Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 141: Mập Mờ Dây Dưa.
Cập nhật lúc: 2025-06-27 01:01:15
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu có chuyện gì, nhớ nhờ người báo tin cho ta và phụ mẫu. Tứ Hoàng Tử thật lòng với muội, chỉ cần muội không phạm sai lầm lớn, ngài ấy nhất định sẽ không bạc đãi muội. Trước tiên hãy làm tròn bổn phận một người thê tử, rồi mới tính toán chuyện khác. Đừng để ngài ấy lạnh lòng.”
Thẩm Trường Hách vừa tiễn muội muội lên kiệu hoa, vừa ân cần dặn dò: “Đại ca cứ yên tâm.”
Kiệu hoa được nâng lên theo tiếng hô của bà mối, lắc lư chậm rãi tiến về phía trước.
Thẩm An An cầm cây quạt tròn, nhẹ nhàng xoay một vòng. Bóng dáng Tiêu Uyên cưỡi ngựa cao lớn phản chiếu lên rèm xe, nàng lười biếng tựa vào vách kiệu.
Trước tiên hãy làm tròn bổn phận thê tử, rồi mới tính toán chuyện khác.
Kiếp trước, nàng không hiểu đạo lý này, ngày ngày tranh cãi với hắn đến long trời lở đất. Dù hắn có quyền khuynh thiên hạ, nhưng đến lúc ch-ết, nàng vẫn chẳng được hưởng một phần lợi ích nào.
Nghĩ lại, thật ngu ngốc và đáng tiếc.
Tiêu Uyên là người lãnh đạm nhưng không phải kẻ bạc bẽo. Chỉ cần nàng sống an phận, giữ cho những ngày tháng yên ổn, dù là nhân mạch, tài nguyên hay bạc tiền, hắn đều sẽ không keo kiệt.
Lời của đại ca quả thật không sai chút nào.
Thẩm An An không biết kiệu hoa đã đi lòng vòng bao nhiêu vòng, chỉ cảm thấy tiếng trống kèn vang trời vô cùng chói tai, nhưng bản thân lại bị lắc lư đến mức mí mắt trĩu nặng, sắp ngủ gật.
“Có thấy khó chịu không?” - Giọng Tiêu Uyên từ bên ngoài truyền vào.
“Còn bao lâu nữa?” - Thẩm An An lười biếng hỏi.
“Chỉ còn một vòng cuối cùng. Đi quanh hoàng thành thêm một vòng nữa, đến giờ lành thì hôn lễ hoàn tất.”
Đi quanh hoàng thành?
Đây là quy củ gì vậy? Ngay cả Hoàng Hậu thành thân cũng không khoa trương đến mức này chứ?
“Tiêu Uyên, đi quanh hoàng thành chẳng phải là hơi quá rồi sao?”
Tiêu Uyên điềm nhiên đáp: “Chẳng lẽ nàng muốn sau này bị người ta chê cười vì từng được sắc phong làm trắc phi?”
“……”
Thẩm An An im lặng.
Tiêu Uyên thản nhiên nói: “Hôm nay, cơn giận này, nhất định phải được trút ra.”
Thẩm An An lại tựa vào vách kiệu, khẽ khàng khép mắt dưỡng thần.
Thế nhưng, tâm trạng nàng lại chẳng thể giữ được sự tĩnh lặng như trước. Tiêu Uyên luôn có cách chạm đến những dây đàn đã ngủ yên trong lòng nàng, từng chút một khơi gợi cảm xúc đã lâu không gợn sóng.
Kiệu hoa tiếp tục lắc lư thêm một hồi lâu, đến lúc nàng gần như ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng đến nơi.
Tiêu Uyên đưa tay đỡ nàng xuống.
Ngay khoảnh khắc đặt chân xuống đất, nàng lập tức cảm nhận được điều gì đó không đúng. Theo lẽ thường, khi tân nương được đón về, phủ Tứ Hoàng Tử hẳn phải vô cùng náo nhiệt. Nhưng lúc này, ngoài giọng hô lớn của bà mối, xung quanh lại im lặng đến mức đáng sợ.
Tiêu Uyên nhanh chóng nhìn thấy đội cấm vệ quân đứng chờ trước cửa phủ, liền gọi quản gia đến hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Quản gia cúi đầu, giọng điệu có chút thấp thỏm: “Bẩm… Hoàng Thượng đã đến, ngài ấy đã đợi khá lâu rồi.”
Lông mày Tiêu Uyên khẽ nhíu lại, phất tay ra hiệu cho quản gia lui xuống, sau đó dặn bà mối tiếp tục cử hành nghi thức.
