Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 142: Đêm Động Phòng Hoa Chúc.

Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:01:17
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng bị Tiêu Uyên dắt tay, từng bước một hoàn thành các nghi thức, khiến nàng có cảm giác như trở lại đêm tân hôn của kiếp trước.

Tiêu Uyên ra lệnh cho mọi người lui xuống lĩnh thưởng, trong phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Tiếp theo, lẽ ra sẽ là tắm rửa, thay áo, rồi đến đêm động phòng hoa chúc. Trong lòng Thẩm An An khẽ xao động, không thể kiểm soát được.

Dù kiếp trước, chuyện chăn gối giữa hai người không thể nói là mặn nồng, nhưng bây giờ cách xa đã lâu, đột nhiên phải trải qua lại, nàng không khỏi có chút không tự nhiên.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Uyên đứng phía sau nàng, bàn tay đặt lên vòng eo mảnh mai, lòng bàn tay nóng rực.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút không thật."

Vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát, điều này khiến nàng có cảm giác dù mình có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi số phận.

Tiêu Uyên im lặng một lúc, chậm rãi cầm tay nàng, đưa lên môi.

Cảm giác ấm nóng trên mu bàn tay khiến Thẩm An An theo phản xạ muốn rút về, nhưng Tiêu Uyên lại nắm chặt.

"Chỗ nào không thật?"

Hắn giữ lấy eo nàng, xoay nàng đối diện với mình, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt, chăm chú nhìn vào gương mặt rực rỡ của nàng dưới ánh nến đỏ.

Thẩm An An suýt nữa chìm vào đôi mắt đen thẳm ấy.

Nàng không thể phân biệt nổi, rốt cuộc hiện tại là một giấc mộng, hay những bi kịch kiếp trước chỉ là cơn ác mộng đáng sợ?

Thứ không chân thực, chỉ có mình hắn mà thôi!

Chóp mũi nàng bất giác cay xè, sợ rằng cảm xúc bị kìm nén bấy lâu cùng bức tường phòng bị khó khăn lắm mới dựng lên sẽ sụp đổ lần nữa, nàng vội dời ánh mắt.

"Đã khuya rồi, ta đi tẩy trang trước."

Phượng quan trên đầu đè nặng khiến cổ nàng đau nhức, hỉ phục cũng dày cộm khó chịu.

Nàng vừa mở miệng định gọi Mặc Hương vào giúp, nhưng Tiêu Uyên đã chặn lại.

"Để ta giúp nàng."

"Chàng biết làm những việc này sao?"

Thẩm An An bật cười, muốn đẩy hắn ra, nhưng Tiêu Uyên đã ấn nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm.

"Ta sẽ làm chậm một chút, không làm nàng đau."

Thẩm An An nhìn vào đồng kính, thấy gương mặt nghiêm túc, không hề có chút mất kiên nhẫn của hắn, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Hắn cẩn thận tháo từng món trang sức trên tóc nàng. Đôi bàn tay đầy vết chai sần vì rèn luyện của hắn khi cầm những cây trâm nhỏ bé trông có phần vụng về đến buồn cười. Nàng không nhịn được khẽ bật cười, nhưng khi thấy Tiêu Uyên nhìn sang liền lập tức mím môi, giả vờ như chưa từng cười.

Không báo trước, bàn tay hắn lướt xuống eo nàng, vài động tác đơn giản đã tháo bỏ dây lưng. Thẩm An An giật mình đứng bật dậy khỏi ghế.

"Hỷ phục quá nặng, để ta giúp nàng thay ra." - Hắn thản nhiên nói.

Chiếc đai lưng thêu hoa văn khổng tước, cẩn trân châu xanh biếc, bị Tiêu Uyên tùy ý quấn quhắny, tạo nên một cảnh tượng vừa tùy tiện lại vừa quyến rũ khó diễn tả. Hắn hơi nhếch môi cười, ánh mắt thoáng vẻ trêu đùa.

Thẩm An An bị hắn giam cứng trước bàn trang điểm, hỷ phục mất đi dây buộc, chậm rãi trượt xuống, để lộ lớp trung y màu đỏ tím bên trong.

