳng biết gì cả, cứ một mực chìm đắm trong thế giới của riêng mình, để rồi hết lần này đến lần khác phạm sai lầm.
Trên gương mặt Trưởng công chúa thoáng hiện vẻ cảm thương: "Con muốn hỏi về mẫu phi của nó, đúng không?"
"Vâng."
Thẩm An An hơi nhíu mày: "Mọi người đều nói Thục phi nương nương là phi tử được bệ hạ sủng ái nhất, nhưng con luôn có cảm giác… phu quân dường như không hề kính trọng Hoàng Thượng."
"Người ngoài nói không sai."
Trưởng công chúa chậm rãi đáp: "Thục phi quả thực được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng bậc đế vương, đâu thể chỉ yêu thương duy nhất một người."
Đôi mắt Thẩm An An khẽ lóe lên: "Ý của cô mẫu là, bệ hạ còn có người khác trong lòng?"
Trưởng công chúa mỉm cười mơ hồ: "Chẳng có ai là yêu thương nhất hay yêu thương nhì cả. Sủng ái của bậc đế vương cũng giống như những đóa hoa trong ngự hoa viên, hết lớp này đến lớp khác. Mẫu đơn tàn, thược dược nở rộ… hoa nở rồi hoa tàn, hết lần này đến lần khác..."
Trưởng công chúa ngừng lại một chút, không nói tiếp, nhưng Thẩm An An đã hiểu được đại khái.
Có lẽ Thục phi đã một lòng một dạ với Hoàng Thượng, nhưng ngay khi tình cảm của hai người đang mặn nồng, Hoàng Thượng lại đem lòng sủng ái người khác.
Nhưng rốt cuộc Thục phi đã ch-ết như thế nào? Nếu chỉ là bệnh ch-ết, thì tại sao cả hai kiếp, Tiêu Uyên vẫn luôn canh cánh trong lòng, oán hận Hoàng đế đến vậy?
Tất cả mọi người đều kín miệng không nhắc đến cái ch-ết của Thục phi. Liệu có liên quan đến những bí mật bị Hoàng đế đè nén trong cung hay không?
Còn nữ nhân đã khiến Hoàng đế thay lòng đổi dạ, rốt cuộc là ai?
Trưởng công chúa chỉ nói đến khúc mắc giữa Hoàng Thượng và Tiêu Uyên rồi dừng lại, không nói thêm nữa. Thẩm An An cũng không hỏi tiếp.
Lúc này, nha hoàn vào bẩm báo bữa trưa đã chuẩn bị xong, Quận chúa Hoa Sinh cũng vừa đến.
"Thần nữ bái kiến Tứ Hoàng Tử phi."
Nàng hành lễ một cách duyên dáng, nhưng sắc mặt tái nhợt, không che giấu nổi vẻ bệnh tật.
"Mau đứng lên."
Thẩm An An vờ ngại ngùng kéo nàng dậy, rồi lo lắng hỏi: "Sao muội trông tiều tụy thế này? Đã bị bệnh sao?"
"Ừm."
Hoa Sinh nở nụ cười gượng gạo: "Ngày tẩu thành thân, vốn dĩ muội muốn đến, nhưng tiếc là hôm đó bệnh nặng đến mức không xuống giường nổi. Tẩu đừng giận muội nhé. Muội đã chuẩn bị lễ mừng cho tỷ rồi, lát nữa ăn xong chúng ta cùng đi lấy."
"Được." - Thẩm An An gật đầu.
Ba người được nha hoàn và ma ma vây quanh đến chính đường. Một lát sau, Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật cũng đến.
"Chào biểu tẩu."
Lăng Thần Dật lễ phép cúi người hành lễ, Thẩm An An mỉm cười đáp lại.
Trưởng công chúa vui vẻ nói: "Mau ngồi đi. Cũng lâu lắm rồi cả nhà mới có dịp quây quần ăn một bữa như thế này. Ngày trước, Uyên nhi cứ bận rộn hết quân vụ rồi lại triều chính, chẳng mấy khi thấy mặt nó."
Tiêu Uyên ngồi xuống bên cạnh Thẩm An An, còn Lăng Thần Dật cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Uyên.
"Sau này nếu mẫu thân cảm thấy buồn chán, cứ để biểu tẩu đến trò chuyện cùng người." - Hoa Sinh cười nói.
Mọi người vui vẻ trò chuyện, nhưng không khí bị phá vỡ bởi một tấm thiệp mời đột ngột được đưa đến.
Trưởng công chúa đặt đũa xuống, cau mày nhìn tấm thiệp trong tay quản gia: "Nhị Hoàng Tử lại nạp thiếp sao?"
"Vâng."
Quản gia đáp: "Thiệp mời này do chính quản gia của phủ Nhị Hoàng Tử tự mình đưa đến."
Sắc mặt Trưởng công chúa trầm xuống: "Từ chối đi, cứ nói ta không rảnh."
Mới chỉ tính riêng năm nay, chưa kể những người không tổ chức yến tiệc, Tiêu Trạch đã nạp đến sáu, bảy vị thiếp thất. Cũng may là gia thế giàu có, nếu đổi lại là nhà dân thường, e rằng đến sính lễ cũng chẳng lo nổi!
"Chuyện này..."
Quản gia lộ vẻ khó xử: "Người bên đó nói lần này không giống như trước, bảo rằng Trưởng công chúa nhất định phải đến dự."