Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 137: Son Môi.

Cập nhật lúc: 2025-06-26 00:09:13
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cô… cô nương…"

Nha hoàn mở miệng, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.

Bóng người đó chậm rãi tiến lại gần, khiến lòng Lâm Vũ Nhu hoảng hốt.

Phụ thân nàng vừa mới ra lệnh cấm túc, bắt nàng diện bích hối lỗi. Lúc này, đại ca tuyệt đối không thể đến thăm nàng.

Bóng dáng kia càng lúc càng gần, nhưng nàng lại không nghe thấy tiếng bước chân của nha hoàn nữa. Vật che nửa gương mặt nàng khẽ hạ xuống, trái tim nàng thắt chặt, nhìn chăm chú về phía trước.

Người kia dừng lại bên ánh nến, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ ngắm nhìn nàng.

Lâm Vũ Nhu cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của người đó.

Nàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, còn Thẩm Trường Hách cũng không bước tới. Nha hoàn bên cạnh che miệng, không dám phát ra một âm thanh nào.

Không biết sự im lặng kéo dài bao lâu, bỗng nhiên Lâm Vũ Nhu đặt đồ vật trong tay xuống, cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Dấu vết bàn tay đỏ ửng trên gương mặt nàng hiện rõ ràng trước mắt Thẩm Trường Hách.

Hắn có thể nhìn thấy từng chi tiết.

Cơn đau râm ran như kim châm bén nhọn, khiến hắn không thể kìm nén mà siết chặt bàn tay thành nắm đấm.

Bên ngoài, giọng một mụ quản gia cất lên: "Cô nương, đến giờ dùng bữa rồi."

Nha hoàn giật mình tỉnh táo, gần như chạy ra ngoài, khéo léo đáp: "Cô nương giờ không đói, đã nghỉ ngơi rồi. Đưa cho ta đi."

Sau khi đuổi gia nhân đi, nha hoàn vội vàng quay lại đóng cửa, đứng chắn trước phòng, không để ai đến gần.

Trong phòng, Lâm Vũ Nhu không nói gì, chỉ im lặng khóc.

Gương mặt đẫm nước mắt, dáng vẻ ủy khuất đáng thương của nàng như một nhát d/a/o c/ứ/a vào tim Thẩm Trường Hách.

Hắn chậm rãi tiến về phía nàng, quỳ xuống trước mặt nàng, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên gương mặt nàng.

"Chàng đến làm gì?"

Lâm Vũ Nhu nghiêng đầu, giọng nói không còn dịu dàng như trước, mà xen lẫn chút tức giận: "Đến xem ta thảm hại thế nào sao?"

"Xin lỗi."

Giọng Thẩm Trường Hách khàn khàn cất lên.

Lâm Vũ Nhu lén nhìn hắn một cái, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Nàng biết rõ Thẩm Trường Hách là người chính trực nhường nào. Nếu hôm nay hắn có thể vì nàng mà nửa đêm trèo tường, vậy chứng tỏ kế hoạch của nàng và Thẩm An An đã thành công.

Chỉ cần nàng cố gắng thêm chút nữa...

Trong lòng Thẩm Trường Hách dâng lên nỗi hổ thẹn khó nói, nhưng đột nhiên bị một lực mạnh đẩy tới suýt ngã.

Lâm Vũ Nhu chẳng quan tâm đến gì khác, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, đây là cơ hội tốt nhất của nàng. Đêm tối gió lớn, con người dễ dàng bị cảm xúc chi phối, nàng nhất định phải giữ chặt lấy hắn.

Vòng tay siết chặt lấy eo hắn, khiến cơ thể Thẩm Trường Hách cứng đờ, cả người nóng bừng. Khuôn mặt vốn đã ửng đỏ vì men say nay lại càng đỏ hơn.

Tay chân hắn không biết nên đặt ở đâu.

"Ta thật sự không còn cách nào khác, ta phải làm sao đây?"

Lâm Vũ Nhu áp mặt vào lồng ng-ực hắn, giọng nói nghẹn ngào, từng tiếng nấc khiến người ta đau lòng.

"Vì danh dự của Lâm gia, vì những muội muội chưa xuất giá, ta bắt buộc phải xuất giá. Nếu không còn cách nào khác, ta chỉ còn nước xuống tóc đi tu, còn hơn là gả vào Trần gia, để rồi phải thu dọn đống rắc rối trong hậu viện cho người biểu ca vô dụng kia."