Lớp áo lót mỏng manh ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, tôn lên dáng người yểu điệu. Dưới ánh nến đỏ rực, gương mặt nàng như một đóa hoa phủ ánh hồng, càng thêm diễm lệ. Tiêu Uyên từng bước tiến lại gần.

Thẩm An An vô thức quay mặt đi, nhưng lòng nàng đã sớm rối bời.

"An An, trong giấc mộng của nàng, chúng ta cũng từng thân mật như thế này sao?"

Hắn siết chặt eo nàng, ép nàng dựa vào bàn trang điểm.

"Từng có, nhưng đó không phải một hồi ức đẹp." - Nàng cố giữ giọng bình tĩnh.

Sự lạnh nhạt trong lời nói của nàng không thể ngăn hắn tiếp tục đến gần. Đôi môi lành lạnh bất ngờ rơi xuống chiếc cổ trắng ngần, giọng nói của hắn trở nên mơ hồ.

Nàng không nghe rõ hắn nói gì.

Ngọn nến lay động, màn trướng trên giường từng lớp buông rủ, bóng người bên trong chập chờn lay động.

Nửa đêm, một bàn tay trắng nõn mềm mại khẽ vươn ra khỏi màn. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay khác vươn ra, đan chặt vào những ngón tay ấy, rồi kéo nàng trở lại.

Mồ hôi thấm ướt những sợi tóc lưa thưa, dính vào gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm An An. Nửa khuôn mặt nàng vùi trong gối, thân thể ê ẩm đến mức không còn sức mà suy nghĩ điều gì khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-142-dem-dong-phong-hoa-chuc.html.]

Hoan ái trong chăn ấm, phu thê ân ái, đó là trách nhiệm mà một thê tử nên có.

Nàng nhắm mắt, cảm giác như mình bị nhấn chìm vào làn nước ấm, không biết đã trôi qua bao lâu lại được vớt ra. Sự chênh lệch nhiệt độ bất ngờ khiến nàng khẽ run lên, theo bản năng rúc vào nơi ấm áp hơn.

Ngọn nến đã cháy hết. Tiêu Uyên mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm hướng về thiếu nữ đang say ngủ bên cạnh. Hắn khẽ đưa tay, đầu ngón tay nhẹ chạm vào chóp mũi nàng.

"Vô số ngày đêm, đều là cơ hội của chúng ta."

Bất kể cuộc hôn nhân này đến từ sự tình cờ nào, thì cuối cùng họ cũng danh chính ngôn thuận trở thành phu thê.

Hắn hiểu rõ sự chống cự và bài xích trong lòng nàng. Nhưng ngay từ ngày đại hôn, hắn đã không có ý định cùng nàng chỉ duy trì vẻ bề ngoài của một cặp phu thê hòa thuận.

Hôm sau, khi Thẩm An An tỉnh dậy, Tiêu Uyên đã không còn ở bên. Chăn đệm bên cạnh đã lạnh, chứng tỏ hắn đã rời đi từ lâu.

Nàng mở mắt, ngây người nằm trên giường một lúc lâu mà không động đậy. Cả người đau nhức như vừa bị bánh xe nghiền qua. Những hình ảnh đêm qua không ngừng tua lại trong đầu.

Nàng mím môi, đưa tay day nhẹ trán.

Không phải lần đầu tiên, hà tất phải yếu đuối như vậy?

Nghe thấy động tĩnh, Mặc Hương lập tức đẩy cửa bước vào, vui mừng nói: "Cô nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Mau lên đi, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt thay y phục, lát nữa còn phải vào cung tạ ơn nữa!"

Lời nhắc nhở của Mặc Hương khiến Thẩm An An giật mình bừng tỉnh, nàng vội hỏi: "Chàng ấy đâu?"

"Công tử dậy từ lâu rồi, đang luyện kiếm ngoài sân. Là ngài ấy không cho nô tỳ đánh thức người. Nhìn trời đã không còn sớm, nô tỳ suýt nữa thì lo ch-ết mất!"

