Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 144: Tiêu Uyên Nổi Giận.

Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:01:22
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, bà ta liếc nhìn Thẩm An An một cái, rồi nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.

Lăng cô nương kia vẫn giữ vẻ ngây thơ, tươi cười rạng rỡ: "Thì ra là vậy. Thẩm… Tứ Hoàng Tử phi cứ yên tâm, hồi phủ ta nhất định sẽ nói với phụ thân, để ông ấy quan tâm đề bạt Thẩm đại nhân nhiều hơn."

Thẩm An An nhìn nàng ta một cái, không rõ nàng ta thực sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu.

Lương Tần quan sát sắc mặt Thẩm An An, đặt chén trà xuống, rồi nói với Lăng cô nương: "Ngươi đến trù phòng xem bữa trưa đã chuẩn bị xong chưa. Ta có vài lời muốn nói riêng với Tứ Hoàng Tử phi."

Sau khi Lăng cô nương rời đi, nụ cười trên mặt Lương Tần cũng nhạt dần: "Nói thẳng nhé, hôm nay ta cũng chỉ là thay mặt Hoàng Thượng mà đến."

"Ngươi hẳn đã biết, Hoàng Thượng rất coi trọng Tứ Hoàng Tử, nhưng vì mối hôn sự giữa ngươi và hắn mà khiến thế lực của hắn trên triều đình gặp nhiều trở ngại."

"Tĩnh nhi tính tình đơn thuần, dù có vào phủ Hoàng Tử cũng không thể gây ra uy h.i.ế.p gì cho ngươi. Ngược lại, cả Tứ Hoàng Tử lẫn phụ thân ngươi đều có thể được lợi từ việc này."

Trong mắt Lương Tần, Thẩm An An hoàn toàn không có lý do để từ chối.

Tĩnh Nhi là người nàng hoàn toàn có thể khống chế, xét về mọi phương diện đều thích hợp nhất.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải nạp thiếp, chi bằng chọn một người có lợi cho gia tộc của mình?

Hoàng Thượng hẳn cũng cân nhắc đến điểm này nên mới chọn Lý gia, đoán chắc rằng vì đường quan lộ của Thẩm Văn, Thẩm An An sẽ không từ chối.

Thẩm An An tất nhiên hiểu rõ, chỉ là vừa mới thành thân chưa được bao lâu đã phải đối mặt với chuyện này, thực sự khiến người ta ghê tởm.

Lương Tần chờ một lúc, rồi nói tiếp:"Quy củ hoàng gia, ngươi hẳn cũng rõ. Dù không phải Lý cô nương, thì hôm nay cũng sẽ là một cô nương khác mà thôi."

Thông thường, sau khi chính phi nhập phủ, hoàng gia sẽ ban vài cung nữ dung mạo xuất chúng để làm phong phú hậu viện của Hoàng Tử, vừa là để hầu hạ, vừa để phục vụ chăn gối. Chỉ là Tiêu Uyên không nạp phi, nên miễn đi nghi thức này.

Kiếp trước, người đưa mỹ nhân vào phủ lại chính là Thẩm Quý Phi. Và cũng chính vì điều này mà nàng và Thẩm Quý Phi dần xa cách.

Ý của Lương Tần rất rõ ràng, hoặc là dẫn một người về, hoặc là dẫn cả một nhóm về. Dù thế nào, nàng cũng không thể ra về tay không.

Thẩm An An dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên chén trà, im lặng không nói gì.

Lương Tần cũng không vội, chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.

Trong phòng, lò sưởi cháy tí tách, hòa cùng tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ.

Lương Tần không hề gấp gáp, bởi ai sáng suốt cũng đều biết nên chọn thế nào.

Huống hồ, đó chỉ là một trắc phi mà thôi.

Gả vào hoàng gia, chẳng ai dám mơ tưởng hậu viện sẽ chỉ có mình mình.

Trong mắt bọn họ, Hoàng Tử tam thê tứ thiếp, hoàng đế bảy mươi hai phi tần đều là lẽ hiển nhiên. Có thể ngồi lên vị trí chính thê đã là điều không dễ dàng gì.

Tất nhiên, để tân nương chấp nhận chuyện này ngay ngày thành thân quả thật có phần nhẫn tâm.

"Được, vậy làm phiền Lương Tần nương nương lo liệu."

Thẩm An An bỗng nhiên mở miệng, thản nhiên chấp nhận.

