Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 145: Thần Kinh.

Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:01:24
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm An An giơ hai tay lên: "Vậy chàng nói phải làm sao? Ta nghe theo chàng, cứ thế mà làm."

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Uyên lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào nàng như sói nhìn cừu non.

"Thật sao?"

Hắn nhướng mày: "Chuyện gì nàng cũng đều nghe ta sao?"

Thẩm An An gật đầu.

Dù sao thì nàng làm gì cũng không vừa ý hắn, chi bằng để hắn nói thẳng ra, muốn nàng làm thế nào thì nàng cứ làm thế ấy cho rồi.

Nhưng…

"Ta có một điều kiện." - Nàng nhìn thẳng vào Tiêu Uyên nói.

Hắn từng bước tiến sát lại, một tay siết chặt eo nàng, đẩy nàng ép sát vào bàn, giọng trầm thấp cất lên: "Phu nhân cứ nói."

"Ta muốn quyền quản gia của phủ Tứ Hoàng Tử."

"Được, cho nàng."

Hắn dứt khoát buông ra một câu, rồi cúi xuống định hôn nàng. Thẩm An An lập tức đưa tay chặn lại.

"Giữa ban ngày ban mặt, chàng làm gì vậy?" - Đôi mắt hạnh tròn xoe đầy cảnh giác.

"Chẳng phải phu nhân nói sẽ nghe ta sao?"

Tiêu Uyên cong môi cười khẽ: "Nàng khiến ta tổn thương tâm lý nghiêm trọng, phải bù đắp cho ta mới được."

Lúc cưới nàng, hắn đã nói sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ bù đắp cho nàng, nhưng nàng luôn có thể khiến hắn tức đến phát điên.

Một vị trắc phi mà nàng nói tiếp nạp liền tiếp nạp, cứ như thể mang về một củ cải, một bó rau, hoàn toàn không để tâm. Nếu không trừng phạt nàng một chút, sau này chẳng phải nàng sẽ còn nhét cả rừng hoa cỏ vào phủ sao?

Hắn biết trong lòng nàng không có hắn, nhưng hắn cũng biết tức giận, cũng có lúc u uất, buồn bực!

"Ta không hề nói là sẽ bù đắp theo cách này!"

Khuôn mặt An An đỏ bừng, nhất là khi bàn tay của Tiêu Uyên đặt trên eo nàng lại không yên phận, vừa xoa vừa nắn.

"Vậy phải làm sao đây?"

Đầu hắn tựa vào hõm cổ nàng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: "Ta không nỡ giận nàng, nhưng nếu không xả cơn tức này, ta thực sự thấy bứt rứt khó chịu."

Nói rồi, hắn dùng lực nhấc bổng nàng lên, ném thẳng xuống giường. Lớp chăn gấm dày đỡ lấy nàng nên không đau, chỉ là…

Nhìn người nam nhân đang đè lên mình, Thẩm An An bỗng cảm thấy bản thân giống như một cô nương nhà lành bị kẻ ác bá ép buộc vậy.

"Giờ mà nàng rơi thêm hai giọt nước mắt nữa, thì khung cảnh này mới thật hoàn hảo đấy."

"…Thần kinh."

Nàng chưa bao giờ biết, Tiêu Uyên lại có sở thích như thế này.

Cũng chưa từng biết, khi trong lòng hắn có một người, hắn lại trở nên… khiến người ta khó mà chống đỡ như vậy.

Bàn tay thô ráp bất ngờ che lên mắt nàng, cơ thể hắn đột nhiên đè nặng xuống. Môi đỏ của Thẩm An An mím chặt, muốn phản kháng, nhưng Tiêu Uyên lúc này lại vô lại đến mức không thể lay chuyển, cũng không thể đẩy ra.

"Ngày thứ bảy sau tân hôn đã giúp phu quân mình nạp thiếp, nàng đúng là thần kinh. Chúng ta phu thê cùng nhau thần kinh đi."

Bên ngoài, Mặc Hương run rẩy lo lắng. Nàng thấy sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Uyên lúc trở về, cứ sợ hai người lại cãi nhau. Không ngờ cẩn thận chờ lâu như vậy…

Thứ nàng đợi được lại là… tiếng giường cọt kẹt. Mặc Hương lập tức rụt đầu lại, thậm chí còn đuổi hết đám nha hoàn và bà tử trong viện ra ngoài.