Thẩm An An lập tức ngồi dậy, vừa rửa mặt chải tóc vừa dặn dò Mặc Hương: "Chàng ấy là Hoàng Tử, không phải một quý công tử bình thường, ngươi không được gọi chàng ấy là 'công tử'. Nếu để người khác nghe thấy, sẽ không hay."

Mặc Hương bĩu môi, bực bội nói: "Là Tứ Hoàng Tử cố ý dặn nô tỳ gọi như thế đấy!"

Thẩm An An thoáng khựng lại, liếc nhìn Mặc Hương một cái nhưng không nói gì thêm.

"Cô nương, người muốn mặc bộ nào?"

Mặc Hương mở tủ y phục, bên trong treo đầy những bộ xiêm y và áo choàng đủ màu sắc, kiểu dáng tinh xảo, chất liệu cao cấp.

Nàng nhoẻn môi cười, nói đầy hàm ý: "Tất cả đều là công tử chuẩn bị cho cô nương đấy!"

Thẩm An An nhẹ mím môi, cuối cùng chọn một bộ váy dài màu đỏ sẫm, kiểu dáng trang nhã nhưng không quá phô trương.

Ngày thứ hai sau thành thân, lại phải vào cung bái kiến Hoàng đế, y phục nên trang trọng và mang sắc thái vui mừng một chút thì hơn.

Chiếc váy thêu họa tiết mộc lan ẩn hiện ôm trọn lấy đường cong mềm mại của nàng, vừa vặn với dáng người mảnh mai mà quyến rũ. Làn da trắng ngần như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm.

Tiêu Uyên không đi xa, vẫn ở trong sân luyện kiếm. Bóng dáng hắn di chuyển linh hoạt như rồng bay phượng múa, tà áo bào đơn bạc tung bay giữa trời đông, lại càng khiến hắn trông dẻo dai mạnh mẽ.

Thẩm An An đứng dưới mái hiên lặng lẽ quan sát, đợi hắn thu kiếm mới bước đến gần.

"Sao lại dậy sớm thế?"

"..."

Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, vạt áo hơi ướt dán chặt vào lồng ng-ực rắn rỏi. Đôi mắt sâu thẳm, dịu dàng nhìn nàng, gợi nhắc từng khoảnh khắc đêm qua.

"Trời sắp trưa rồi, chẳng phải chúng ta còn phải vào cung tạ ơn sao?"

Tiêu Uyên đón lấy chiếc khăn từ tay thị vệ, chậm rãi lau mồ hôi, giọng thản nhiên: "Phụ hoàng là bậc đế vương, đâu phải nữ nhân hậu viện mà để tâm mấy chuyện quy củ nhỏ nhặt này."

Lời thì đúng là vậy, nhưng nếu Hoàng đế muốn bắt lỗi nàng, e rằng chẳng cần lý do gì to tát.

Tiêu Uyên thay y phục rất nhanh, chỉ một lát đã bước ra, trên tay cầm theo một chiếc áo choàng lông hồ ly.

Lớp lông mềm mại phủ lên vai nàng, nhẹ bẫng mà ấm áp, vòng lông dày cộm quấn quanh cổ khiến da mặt nàng chạm vào, mềm mại như tơ lụa.

Lông hồ ly quý thế này, e rằng không phải hàng mua từ chợ. Thẩm An An thoáng cúi mắt, nhưng không hỏi gì thêm.

Quản gia đã chuẩn bị sẵn xe ngựa từ lâu, đứng chờ trước cổng phủ.

"Chủ tử, Hoàng Tử phi, mặt đường vẫn còn băng tuyết, xin hãy cẩn thận."

"Ừm."

Tiêu Uyên xoay người, chìa tay về phía nàng.

Tất cả hạ nhân trong phủ đều nhìn thấy cảnh này. Thẩm An An khẽ cười, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, mượn lực bước lên xe ngựa.

Bên trong, lò sưởi đã được đốt từ trước, vừa bước vào liền cảm nhận được hơi ấm lan tỏa khắp không gian.

Loading...