Lương Tần lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Vậy mới phải chứ. Gả vào hoàng gia, đây là số mệnh không thể tránh được, nghĩ thoáng ra sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Chỉ cần Tứ Hoàng Tử vẫn một lòng với ngươi, giữ vững vị trí Tứ Hoàng Tử phi thì không ai có thể vượt mặt ngươi được."

Thẩm An An khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì.

"Phận nữ tử, điều đầu tiên cần học chính là phu xướng phụ tùy. Nam nhân dù có ham thích nhất thời, nhưng chỉ có hiền lương, rộng lượng mới có thể khiến họ luôn kính trọng và tôn trọng ngươi."

Lương Tần rất hài lòng. Nhà mẹ đẻ của bà không quá hiển hách, cũng không đến mức tầm thường, nhưng so với thế gia quyền quý thì vẫn kém một bậc. Nay cháu gái có thể vào Tứ Hoàng Tử phủ, cũng xem như một chuyện đáng mừng.

"Vậy ba ngày sau đi, hôm ấy là ngày lành thích hợp cho việc cưới hỏi."

Buổi tiệc trưa sau đó diễn ra suôn sẻ hơn hẳn. Thẩm An An thuận theo ý của Lương Tần, bà ta tất nhiên cũng không tìm cách làm khó nàng nữa.

Chưa đến nửa canh giờ, bữa trưa còn chưa dùng xong, một tiểu thái giám đã vội vã bước vào bẩm báo, Tứ Hoàng Tử đến đón Tứ Hoàng Tử phi.

"Tứ Hoàng Tử quả nhiên rất để tâm đến ngươi."

Lương Tần đặt đũa xuống, mỉm cười, rồi tiếp lời: "Hai người mới thành thân, đúng là lúc tình cảm sâu đậm nhất. Mau đi đi, đừng để Tứ Hoàng Tử đợi lâu. Nhân tiện, giúp ta đưa Tĩnh nhi đi cùng."

Thẩm An An liếc nhìn Lý Tĩnh, hiểu ngay ý đồ của Lương Tần, bà ta muốn để nàng ta xuất hiện trước mặt Tiêu Uyên. Nàng dứt khoát gật đầu đồng ý.

Tiêu Uyên đứng đợi trước cửa điện Lạc Anh. Cơn gió lạnh lùa qua, thổi tung vạt áo choàng của hắn, dáng người cao lớn, rắn rỏi bỗng khiến Thẩm An An cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

Nghe tiếng bước chân, Tiêu Uyên quay đầu lại. Đôi mắt sắc bén lướt qua nàng một lượt, tựa hồ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn tiến về phía nàng, vươn tay ra, định hỏi xem Lương Tần có làm khó nàng hay không. Nhưng ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại, nhìn thấy Lý Tĩnh lẽo đẽo theo sau.

Thẩm An An cảm nhận rõ ràng, trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn trở nên lạnh băng.

Nàng chột dạ, ánh mắt rơi xuống nút thắt trên vạt áo gấm của hắn, chậm rãi mở lời: "Đây là Lý cô nương, con gái của Thị Lang bộ Binh, hôm nay được Hoàng Thượng triệu vào cung."

Đôi mắt đen của Tiêu Uyên khẽ nheo lại, hắn liếc nàng một cái, rồi nhàn nhạt đáp lời.

Thẩm An An biết hắn đã hiểu ý tứ trong câu nói của nàng, liền tiếp tục: "Lương Tần nhờ chúng ta tiện đường đưa Lý cô nương một đoạn."

"Trong cung có sẵn xe ngựa, không đến lượt chúng ta phải bận tâm."

Hắn không nói nhiều, chỉ nắm lấy cổ tay nàng rồi kéo đi.

Lý Tĩnh đứng yên tại chỗ, khuôn mặt ngỡ ngàng. Cung nữ trong điện Lạc Anh vội vàng chạy theo:

"Tứ Hoàng Tử, biểu cô nương nhà ta..."

"Nếu có xe ngựa thì để nàng ta về. Nếu không có, thì bảo Lương Tần xin phụ hoàng ban cho Lý cô nương một cung riêng, để hai dì cháu có thể hàn huyên tâm sự."

Giọng hắn lạnh nhạt đến mức gần như không mang theo một tia cảm xúc, khiến cung nữ kia sợ hãi im bặt.