Nói xong, nàng chậm rãi buông tay, lấy khăn lau nước mắt: "Xin lỗi, là ta thất thố rồi."

Nàng cúi thấp đầu, nhưng tiếng nấc vẫn không thể ngừng lại.

Trong lòng thầm tính toán, vở kịch này chắc hẳn đã đủ để làm mềm lòng hắn rồi.

Bất ngờ, cổ tay nàng bị nắm chặt, sau đó là một lực mạnh mẽ kéo nàng vào lòng hắn, vòng tay nóng bỏng, nồng nặc hơi rư-ợu.

Lâm Vũ Nhu dù táo bạo, lúc này cũng không khỏi đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Nàng bấm chặt lòng bàn tay để nhắc nhở bản thân, đây không phải lúc để xấu hổ, nàng phải hoàn thành mục đích trước đã!

Nàng hít sâu một hơi, cố đẩy Thẩm Trường Hách ra.

"Chàng buông ta ra! Ta có bị giày vò đến c/h/ế/t ở Trần gia hay có đi tu cũng không liên quan đến chàng! Là số phận ta không tốt, ta chẳng oán trách ai cả!"

Thẩm Trường Hách chưa từng biết cảm giác ôm một người con gái mềm mại trong lòng lại khiến người ta day dứt đến vậy.

Hắn cũng chưa từng biết, tình cảm sâu nặng có thể đau đến mức xé nát tim gan: "Ta lấy nàng, ta nhất định sẽ lấy nàng!"

Cánh tay hắn siết chặt hơn, mặc cho Lâm Vũ Nhu giãy giụa thế nào, hắn cũng không buông.

Lâm Vũ Nhu cũng chỉ kháng cự theo bản năng, nhưng chẳng bao lâu lại khẽ sụt sịt, tiếp tục khóc.

Nhưng lần này, tiếng khóc đứt quãng, chỉ là những tiếng nấc khe khẽ.

Thẩm Trường Hách chưa từng thấy cô nương nhà khác khóc, cũng không có kinh nghiệm, nên rất dễ bị lừ-a.

Lâm Vũ Nhu ngước lên, gương mặt xinh đẹp giờ đã vô cùng thảm hại.

Mi mắt đỏ hoe, gương mặt sưng tấy, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm.

Thế nhưng trong mắt Thẩm Trường Hách, nàng lại xinh đẹp động lòng người hơn bao giờ hết.

"Ta không cần chàng thương hại ta!"

Giọng nàng đầy bướng bỉnh, nhưng nghe thế nào cũng chỉ toàn là tủi thân.

"Không phải."

Thẩm Trường Hách nhìn nàng chăm chú: "Mấy ngày nay ta cũng luôn nghĩ đến nàng."

Lâm Vũ Nhu nghe vậy, sắc mặt mới dịu xuống đôi chút. Nàng lúc này trông vô cùng thảm thương, khiến người ta không khỏi đau lòng.

Ánh mắt Thẩm Trường Hách dừng lại trên đôi môi đỏ thắm của nàng, tựa như bị một lực vô hình thôi thúc, hắn chậm rãi cúi đầu xuống.

Tim Lâm Vũ Nhu đập loạn, tựa như không còn thuộc về nàng nữa. Nhưng nàng không né tránh, lòng bàn tay đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Thẩm Trường Hách nhìn vào đôi mắt trong veo, vẫn còn vương hơi nước của nàng, bỗng dưng chợt nhận ra bản thân quá đường đột, liền vội vàng muốn lùi lại.

Lâm Vũ Nhu cắn răng, kiễng chân lên, trực tiếp hôn hắn.

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Trường Hách như bị điện giật, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, khiến đầu óc hắn trong phút chốc ngừng hoạt động.

Lâm Vũ Nhu thẹn thùng cúi đầu.

Nàng đã cố gắng đến nước này rồi, đương nhiên phải dốc toàn lực, tuyệt đối không thể cho hắn cơ hội hối hận.

Thẩm Trường Hách không giống những nam nhân khác, muốn có được hắn, chỉ dịu dàng thùy mị là chưa đủ. Kiểu người như hắn, một khi đã giữ chặt, cả đời này đều sẽ thuộc về nàng.