"Ta đói rồi."

Thẩm An An nhìn ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, lên tiếng với người đang nghiên cứu nút áo trong của nàng.

Tuyệt đối không thể tiếp tục nằm xuống được nữa!

"Cho người mang đồ ăn lên giường đi."

"…"

Nàng biết mà, trông cậy vào hắn đúng là không thể được! Nhưng ít nhất cũng phải tìm cách đuổi hắn đi đã.

"Hôm nay đã là ngày thứ bảy sau tân hôn, ta nên gặp quản sự trong phủ…"

"Yên tâm đi, trong phủ của ta, dù chúng ta có làm loạn thế nào, cũng sẽ không có nửa điểm tin đồn lọt ra ngoài."

Tiêu Uyên nửa nằm tựa vào gối mềm, tay tùy tiện khoác lên vai nàng, hoàn toàn không có ý định rời giường.

Cuối cùng, hắn còn bổ sung một câu: "Trời sắp tối rồi, ăn xong lại nằm xuống, phiền phức lắm."

"…"

Thẩm An An chợt nhận ra mình đã tính sai ngay từ đầu. Đối phó với một kẻ mặt dày như Tiêu Uyên, thuận theo hắn chẳng khác nào tự tìm đường ch-ết.

Nàng hất tay hắn ra, vén chăn bước xuống giường. Tiêu Uyên liền thuận thế ngả người lên gối mềm, ánh hoàng hôn phủ lên đáy mắt hắn một tầng ánh vàng rực rỡ, vừa vặn bao trọn bóng dáng nàng vào trong.

Khi mới gả đến, Thẩm An An nghĩ rằng cả hai sẽ sống với nhau theo kiểu kính trọng như khách. Tiêu Uyên bận rộn chính sự, phần lớn thời gian đều ở thư phòng, còn nàng sẽ làm tròn bổn phận của mình, hai người không cãi vã, không ồn ào, cứ thế yên ổn mà sống qua ngày.

Nhưng nàng vạn lần không ngờ… hắn lại biến thành một người hoàn toàn ngoài dự liệu của mình!!!

Thẩm An An khoác thêm một chiếc áo choàng, trong mắt thoáng hiện vẻ mờ mịt, nhất thời không biết những ngày tháng tiếp theo phải trôi qua thế nào.

Nàng thầm nghĩ, nếu hắn có trắc phi hay thiếp thất gì đó thì tốt rồi, ngày ngày đấu khẩu, thỉnh an, nàng còn có việc để làm, chứ không phải…

Quay đầu liếc nhìn nam nhân đang nhìn mình với ánh mắt gian xảo, Thẩm An An chậm rãi quay lại, nặng nề thở ra một hơi.

Rốt cuộc vẫn là nàng tính sai rồi.

Những ngày "kính trọng như khách" sao lại trở thành khó rời khó bỏ thế này? Nếu nàng không thuận theo, liệu có phải sẽ lại ầm ĩ gà bay chó sủa hay không?

Cũng không ổn. Nàng đã chiếm lấy vị trí chính thê của hắn, vậy mà lại không thực hiện bổn phận của một người thê tử, quả thực cũng có phần quá đáng. Ngay cả bản thân nàng cũng thấy mình không đúng.

Không thể vừa muốn cái này lại muốn cả cái kia. Người ta cưới nàng, chẳng lẽ để ngắm thôi sao?

"Đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Uyên không biết từ khi nào đã đứng sau lưng nàng, cánh tay vòng qua ôm lấy eo nàng.

"Bao giờ thì chàng dưỡng thành thói quen động tay động chân thế này vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-145-than-kinh.html.]

Thẩm An An thật sự không biết phải thích nghi và chung sống với Tiêu Uyên bây giờ như thế nào.

"Hôm qua mới học được."

Hắn đặt cằm lên vai nàng, không chút xấu hổ mà nói: "Hôm qua nàng mới gả đến, ta đương nhiên không thể nào biết từ trước được."

"……"

Thẩm An An thực sự có chút chịu không nổi, nghiêng đầu lườm hắn một cái đầy chán ghét, nhưng vẫn không che giấu được sự ngại ngùng trong ánh mắt.