"Chuyện này..."

Thẩm An An bị hắn kéo thẳng một mạch lên xe ngựa.

Nàng cúi đầu, ngồi vào góc trong cùng, đầu ngón tay vô thức miết nhẹ lên hoa văn thêu trên vạt váy.

Tiêu Uyên ngồi đối diện nàng, đôi mắt sắc lạnh khóa chặt vào những động tác nhỏ của nàng, trên trán mơ hồ nổi lên một đường gân xanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-144-tieu-uyen-noi-gian.html.]

"Nàng đồng ý rồi?"

Đầu ngón tay Thẩm An An khựng lại, khẽ hừ một tiếng.

Tiêu Uyên cười giận dữ: "Chúng ta mới thành thân, nàng lại rộng lượng như vậy sao?"

Thẩm An An không ngốc, tất nhiên nghe ra được sự mỉa mai trong lời hắn. Nàng im lặng một lúc rồi nói: "Đây là quy củ của hoàng gia, ta có thể làm gì được chứ? Hơn nữa, Lý cô nương là người do phụ hoàng chàng đích thân sắp đặt, chẳng lẽ ta có thể từ chối sao?"

Nếu không phải nàng ấy, thì cũng sẽ có người khác. Đây là quy tắc đã truyền từ bao đời nay, nàng có thể chống lại luật lệ hoàng gia được sao?

Tiêu Uyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, giọng điệu sắc bén: "Là nàng không biết phải làm thế nào, hay vì đối phương là nữ nhi của Lý Thị Lang bộ Binh, nên nàng lo rằng nếu từ chối, nhạc phụ sẽ bị làm khó dễ, vì vậy mới chấp nhận?"

"... Ta cũng có suy nghĩ đó. Nhưng hơn hết, Lương Tần nói nàng ấy là người Hoàng Thượng dày công lựa chọn để giúp đỡ chàng. Ta chưa bàn bạc với chàng, tất nhiên không dám tùy tiện từ chối."

"Giỏi cho nàng cái kiểu đổi trắng thay đen!"

Ánh mắt Tiêu Uyên lạnh đến thấu xương. Đã lâu lắm rồi, Thẩm An An mới lại thấy hắn có vẻ mặt âm trầm như vậy.

Cái gì mà "không dám từ chối"? Rõ ràng là nàng lười nhúng tay vào chuyện này, không muốn vì hắn mà tốn công sức, thuận tiện nhân đó mà tính toán cho Thẩm gia.

Nàng trầm mặc một hồi, rồi khẽ nói: "Lương Tần bảo, Hoàng Thượng đã chọn ngày lành ba ngày sau, để nạp Lý cô nương vào phủ làm trắc phi."

"Ai đồng ý thì tự đi mà cưới!"

Tiêu Uyên nhắm mắt lại, cố đè nén cơn giận trong lòng, nhưng cả người hắn vẫn tỏa ra một luồng khí lạnh bức người.

Thẩm An An biết, hắn thực sự đã nổi giận rồi.

Kiếp trước, dù hai người không hòa hợp, hắn cũng chưa bao giờ đưa những người không liên quan vào phủ. Hắn dường như trời sinh đã chán ghét chuyện này, người duy nhất hắn từng có thái độ ôn hòa chính là Đoan Mộng Mộng. Khi ấy, nàng tự cho rằng hắn không muốn để nàng ta chịu thiệt thòi làm thiếp.

Gương mặt Tiêu Uyên vốn đã lạnh lùng, nhất là khi tức giận, đường nét ngũ quan lại càng sắc bén, như thể có thể cứa vào lòng người.

"Nhưng... những tân nương khác trong hoàng thất cũng đều làm như vậy."

Dù là hoàng thân quốc thích hay Nhị Hoàng Tử phi Chu thị, chỉ từ ngày thứ hai sau đại hôn đã lần lượt đưa người vào phủ.

Kiếp trước, vì tính hay ghen, nàng từng ầm ĩ một trận với Thẩm Quý phi, cũng từ đó mới có danh tiếng "chua ngoa đanh đá".

Giờ nàng chọn chấp nhận, vậy mà Tiêu Uyên vẫn không hài lòng, thành ra bản thân lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Lương Tần đã sớm chuẩn bị từ trước, dù không phải Lý cô nương, cũng sẽ có một nhóm cung nữ xinh đẹp chờ sẵn. So với việc phải nhận một nhóm người, chọn một mình Lý cô nương vẫn có lợi hơn."