Bước qua chậu than, bái thiên địa, mọi trình tự đều được hoàn thành chỉn chu, lúc này vị hoàng đế ngồi trên ghế chính mới chậm rãi mở miệng: “Muốn xem hai con thành thân, thật không dễ dàng gì. Khiến trẫm phải đợi lâu như vậy.”
Lời thì nói vậy, nhưng trong ngày vui thế này, trên mặt Hoàng Thượng không có vẻ tức giận, cũng chẳng thể hiện sự vui mừng.
Bởi vì vừa rồi, ông đã nghe thuộc hạ bẩm báo, sở dĩ kiệu hoa đến trễ, là do đã đi một vòng quanh hoàng cung để phô trương thanh thế.
Thẩm An An không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tiêu Uyên, bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong tay hắn.
Tiêu Uyên thản nhiên nói: “Nếu nhi thần biết trước phụ hoàng muốn dự lễ, vậy thì chẳng cần đi quanh hoàng cung nữa, chỉ cần cho rước kiệu đi một vòng quanh phủ Tứ Hoàng Tử là được rồi.”
“……”
Ngươi sao không đi luôn một vòng quanh trẫm đi chứ?!!!
Hoàng đế làm sao không hiểu tâm tư của hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Đồ hỗn xược, cũng biết che chở cho thê tử đấy.”
Tiêu Uyên không để tâm, chắp tay nói: “Thần nhi xin đưa Vương phi vào phòng trước, phụ hoàng uống chén rư-ợu mừng nhé?”
Hoàng đế không đáp lời.
Dù có bất mãn thế nào, chung quy vẫn là nhi tử mình thành thân, ông sao có thể không đến? Mà đã đến rồi, đương nhiên cũng không thể rời đi giữa chừng.
Thẩm An An lấy quạt tròn che mặt, nhưng lại vô cùng quen thuộc với vị trí của Ngô Đồng Viện.
Không cần Tiêu Uyên dẫn đường, nàng vẫn có thể đi đúng hướng một cách chính x-ác.
Lần nữa ngồi trên chiếc giường gỗ sơn đỏ, lòng nàng rối bời, không biết cảm xúc lúc này là gì.
“Đừng sợ.”
Tiêu Uyên vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, lại một lần nữa lặp lại câu nói ấy.
“Hãy tin ta của hiện tại, ta thật lòng với nàng.”
Hắn nhẹ nhàng lấy dải lụa đỏ khỏi tay nàng, tiếp tục nói: “Cũng thay ta trong giấc mộng, chuộc lại lỗi lầm với nàng.”
“Lỗi không phải ở chàng.” - Nàng đã sớm hiểu rõ điều đó.
Tình cảm không thể cưỡng cầu.
Kiếp trước, nàng không chỉ cố chấp cưỡng cầu, mà còn quá mức tham lam.
Danh phận có thể tranh giành, nhưng trái tim một người… sao có thể cưỡng đoạt?
Nam nhân nào có một thê tử điên cuồng như nàng cũng sẽ thấy tuyệt vọng, chán ghét mà tìm cách trốn tránh.
Nàng đã buông bỏ được tất cả… Chỉ là… không dám yêu hắn thêm một lần nào nữa.
Tiêu Uyên khẽ cười, không nói thêm gì.
“Trong phòng không còn ai khác, bỏ quạt xuống đi, cầm lâu sẽ mỏi tay đấy. Hôm nay bận rộn cả ngày, trên bàn có đồ ăn, nàng đói thì gọi gia nhân, không cần câu nệ quy tắc. Ta còn phải tiếp khách, chắc sẽ lâu mới quay lại. Nếu mệt thì cứ tháo phượng quan xuống nghỉ ngơi.”
Hắn dặn dò rất lâu, Thẩm An An chỉ im lặng lắng nghe, mỉm cười gật đầu, đến khi hắn thực sự rời khỏi tân phòng.
Ngay lúc đó, Mặc Hương đẩy cửa bước vào, mắt sáng rỡ: “Cô nương, phủ Tứ Hoàng Tử trang hoàng thật lộng lẫy, vô cùng sang trọng! Có thể thấy điện hạ thực sự xem trọng người.”
Chỉ là… tân phòng này… có chút không hợp lắm.
Thẩm An An theo ánh mắt Mặc Hương nhìn quanh căn phòng, không hề có sắc đỏ rực rỡ của hỷ lễ, mà toàn bộ màn trướng, bàn ghế đều đã được thay đổi.
Hắn… có phải là vì để ý đến Hải Đường Viên của nàng nên mới bố trí như vậy?
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, khiến nàng bất giác thất thần.