Mặt hắn nóng ran, thậm chí còn ngượng ngùng hơn cả nàng. Chính hắn cũng cảm thấy bản thân là nam tử hán lại có chút... nhỏ nhen.

Nàng có thấy hắn quá cứng nhắc, tẻ nhạt không?

Thẩm An An vẫn luôn chê hắn như vậy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Trường Hách cắn môi dưới, đột nhiên đưa tay siết chặt lấy eo nàng, một tay nâng nhẹ sau gáy, làm nốt chuyện hắn vừa kiềm chế không dám làm.

Đôi môi mềm mại, ngọt ngào như rư-ợu ủ lâu năm, hắn vừa nếm thử liền luyến tiếc không muốn buông.

Lâm Vũ Nhu sững sờ, thuận theo hắn.

Một lúc lâu sau, nụ hôn mới kết thúc.

Thẩm Trường Hách dịu dàng lau đi vết son đã nhòe trên môi nàng, nhưng vẫn có chút lúng túng, cảm thấy mình có phần đường đột.

Lâm Vũ Nhu nhìn biểu cảm rối rắm của hắn, bật cười khẽ: "Chàng đã lén trèo tường vào nhà ta rồi, còn để tâm đến chuyện này sao?"

Thẩm Trường Hách thoáng ngượng ngùng.

Nửa đêm vượt tường gặp giai nhân, nghe thì lãng mạn thật đấy, nhưng đối với danh tiếng của nàng, lại chẳng phải chuyện hay ho gì.

"Đừng nói bừa." - Hắn đưa tay gõ nhẹ trán nàng.

"Chàng đã làm rồi, còn không cho ta nói à?"

Thẩm Trường Hách nghẹn lời.

Sao trước đây hắn không nhận ra nàng cũng sắc sảo thế này chứ?

"Là do ta uống say, khó lòng kiềm chế."

Lâm Vũ Nhu cúi đầu vân vê khăn tay, không nói gì, nhưng ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

"Hai ngày này, nàng cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi tin của ta, không cần miễn cưỡng đi ứng phó với Trần gia nữa. Chuyện của Trần đại nhân nhà nàng, ta sẽ nghĩ cách."

"Ừm."

Thẩm Trường Hách nhẹ nhàng chạm vào vết sưng trên má nàng, sau đó mới rời đi.

Vừa thấy hắn đi khỏi, nha hoàn lập tức đẩy cửa bước vào.

Vừa vào đến nơi, liền thấy cô nương nhà mình ngồi trên tháp mềm, cười ngây ngốc.

"Cô nương, mau rửa mặt đi. Nếu để người khác thấy vết son loang trên mặt, không cần hỏi cũng đoán được vừa rồi cô làm gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-137-son-moi.html.]

"Hả? Nghiêm trọng đến vậy sao?"

Lâm Vũ Nhu lập tức chạy đến trước gương đồng, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình, xấu hổ không chịu nổi.

"Cô nương, gan người cũng lớn thật đấy!"

Dù gì cũng là trong phủ, nếu bị phát hiện thì còn gì nữa!

Lâm Vũ Nhu khẽ hừ một tiếng.

"Kẻ gan lớn ăn no, kẻ nhát gan thì c/h/ế/t đói. Ta đã làm đến mức này rồi, còn sợ gì nữa?"

Dù sao nàng cũng hiểu rất rõ con người của Thẩm Trường Hách.

Hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì vượt giới hạn.

Chỉ riêng chuyện tối nay, cũng đủ để cái tính cố chấp của hắn buộc hắn phải chịu trách nhiệm với nàng rồi!

Gia đinh và Trung thúc canh giữ bên bức tường Lâm phủ, ai nấy đều sốt ruột đến mức dậm chân liên tục. Cuối cùng, khi thấy công tử nhà mình trèo từ trong viện ra, cả hai mới thở phào một hơi thật dài.

"Công tử!"

Lúc này, rư-ợu trong người Thẩm Trường Hách cũng đã tỉnh kha khá.

Hắn quay đầu lại nhìn bức tường cao kia, chỉ cảm thấy bản thân thật hoang đường, nhưng lại không hề hối hận.

Hắn nhanh chóng bước lên xe ngựa, dặn dò Trung thúc: "Đến phủ Tứ Hoàng Tử."

