Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 139: Thực Hiện Lời Hứa.
Cập nhật lúc: 2025-06-26 00:09:18
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Trường Hách vòng qua bình phong, nhìn cô nương đang quay lưng lại, cúi đầu giống như một chú sóc nhỏ đang lén lút ăn bánh ngọt. Chàng nhẹ giọng nói: "Lâm đại nhân nói Lâm cô nương đang giận dỗi, không chịu ăn uống, đặc biệt nhờ ta đến khuyên nhủ một chút."
Lâm Vũ Nhu lập tức cứng đờ người trong chốc lát, chậm rãi quay đầu lại, khóe môi vẫn còn vương vụn bánh.
Mặt nàng ngay tức khắc đỏ bừng, cảm giác vui sướng và xấu hổ cứ thế thay phiên hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trông vô cùng đáng yêu.
Nàng muốn lao đến ôm hắn, nhưng vẫn cố giữ phong thái đoan trang, đến mức ngay cả phần cổ cũng đỏ ửng, đôi tai như nhỏ má-u: "Ta... ta chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi! Sao chàng lại đến đây?"
Thẩm Trường Hách không trả lời, mà chỉ tiến lên trước, cúi người nhẹ nhàng lau đi vụn bánh trên khóe môi nàng.
Lâm Vũ Nhu bất giác nhớ đến sự ngang ngược của hắn đêm qua, không kìm được mà khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cọ má vào đầu ngón tay hắn.
Điều làm nàng ngạc nhiên là Thẩm Trường Hách không hề né tránh, mà chỉ khẽ vuốt ve khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ của nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Đại ca nàng đang ở bên ngoài."
Ý là không thể tùy tiện làm loạn, nếu mà giống như tối qua, hôm nay chàng chắc chắn sẽ bị đánh mất.
——
Thế nhưng, Thẩm An An lại chẳng hề nhận được tin tức nào từ Thẩm Trường Hách.
Hai ngày nay, Thẩm Trường Hách bận đến mức hầu như không có mặt trong phủ. Thẩm An An muốn hỏi thăm tình hình nhưng lại chẳng tìm được cơ hội. Cuối cùng, vẫn là Tiêu Uyên tốt bụng, đích thân đến thăm khuê phòng nàng vào ban đêm để mang tin tức đến.
Nàng ngồi xếp bằng trên giường, nhìn bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện trong phòng. Một lúc lâu sau, trái tim đang đập loạn của nàng mới dần bình ổn trở lại.
Mặc Hương sợ đến mức suýt hét lên, nhưng bắt gặp ánh mắt của Thẩm An An, nàng vội vàng lấy tay bịt miệng, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
"Đêm khuya thế này, Tứ Hoàng Tử có việc gì sao?"
Tiêu Uyên chỉ vào bàn: "Đến đưa lễ phục đại hôn, tiện thể báo cáo cho phu nhân về tiến triển hai ngày qua của đại ca."
"......"
Thẩm An An nhíu mày, cảm thấy từ "phu nhân" mà hắn gọi thật không quen tai, liền hơi nghiêng đầu qua một bên.
"Chuyện này ngày mai sai hạ nhân làm là được, cần gì phiền ngài tự mình đến đây?"
Nàng thực sự không ngờ hắn lại có thói quen đột nhập khuê phòng người khác vào ban đêm. Trên người nàng chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, liền vội kéo chăn lên cao, quấn kín lấy mình.
Sự xuất hiện bất ngờ của Tiêu Uyên khiến nàng không kịp trở tay.
"Như thế mới thể hiện thành ý."
Nhìn thấy ánh mắt cau mày của Thẩm An An, hắn lại bổ sung một câu: "Tất cả đều là do đại ca của nàng đích thân dạy ta."
Thẩm An An gần như không thể tin nổi: "Ý chàng là, đại ca ta đã lẻn vào khuê phòng của Lâm cô nương sao?"
"Muốn biết không?"
Tiêu Uyên nhướng mày: "Nhưng mà đứng đây lạnh quá, ta cũng chẳng biết nên bắt đầu kể từ đâu."
"......"
Nếu nàng nhớ không lầm, thì ngay cả giữa trời tuyết, hắn cũng chỉ ngủ với một chiếc chăn mỏng trên chiếc giường lạnh lẽo. Hơn nữa, cửa sổ thư phòng của hắn quanh năm không đóng, vậy mà bây giờ lại nói lạnh trong khi phòng nàng còn đang đốt lò than sao?
Nàng đưa mắt quét một vòng quanh phòng, ngoài chiếc chăn trên giường thì chỉ có một chiếc áo choàng của nàng treo trên ghế, có thể dùng để giữ ấm.