Ở ngoài kia, vì hoàng đế ngồi dự tiệc, nên tất cả quan viên đều dè dặt thu lại tính khí.
Đáng lẽ tiệc hỷ phải vui vẻ tưng bừng, nhưng vì sự xuất hiện của ngài mà không khí trở nên trầm lặng, gượng gạo.
Các quan lại ngồi yên vị, không ai dám uống nhiều hay nói năng quá mức, chỉ sợ vô tình thốt ra điều không nên nói.
Dưới đình viện, Đoan Oánh Oánh từ Thẩm gia đi theo đoàn rước dâu đến tận phủ Tứ Hoàng Tử.
Nàng ta đoan trang đứng giữa đám tiểu thư khuê các, khẽ cười trò chuyện cùng họ, nhưng ánh mắt lại không ngừng dõi về phía xa, nơi Tiêu Trạch đang ngồi cạnh hoàng đế.
Sau một lúc lâu, Tiêu Trạch cũng cảm nhận được ánh nhìn ấy.
Hắn lơ đễnh liếc qua, ánh mắt nhàn nhạt, ẩn chứa vài phần trêu chọc khó đoán.
Đoan Oánh Oánh lập tức cúi đầu, đôi má ửng hồng.
Suốt cả bữa tiệc, ánh mắt như thế giữa hai người cứ liên tục giao thoa, đến mức ngay cả hoàng đế cũng bắt đầu nhận ra.
“Lão Nhị, cô nương kia là người nhà ai?”
Tiêu Trạch lập tức đáp: “Bẩm phụ hoàng, đó là cô nương Đoan gia ạ.”
“À, người Đoan gia sao…”
Hoàng đế híp mắt suy nghĩ, nhưng không hỏi thêm, Tiêu Trạch cũng lập tức thu lại thái độ, không dám để lộ quá nhiều.
Khi yến tiệc kết thúc, hoàng đế đứng dậy rời đi. Không ít đại thần cũng nhanh chóng cáo từ theo.
Tiêu Uyên đích thân tiễn người ra tận cửa phủ. Hoàng đế nhìn thoáng qua nét mặt vui sướng không giấu được của hắn, chỉ hừ nhẹ một tiếng đầy ẩn ý.
Đường đường là Hoàng Tử, thế mà không có chút tiền đồ nào.
Tiêu Uyên coi như không nghe thấy, hôm nay là ngày đại hỷ, hắn không muốn tự chuốc xui xẻo.
Đợi đoàn người đi xa, phủ Tứ Hoàng Tử mới lại tưng bừng náo nhiệt.
Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật khoác vai nhau, bàn bạc xem làm thế nào để chuốc say Tiêu Uyên.
“Lão Tứ, chúc mừng đệ nhé.”
Tiêu Trạch nãy giờ không có cơ hội nói chuyện với Tiêu Uyên, giờ mới lên tiếng chúc mừng, nhưng nụ cười lại chẳng mấy chân thành.
Tiêu Uyên nhướng mày, chậm rãi nói: “Phụ hoàng đi rồi, sao Nhị hoàng huynh còn chưa đi?”
Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua Tiêu Trạch, dừng lại thoáng chốc khi lướt đến Đoan Oánh Oánh sau lưng hắn, khóe môi khẽ nhếch lên đầy giễu cợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-141-map-mo-day-dua.html.]
Ngày đại hỷ của hắn, lại trở thành cơ hội để bọn họ dây dưa với nhau sao?
Tiêu Uyên chậm rãi lên tiếng: “Nhị hoàng huynh nên cẩn thận một chút, đệ thấy khí sắc huynh không tốt, hình như có dấu hiệu tỳ thận dương hư, nên mời đại xa phum qua đi.”
Tiêu Trạch lập tức sa sầm mặt, giọng lạnh lùng đáp trả: “Đệ cứ lo liệu cho đêm tân hôn của mình trước đi.”
Tiêu Uyên mỉm cười, thản nhiên nói: “Ta vốn trong sạch, sẽ không bao giờ có loại vấn đề này.”
Dứt lời, hắn quay người bước vào phủ, bỏ lại Tiêu Trạch đứng đó với khuôn mặt tối sầm.
Tiêu Uyên đã nói hắn “không được” không chỉ một hai lần. Bình thường y chẳng bận tâm, nhưng chuyện con cái vẫn luôn là tâm bệnh của y, khiến câu nói ấy nghe chói tai đến lạ.
Gương mặt hắn chìm một nửa trong bóng tối, toát lên vẻ âm trầm đáng sợ.
“Nhị Hoàng Tử…”
Giọng nói e dè vang lên bên cạnh.