Tiêu Uyên đưa tay sờ mũi, bắt đầu nghiêm túc suy xét xem có phải cách mình nói không đúng hay không.

"Lý Hoài Ngôn dạy ta đấy. Hắn nói với mỗi cô nương đều bảo rằng nàng ấy là duy nhất, là người khiến hắn rung động nhất. Hắn còn nói…"

"Nói cái gì?"

Thẩm An An giật giật mí mắt, tò mò muốn biết rốt cuộc Lý Hoài Ngôn còn dạy Tiêu Uyên những gì nữa.

"Hắn nói nữ nhân sợ nhất là nam nhân dai dẳng bám lấy."

Lý Hoài Ngôn dạy tất nhiên không chỉ có thế, nhưng Tiêu Uyên không nói hết. Nếu ném hết chiêu trò ra ngay bây giờ, sau này nàng có đối sách thì hắn còn thực hiện thế nào được nữa?

"……"

Thẩm An An thầm nghĩ, liệu có nên trách Lý Hoài Ngôn đời trước ch-ết quá sớm không????

Nàng cũng không biết hai người đã nói chuyện những gì, đến lúc hoàn hồn lại thì trời đã tối rồi. Lần đầu tiên nàng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh đến vậy. Hôm nay ngoài vào cung thỉnh an, nàng chẳng làm được gì cả.

Dưới ánh đèn lưu ly treo dưới hiên, bóng hai người in lên cửa sổ giấy mỏng, lay động theo gió, tạo nên một khung cảnh dễ khiến người ta suy nghĩ miên man.

Cảm thấy trên người dính dấp khó chịu, Thẩm An An sai Mặc Hương chuẩn bị nước tắm. Đến khi thay y phục đi ra, Tiêu Uyên cũng đã tắm rửa xong, đang ngồi trong phòng chờ nàng.

Trên bàn bày đầy món ăn, toàn bộ đều là những món Giang Nam mà trước đây nàng từng ăn trong phủ hắn.

Chỉ là… nàng nhớ rõ hắn không thích những món này. Lúc trước, khi biết trong phủ hắn có đầu bếp Giang Nam, nàng còn hơi bất ngờ.

"Chân nàng bị sao vậy?"

Tiêu Uyên nhíu mày nhìn dáng vẻ khó khăn khi bước qua bậu cửa của nàng.

Thẩm An An khẽ run một chút, nhưng ngay sau đó sắc mặt không đổi, bình thản ngồi xuống, lạnh nhạt đáp: "Va vào thành thùng tắm."

"Tối ta bôi thuốc cho nàng."

Không biết hắn thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, nhưng nói ra thì cứ như thật.

Thẩm An An không thèm để ý đến hắn, cầm đũa lặng lẽ ăn cơm. Sáng nay vội vào cung chỉ kịp ăn qua loa vài miếng, buổi trưa lại chẳng ăn gì, đến giờ nàng thực sự đói lắm rồi.

Thậm chí đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho ai đó.

"Nếu chàng không thích, ngày mai bảo nhà bếp nấu món khác."

Thẩm An An liếc nhìn đôi đũa hầu như không động tới của hắn, rồi nhẹ nhàng nói.

Nàng đã quen ăn món Giang Nam, nhất là ở kiếp trước. Nhưng vì hắn không thích, nên để có thể cùng hắn dùng bữa, nàng đã tập ăn những món hắn yêu thích. Dù một tháng cũng chưa chắc có cơ hội ăn cùng nhau một lần.

Ký ức cũ đôi khi ập đến bất ngờ, khiến người ta không kịp đề phòng mà đau lòng. Ngay cả những món ăn trong bát cũng bỗng dưng trở nên vô vị.

Nàng hiểu rõ, điều này không thể trách Tiêu Uyên, tất cả đều là vấn đề của bản thân nàng. Nhưng trong lòng vẫn không thể ngăn nổi cảm giác đè nén.

"Sao vậy?"

Tiêu Uyên thấy nàng đặt đũa xuống, nhíu mày hỏi: "Nàng không thích à?"

Thẩm An An ngẩng đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc ấy, nàng dường như nhìn thấy chính mình kiếp trước, thận trọng dè dặt, cố gắng làm vừa lòng hắn.