Nàng chỉ vào chiếc áo: "Nếu Tứ Hoàng Tử thấy lạnh, có thể khoác tạm cái này."
Tiêu Uyên hơi sững người, chợt có chút hối hận vì đã không hỏi trước Thẩm Trường Hách một chút. Hắn thật tò mò, làm sao mà đêm đó đại ca nàng lại có thể khiến cả viền cằm đều dính đầy son môi?
Có lẽ là nhờ mặt dày, dù sao cũng đã không thèm sĩ diện trèo tường nhà người ta rồi, thì làm thêm chuyện gì khác cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà, nữ nhân trước mặt hắn lại không phải là một cô nương dịu dàng nhu mì như Lâm cô nương. Nếu hắn thật sự làm vậy, tám phần mười là sẽ bị nàng cho một bạt tai.
Hắn bắt đầu cân nhắc, tối nay có nên chịu một cái bạt tai hay không.
Thẩm An An thấy hắn đột nhiên cau mày, im lặng không nói gì, liền ngồi thẳng dậy, cũng nhíu mày hỏi: "Chàng làm sao vậy?"
Tiêu Uyên lắc đầu, trực tiếp đi đến bên giường và ngồi xuống cạnh nàng. Thẩm An An giật mình, theo phản xạ lùi lại một chút.
Ánh mắt hắn lập tức phủ lên một tầng thất vọng.
"Đại ca nàng dạo này bận lắm, ban ngày lo quân vụ Đông Thành, ban đêm còn phải đi gặp giai nhân. Ta nghĩ chắc hắn cũng không có thời gian báo tin cho nàng, sợ nàng lo lắng, nên mới tự mình đến đây một chuyến."
Lời này khiến Thẩm An An không biết phải nói gì, chỉ có thể đáp: "Đa tạ..."
"Tứ Hoàng Tử, nghe xa lạ quá. Nếu để người ngoài nghe thấy, còn tưởng rằng chúng ta không hòa thuận."
Thẩm An An nghẹn lời, một lúc lâu sau mới khẽ gọi: “Tiêu Uyên.”
Dường như hắn khá hài lòng, không sửa lại cách xưng hô nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-139-thuc-hien-loi-hua.html.]
Thẩm An An vốn sợ lạnh, ngồi được một lát, cả người đã bắt đầu khẽ run. Tiêu Uyên không nói không rằng, vươn tay kéo cả người lẫn chăn vào trong lòng. Thẩm An An giật mình, theo bản năng muốn phản kháng.
“Nàng không phải muốn nghe chuyện của đại ca sao? Ngoan ngoãn một chút, đừng động, ta kể cho nàng nghe.”
Cánh tay hắn siết chặt, khiến nàng muốn giãy giụa cũng không thể. Nhưng nàng cũng không muốn phá hỏng hứng thú của hắn.
Hai ngày nữa là thành thân rồi, chút cử chỉ thân mật này có là gì đâu? Nàng muốn làm Tứ Hoàng Tử phi, thì phải học cách thuận theo ý hắn.
Tiêu Uyên hài lòng cong môi, chậm rãi kể lại mọi chuyện xảy ra trong hai ngày qua, từng chi tiết không bỏ sót, ngay cả dấu son môi trên mặt Thẩm Trường Hách cũng nhắc đến.
Thẩm An An nghe mà kinh ngạc vô cùng.
Đây thật sự là chuyện mà đại ca nàng có thể làm ra sao?
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Uyên, vừa hay hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Không khí chợt trở nên ngưng trệ, hơi thở của hai người dường như hòa quyện vào nhau, chỉ cách nhau gang tấc.
“Nàng còn nhớ điều kiện đã hứa với ta chứ?”
Tiêu Uyên khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của nàng.
“Ta giữ lời, nàng cũng phải giữ lời.”
Giọng hắn rất thấp, thấp đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Hơi thở nóng rực của hắn quấn lấy nàng, giữa hai người như có một màn sương mờ ảo dâng lên.
Thẩm An An muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Uyên nhanh hơn một bước. Đôi môi mát lạnh của hắn lại mang theo hơi nóng bỏng rẫy, nàng lập tức muốn tránh đi, nhưng sau gáy bỗng bị hắn giữ chặt, cả người không thể cử động. Hắn không để lại chút cơ hội nào cho nàng giãy giụa.
Thẩm An An nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, đôi mắt hạnh trong veo ánh lên sự phức tạp, cuối cùng chậm rãi nhắm lại.
Nàng lặng lẽ đếm thời gian trong lòng, đếm đến mức chính nàng cũng quên đã qua bao lâu.