Dạo này, ngoài việc chuẩn bị hôn lễ, Tiêu Uyên gần như dành toàn bộ thời gian còn lại trong thư phòng, xử lý đống tấu chương chất chồng.

Hắn tuyệt đối không muốn đến ngày đại hôn mà vẫn phải vùi đầu trong đống giấy tờ này.

Khi Thẩm Trường Hách đẩy cửa bước vào, Tiêu Uyên chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương. Nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên một chút.

"Tứ Hoàng Tử."

Thẩm Trường Hách hành lễ trước rồi mới nói tiếp: "Ta có một việc…muốn nhờ ngài giúp đỡ."

Tiêu Uyên không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: "Phía sau có nước sạch, ngươi rửa vết son trên mặt trước đi rồi hãy nói."

Mặt Thẩm Trường Hách lập tức đỏ bừng.

Hắn đưa tay lau quanh môi, quả nhiên, đầu ngón tay dính đầy vết son đỏ.

Vội vàng bước đến, hắn vốc nước lên rửa mặt. Nhưng làn nước lạnh băng phủ lên da cũng không thể xoa dịu chút nào sự xấu hổ và bối rối trong lòng.

Hắn rửa rất lâu, đến khi lau khô nước trên mặt, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt đầy ý tứ khó dò của Tiêu Uyên đang nhìn mình.

Bị nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, mặt lại càng nóng rực, nhưng Thẩm Trường Hách không giải thích gì, chỉ lặng lẽ kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện thư án.

Tiêu Uyên thu lại ánh mắt, khẽ nheo mắt, chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay trái.

Trong lòng thầm nghĩ, sao trước đây hắn không nghĩ ra chứ? Trèo tường gặp giai nhân, quả thật là một cách hay!

Chỉ không biết nữ nhân kia có trở mặt hay không, mà dù có thế cũng chẳng sao. Cùng lắm thì hắn cũng học theo đại ca nàng, trực tiếp chặn miệng nàng lại là được.

"Tứ Hoàng Tử có cách nào không?"

Tiêu Uyên hoàn hồn, lấy một bản tấu chương sớm đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Thẩm Trường Hách.

"Ngươi xem đi."

Bản tấu rất dài, Thẩm Trường Hách đọc suốt một khắc mới chậm rãi khép lại, đặt lại lên thư án với vẻ mặt trầm tư.

"Ngươi phát hiện ra điều gì?" - Tiêu Uyên buông bút, nhàn nhạt hỏi.

Thẩm Trường Hách trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Lâm đại nhân chẳng qua chỉ là một văn thần không có thực quyền. Dù chi thứ Lâm gia có ngu xuẩn đến đâu, cũng không thể ngang ngược đến mức này."

Cướp đoạt dân nữ, chiếm ruộng tốt của người khác, thu phí vô lý, thậm chí còn làm hại nhân mạng, từng chuyện từng chuyện một, đều đủ để bị lưu đày.

Tiêu Uyên khẽ gật đầu: "Ta cũng thấy kỳ lạ ở điểm này. Nếu không phải tiếp quản binh mã Đông Thành, e rằng ta còn không biết dân chúng ở mấy thôn làng phía Đông lại sống cơ cực đến thế. Một chi thứ của quan văn mà cũng dám tác oai tác quái như vậy."

Vẻ mặt Thẩm Trường Hách trầm xuống: "Chuyện này, e rằng Lâm đại nhân không hề hay biết. Với tính cách cương trực của ông ấy, tuyệt đối không phải hạng người táo gan đến thế."

Tiêu Uyên liếc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Chính vì ông ta không biết, đây mới là cơ hội của ngươi."

"Quan viên địa phương trong vòng trăm dặm quanh Đông Thành gần như không có thực quyền. Ngược lại, một vạn binh mã kia mới là chỗ dựa bảo vệ dân lành. Dù gì ngươi cũng đang nhàn rỗi ở nhà, chi bằng tiếp nhận thử xem sao."

Thẩm Trường Hách hơi ngạc nhiên: "Chuyện này... sợ rằng Hoàng Thượng sẽ không đồng ý."

Một vạn binh mã không tính là nhiều, nhưng trong kinh thành cũng chẳng phải con số nhỏ. Nếu đến thời điểm quan trọng, lực lượng này chắc chắn có thể phát huy tác dụng không hề nhỏ!