"Không có gì. Ý ta là… chàng không cần phải chiều theo sở thích của ta đâu. Ta ăn được tất cả các món."

Từng ấy năm, nàng đã sớm quen rồi.

Tiêu Uyên cúi nhẹ mắt, không nói gì, hàng mi dài phủ xuống mí mắt, tạo nên một mảng bóng tối mờ ảo.

Một nỗi áy náy chợt dâng lên trong lòng Thẩm An An. Nàng hiểu hơn ai hết, cảm giác bị đối xử lạnh nhạt khi dành trọn tình cảm cho một người, đau đớn đến nhường nào.

Nó giống như một lưỡi d-ao cùn, không khiến người ta ch-ết ngay lập tức, nhưng lại cứa từng nhát, từng nhát lên trái tim đang rỉ má-u, khiến người ta sống không bằng ch-ết.

"Vậy sau này bảo nhà bếp nấu thêm nhiều món khác, nàng thích gì thì ăn cái đó."

Cuối cùng, Tiêu Uyên là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Mấy ngày nữa là Tiểu Niên, sẽ có người thả hoa đăng trên sông. Ta đã đặt thuyền, đến lúc đó sẽ đưa nàng đi ngắm cảnh."

Nghe những lời này, Thẩm An An sững người một lúc, mãi đến khi một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay mình, nàng mới hoàn hồn, nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Ánh nến chiếu rọi một bên mặt hắn, càng làm tôn lên đường nét lạnh lùng. Hoặc có lẽ, hắn vốn dĩ đã như vậy. Nhưng trong khoảnh khắc này, lòng nàng lại thoáng chút hoang mang.

"Đại hôn của chúng ta, Trưởng Công chúa đã giúp đỡ không ít. Ngày mai ta muốn đến phủ Vĩnh Ninh hầu, đích thân thỉnh an bà."

Tiêu Uyên không có mẫu phi, hôn lễ phần lớn đều do Trưởng Công chúa lo liệu. Đến bái kiến trưởng bối, cũng là điều nên làm.

“Được, ta đi cùng nàng.”

Mặc Hương và Mặc Nhiễm đã sớm thu dọn giường chiếu sạch sẽ, thay lại chăn gối mới.

Lúc này, Thẩm An An mới nhận ra, Tiêu Uyên nào phải không biết gì, rõ ràng là đang giả vờ!

"Chàng lấy đâu ra thuốc mỡ vậy?"

Nhìn hắn dùng đầu ngón tay xoay một vòng, sau đó liền muốn bôi thuốc cho nàng, nàng lập tức đẩy hắn ra, cảnh giác hỏi.

Nhưng sức lực của nàng nào đẩy nổi hắn, gương mặt Tiêu Uyên dường như thoáng đỏ lên, ậm ừ đáp: "Là Lý Hoài Ngôn đưa cho ta, nói là rất hiệu quả."

Thứ mà Lý Hoài Ngôn đưa, có thể là gì chứ? Nghĩ thôi cũng đủ hiểu. Không chỉ Thẩm An An, ngay cả Tiêu Uyên cũng đỏ mặt.

Lý Hoài Ngôn xưa nay chẳng đứng đắn gì, hôm đó còn thần thần bí bí lấy thứ này ra khoe với hắn, kết quả bị hắn đá cho một cước.

Khuôn mặt Thẩm An An từ đỏ chuyển sang tím bầm, nhưng nam nhân trước mặt, người lúc nào cũng trầm ổn, thanh lãnh như ngọc, nay lại như bị ma ám, vừa không ngăn được, vừa không đẩy ra nổi!

Nàng vùi đầu vào chiếc gối mềm, hơi ấm từ lò sưởi cũng không bằng nhiệt độ trên người nàng lúc này. Cánh môi đỏ mọng bị cắn chặt, cố gắng kìm nén cơn giận, không để mình nhất chân đạp hắn xuống giường.

Nhưng may thay, đêm nay hắn lại khá ngoan ngoãn.

Thẩm An An tức giận một hồi, cuối cùng lại tự mình chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Uyên xoay người nàng lại, ánh mắt vô tình lướt qua cây trâm ngọc cài trên tóc nàng, đáy mắt thoáng ngưng đọng.

Loading...