Nếu phải nói cảm giác thế nào, thì là khô miệng khát nước, đến mức môi cũng rát bỏng.
Vừa được thả ra, nàng lập tức lùi về sau, đưa tay chạm lên đôi môi sưng đỏ, im lặng không nói gì.
Tiêu Uyên đã quen thấy bộ dạng ngang ngược của nàng, giờ lại thấy nàng im lặng như vậy, hắn bỗng có chút không quen: “Sao thế?”
Thẩm An An lắc đầu, không nói gì, khuôn mặt thanh tú vẫn mang theo chút ửng đỏ.
Tiêu Uyên tiến lại gần, cầm lấy cổ tay nàng, kéo tay nàng ra khỏi môi. Khi nhìn thấy vết sưng tấy, thậm chí còn hơi trầy xước, hắn lập tức có chút áy náy: “Lần đầu chưa có kinh nghiệm, sau này thành thân rồi, ta sẽ luyện tập dần dần.”
Thẩm An An thật không ngờ hắn lại có thể mặt dày đến vậy, không nhịn được mà trừng hắn một cái, giãy khỏi tay hắn.
Nàng vừa tỏ chút thái độ, hắn liền được đà lấn tới: “Ta lập được công lớn như vậy, nàng có phải nên thưởng thêm cho ta chút không? Như thế lần sau vì phu nhân bán mạng, ta mới có thêm sức lực chứ.”
“Cút.”
Dù gì nàng cũng là một tiểu thư khuê các, sao có thể chịu nổi kiểu trêu chọc không biết xấu hổ này của hắn.
Tiêu Uyên xoa xoa mũi, cuối cùng đành thu lại vẻ mặt cợt nhả: “Lần tới ta nhất định phải hỏi đại ca một chút.”
Còn chưa thành thân, hắn đã thuận miệng gọi một tiếng "đại ca", khiến Thẩm An An không khỏi bất lực và hoang mang.
Một người như hắn, nàng rốt cuộc phải chung sống thế nào đây?
Biết bao đêm dài, nàng liệu có thật sự có thể giữ lòng bình thản, không chút d.a.o động hay không?
—
Cuối cùng, ngày đại hôn cũng đến.
Gà vừa cất tiếng gáy, toàn bộ Thẩm phủ đã sáng rực như ban ngày. Cách mấy con phố vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa liên tục rực nở trên bầu trời phía trên phủ Tứ Hoàng Tử, vẽ nên những đường cong lộng lẫy giữa màn đêm.
Suốt đêm đó, những gia đình quyền quý gần phủ Tứ Hoàng Tử gần như chẳng ai có được giấc ngủ yên. Pháo hoa nổ vang cả đêm, cứ mỗi lần họ mơ màng thiếp đi thì lại bị giật mình tỉnh giấc. Cuối cùng, bọn họ đành ngồi ngay ngắn bên mép giường, ngửa đầu nhìn về phía phủ Tứ Hoàng Tử, đợi đến tận lúc trời sáng.
Sự náo động này thậm chí còn kinh động đến cả trong cung. Hoàng đế sai người đến phủ Hoàng Tử, định bảo hắn tiết chế một chút. Nhưng không ngờ, vị thái giám được cử đi còn chưa kịp gặp mặt Tiêu Uyên thì đã bị đuổi về.
Lăng Thần Dật bận rộn đến mức chân không chạm đất, tất nhiên cũng chẳng có thời gian tiếp đón. Chỉ có Lý Hoài Ngôn tượng trưng mà ứng phó vài câu rồi đuổi người ta đi.
Trước cổng phủ, người đứng đông nghìn nghịt. Dọc theo mái hiên, hành lang, từng dải lụa đỏ được treo cao, cả phủ ngập tràn sắc đỏ vui mừng. Thảm gấm đỏ trải dài bất tận, khiến khung cảnh càng thêm lộng lẫy.
Kiệu hoa dừng trên thảm đỏ, hai bên là những hàng cồng chiêng rộn ràng, âm vang chấn động cả nửa bầu trời.
Những người dân hiếu kỳ đến xem náo nhiệt, ai nấy đều mang theo đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Khung cảnh này lại càng làm nổi bật dáng vẻ hào hoa phong nhã, tinh thần hăng hái của Tiêu Uyên trong bộ hỷ phục đỏ rực.
"Giờ lành đã đến, đón tân nương thôi!"
Trong lời chúc cát tường của bà mối, Tiêu Uyên xoay người lên ngựa, dẫn đầu đoàn rước dâu uốn lượn qua mấy con phố, hướng thẳng về Thẩm phủ.