Đoan Oánh Oánh cẩn thận gọi, như muốn an ủi điều gì đó.
“Ừm.”
Tiêu Trạch quay đầu nhìn nàng ta, gương mặt lại trở về vẻ nho nhã phong độ.
“Nơi này quá ồn ào, để bản Hoàng Tử đưa Đoan Nhị cô nương về nhé.”
Tim Đoan Oánh Oánh đập mạnh một nhịp, nàng ta dường như nhìn thấy ánh lửa nhảy nhót trong mắt Tiêu Trạch.
Chỉ do dự thoáng chốc, nàng ta đã nhẹ nhàng gật đầu. Nàng ta không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Nàng ta lên xe ngựa của Nhị Hoàng Tử. Không ngoài dự đoán, xe ngựa không đi về phía Đoan phủ mà lại dừng lại trong một con hẻm hẻo lánh.
Bên ngoài, nàng ta nghe thấy tiếng bước chân của xa phu và gia đinh rời đi.
“Bản Hoàng Tử thấy Đoan Nhị cô nương có vẻ không vui, có tâm sự gì chăng?”
Một bàn tay thon dài nhưng mạnh mẽ đặt lên bàn tay nhỏ nhắn đang căng thẳng siết chặt của nàng ta.
Toàn thân nàng ta run nhẹ, nhưng không rút tay về.
Nàng ta khẽ thở dài: “Còn chẳng phải vì Tam muội của ta sao? Muội ấy một lòng si mê Tứ Hoàng Tử, nghe tin ngài ấy lấy thê tử mà trong cung lại không thể ra ngoài, bèn nhờ ta mang lời nhắn đến. Nhưng Tứ Hoàng Tử chẳng hề đoái hoài. Là tỷ tỷ, ta sao có thể không đau lòng thay cho muội ấy?”
“Ồ?”
Sắc mặt Tiêu Trạch trầm xuống: “Nàng ấy nhờ nàng chuyển lời gì?”
“Muội ấy nói rằng tình cảm dành cho Tứ Hoàng Tử không bao giờ thay đổi, dù sau này có phải làm thiếp cũng cam lòng, chỉ mong ngài ấy đừng quên muội ấy.”
Những lời này hoàn toàn là thật.
“Thật sao?”
Ánh mắt Tiêu Trạch trở nên băng lãnh.
“Ta nói thật, Tam muội của ta cũng thật ngốc.” - Đoan Oánh Oánh lắc đầu, giọng bất mãn.
“Nay muội ấy là Thiên mệnh chi nữ, sao cứ phải treo cổ trên một cái cây? Nếu chọn ngài…”
Nàng ta chợt khựng lại, không nói tiếp.
“Nếu chọn ta thì sao?”
Tiêu Trạch nhướn mày.
Đoan Oánh Oánh liền thuận theo: “Nhị Hoàng Tử là người trọng tình trọng nghĩa, theo ngài đương nhiên tốt hơn theo một kẻ đã có người trong lòng. Ta đã khuyên muội ấy không biết bao nhiêu lần.”
“Vậy sao?”
Tiêu Trạch cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng: “Vậy bản Hoàng Tử phải cảm ơn Đoan Nhị cô nương rồi.”
Đoan Oánh Oánh khẽ rút tay về, giọng mang theo chút e dè: “Thần nữ không có ý gì khác, chỉ mong Nhị Hoàng Tử phi đừng làm khó dễ thần nữ nữa. Mẫu thân ta đang ép ta xuất giá. Nếu là nhà Thượng thư bộ Lại thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng vì Nhị Hoàng Tử phi mà mọi chuyện lại dang dở. Bây giờ trong nhà đang muốn gả ta đi xa tận Từ Châu.”
Nàng cúi đầu, gương mặt lộ vẻ buồn bã, bất lực.
Tiêu Trạch không phải kẻ ngu, đến mức này còn không hiểu nàng muốn cầu gì thì chẳng đáng mặt Hoàng Tử.
“Yên tâm, chỉ cần nàng giúp ta và Tam muội của nàng thành đôi, bản Hoàng Tử nhất định giúp nàng toại nguyện.”
Hắn đưa tay luồn vào ống tay áo rộng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay mảnh mai tinh tế, rồi tiếp tục luồn sâu vào trong…
Ánh mắt Đoan Oánh Oánh lóe lên một tia sắc lạnh nhưng chỉ khẽ chống cự rồi thuận thế ngả vào vai Tiêu Trạch.
“Oánh Oánh đương nhiên luôn hướng về Nhị Hoàng Tử, chỉ là... Hoàng Tử phi nàng ấy...”