Có lợi cho tất cả mọi người.

"Nàng coi ta là một vụ mua bán sao? Còn phải tính toán có lợi hay không?"

Đôi mắt sắc bén của Tiêu Uyên nhìn chằm chằm nàng: "Hay là vì nàng ta là nữ nhi của Thị Lang bộ Binh, nên nàng cảm thấy điều này có lợi?"

"Nếu vậy, ta còn phải cảm ơn nàng sao?"

Lại bắt đầu châm chọc nữa rồi. Thẩm An An bất lực, nhất thời không biết làm thế nào mới có thể làm một người thê tử "hiền lương thục đức" đúng nghĩa.

Tiêu Uyên đặt cổ tay lên đầu gối, cụp mắt không nói, đường nét góc cạnh trên gương mặt mang theo sự lạnh lẽo sắc bén.

Lúc này, xe ngựa dừng trước cửa phủ. Hắn mạnh mẽ vén rèm bước xuống, để lại tấm rèm khẽ lay động trong cơn gió lạnh.

Thẩm An An mím môi.

Làm thê tử của hắn quả thật không dễ dàng chút nào. Nhưng nàng cũng thừa nhận, việc đồng ý để Lý cô nương vào phủ đúng là có phần tư lợi riêng, hắn không vui cũng là điều đương nhiên.

Tưởng rằng hắn đã rời đi, nhưng khi vén rèm xe lên, nàng lại thấy hắn đang tựa người vào thành xe, nét mặt đã trở lại bình thản.

"Xuống xe chậm thôi." - Hắn đưa tay về phía nàng.

Thẩm An An lập tức đặt tay lên, cùng hắn sóng vai vào phủ.

Đi qua một góc khuất không ai nghe thấy, nàng khẽ nói: "Đa tạ."

Hắn vẫn luôn như vậy, dù hai người có cãi nhau đến đâu, ở bên ngoài, hắn vẫn giữ thể diện cho nàng, một Tứ Hoàng Tử phi.

Chỉ là kiếp trước nàng không hề trân trọng, còn ngây ngốc cho rằng hắn vì bị nàng làm ầm ĩ quá nhiều mà phải thuận theo.

Nghĩ lại, thật đáng xấu hổ!

Tiêu Uyên liếc nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt: "Ta chưa tha thứ cho nàng đâu."

"... Ta biết."

Vừa bước vào Ngô Đồng Viện, Mặc Hương định theo vào hầu hạ, nhưng bị một ánh mắt của Tiêu Uyên dọa lùi ra ngoài.

Hắn đóng cửa phòng, xoay người lại, trầm mặc nhìn nàng chằm chằm.

Thẩm An An nhìn hắn với gương mặt lạnh lùng từng bước áp sát mình, nói không sợ là giả. Nàng lắp bắp: "Chàng… chẳng lẽ định đánh ta?"

Hắn chắc không đến mức không có phong độ như vậy chứ?

"Tại sao ta phải đánh nàng?"

Tiêu Uyên hờ hững nhìn nàng: "Vì nàng rộng lượng giúp ta nạp thiếp? Nàng cũng biết bản thân làm vậy là không có đạo đức sao?"

Chuyện này thì liên quan gì đến đạo đức chứ?

"Đây là quy tắc của hoàng gia, ta có thể làm gì? Chẳng lẽ ngày mai ta phải làm ầm lên với Lương Tần, để mọi người đều biết Tiêu Uyên cưới phải một người thê tử đanh đá sao?"

"Vậy nên, vì danh tiếng của bản thân, nàng dứt khoát đem ta bán đi như vậy?"

Tiêu Uyên đứng trước mặt nàng, bàn tay siết chặt lấy eo nàng, lực đạo khiến Thẩm An An không dám động đậy.

"Thế nào gọi là 'bán', chàng cũng đâu phải đồ vật."

Nàng lẩm bẩm, hít hít mũi: "Thật ra ta cũng do dự rất lâu, không hề sảng khoái như chàng nói đâu."

Tiêu Uyên giận quá hóa cười: "Vậy ra phu nhân đã suy tính cẩn thận rồi mới quyết định bỏ mặc vi phu?"

Bỏ mặc gì chứ? Hắn đâu phải thứ dùng một lần rồi bỏ đi!

Loading...