Tiêu Trạch giữ chặt vai nàng, cúi người đè nàng vào vách xe ngựa, ánh lửa trong mắt nhảy nhót.
“Sợ nàng ta làm gì? Có bản Hoàng Tử đây sẽ chống lưng cho nàng!”
“Vậy thần nữ xin tạ ơn Nhị Hoàng Tử.”
Đôi mắt nàng lóe lên vẻ âm u, nỗi nhục nhã ngày đó ở phủ Thượng thư bộ Lại, nàng sẽ trả lại gấp bội.
Nếu nàng không có đường tiến thân, thì tất cả cùng nhau xuống địa ngục đi.
Tiêu Trạch nằm phủ lên thân nàng, trong đầu không ngừng vang vọng lời nói khiêu khích của Tiêu Uyên nói hắn không được.
Đoan Oánh Oánh đẩy hắn nhưng hắn chẳng hề nhúc nhích, bàn tay càng lúc càng không an phận.
Nàng bắt đầu hoảng, ban nãy chỉ là thả mồi, nàng chưa từng nghĩ sẽ thực sự xảy ra chuyện trong xe ngựa.
“Nhị Hoàng Tử, trời cũng đã khuya, thần nữ nên về rồi.”
Tiêu Trạch lại siết chặt cổ tay đang giãy giụa của nàng, ánh mắt thâm độc, trong đó có phẫn nộ lẫn ham muốn.
“Sao? Nàng cũng thấy bản Hoàng Tử không được?”
“Thần nữ không dám!”
Nàng ta hoảng loạn…
—
Trong con hẻm vắng, xe ngựa khe khẽ phát ra những tiếng cọt kẹt đều đặn, rồi đột nhiên chao đảo dữ dội trước khi dần trở lại yên ắng.
Hạ nhân của Nhị Hoàng Tử chỉ liếc mắt nhìn lại, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Tiêu Uyên không biết, hắn vô tình lại tác thành thêm một “mối lương duyên.”
Lúc này, hắn đang bị nhóm người vây lại ép rư-ợu.
Lý Hoài Ngôn nhất quyết không để hắn thoát, vin vào cớ ngày vui mà lôi kéo Tiêu Uyên uống đến cùng.
Lăng Thần Dật thì đã ngà ngà say, nhưng Tiêu Uyên vẫn chẳng có chút men nào.
“Ngươi chắc chứ?”
Tiêu Uyên nhướn mày nhìn Lý Hoài Ngôn.
“Đương nhiên, ta không tin hai người chúng ta lại uống không lại ngươi!”
“Được thôi.”
Hắn liếc nhìn sắc trời, có chút sốt ruột muốn tiễn hai kẻ này đi. Bèn sai người mang lên hai vò rư-ợu lớn, ba người mỗi người một vò uống cạn.
Lý Hoài Ngôn nôn đến mức muốn lật cả dạ dày, còn Tiêu Uyên vẫn bình thản như không.
Kết cục, cả Lý Hoài Ngôn lẫn Lăng Thần Dật đều bị khiêng về phủ.
Hai kẻ khó dây nhất rốt cuộc cũng đi rồi, những người còn lại thức thời mà lục tục cáo từ.
—
Mọi người rời đi, phủ Tứ Hoàng Tử dần chìm vào tĩnh lặng.
Đột nhiên, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, vẽ ra những đường cong rực rỡ rồi tan biến, nối tiếp ngay sau đó là những đợt pháo hoa khác.
Thẩm An An nghe thấy tiếng động, liền đặt quạt xuống, bước đến bên cửa sổ ngước nhìn lên.
Phượng quan trên đầu nàng rất nặng, khiến mỗi động tác đều hơi nặng nề. Khi nàng ngửa đầu, mũ hơi trĩu xuống, càng làm lộ rõ chiếc cổ mảnh mai yêu kiều.
Không biết đã nhìn bao lâu, cổ có chút mỏi, nàng khẽ lắc đầu.
Bỗng, một bàn tay vững chãi đỡ lấy gáy nàng.
Hương thanh mát quen thuộc khiến nàng chẳng cần quay đầu cũng biết là ai.
“Thích không?”
Thẩm An An không phá hỏng bầu không khí, nhẹ nhàng gật đầu.
“Chỉ là không biết có làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi không.”
“Không sao, đâu phải đêm nào cũng thế.”
Tiếp theo, mọi nghi thức quen thuộc lần lượt diễn ra: Bà mối nói lời chúc phúc, rắc lạc lên giường, ăn món còn sống*, cùng nhau uống rư-ợu hợp cẩn…
*Sống = sinh: ý kiểu sinh con ấy*