Tiêu Uyên thản nhiên nói: "Đã giao cho ta, vậy thì do ta quyết định. Ngươi có thể mượn danh nghĩa Nhạc lão tướng quân, ông ấy rất có uy vọng trong giới võ quan. Nếu làm tốt, sau này ngươi có thể tiến thêm một bước nữa."

Môi mỏng của Thẩm Trường Hách khẽ mím lại. Hắn gần như không do dự, lập tức gật đầu đồng ý.

Tiêu Uyên lấy từ ngăn tối ra một lệnh bài, đặt vào tay hắn: "Ngày mai, ngươi hãy đi tìm hiểu tình hình trước. Trước khi trời tối, phải giải quyết xong chuyện Lâm gia."

"Gấp vậy sao?"

Thẩm Trường Hách hơi sững người, cảm thấy Tiêu Uyên dường như còn nóng ruột hơn cả mình.

Tiêu Uyên liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Tốc chiến tốc thắng, tránh đêm dài lắm mộng."

Người kia vẫn còn nợ hắn một lời hứa. Chỉ cần giải quyết xong chuyện này, tối mai hắn sẽ trèo tường tìm nàng, buộc nàng phải thực hiện cam kết!

"Vậy còn đám chi thứ Lâm gia thì sao?"

Tiêu Uyên hờ hững đáp: "Đúng như ngươi nói, Lâm đại nhân không có lá gan đó. Chắc chắn phía sau bọn họ còn có kẻ chống lưng. Việc chúng hoành hành ở nông thôn mà không dám ngang ngược trong thành, chứng tỏ kẻ đó chỉ là một quan viên nhỏ, không đủ thế lực để che chở cho chúng trong kinh thành."

"Ngươi cứ lần theo dấu vết, xử lý tất cả một thể."

Nếu có thể tóm được bè cánh của Nhị Hoàng Tử, thì cũng coi như là một niềm vui bất ngờ.

Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Thẩm Trường Hách đã thúc ngựa rời phủ, thẳng tiến đến doanh trại quân Đông Thành.

Có lệnh bài của Tiêu Uyên, lại từng là võ tướng, nên hắn gần như không tốn chút công sức nào để tiếp quản quân vụ Đông Thành.

Hắn ra lệnh cho phó tướng tập hợp toàn bộ các đơn kiện liên quan đến chi thứ Lâm gia trong mấy năm gần đây, rồi mang theo chứng cứ lên đường tiến thẳng đến Lâm phủ trong kinh thành.

Lâm đại nhân đã đứng ngoài quan sát hồi lâu, trong lòng cũng đầy mâu thuẫn.

Tứ Hoàng Tử không được Hoàng Thượng sủng ái, Nhị Hoàng Tử thì ông ta chẳng thể kết giao, lại còn vướng phải chuyện với Thẩm gia, khiến tình thế của ông ta vô cùng khó xử.

Đặc biệt là mấy ngày gần đây, những lời đồn thổi không ngừng vang lên, đến mức ông ta chẳng buồn bước ra khỏi cửa.

"Lão gia, lão gia!"

Quản gia vội vã chạy vào báo tin: "Thẩm công tử đến, muốn gặp lão gia!"

Nghe đến tên Thẩm Trường Hách, Lâm đại nhân lập tức nghĩ ngay đến chuyện hôn sự, lạnh lùng ra lệnh: "Không gặp! Cứ bảo ta không có ở phủ."

"Lão nô đã nói rồi."

Quản gia nhíu mày: "Nhưng Thẩm công tử nói rằng hắn đến không phải vì chuyện riêng tư, mà là vì công vụ. Nếu lão gia không chịu gặp, vậy người đến tiếp theo sẽ không phải là hắn, mà là Tông Nhân Phủ."

Giọng điệu của hắn lạnh lẽo như băng, khiến quản gia cũng cảm thấy rùng mình.

"Ồ? Công vụ? Công vụ gì? Hắn chẳng phải đã mất chức, ở nhà dưỡng nhàn rồi sao?"

Lâm đại nhân cau mày, nhưng vẫn đứng dậy: "Đi, qua xem sao."

Thẩm Trường Hách được đưa đến hoa sảnh, chưa chờ lâu thì Lâm đại nhân đã đến, đi cùng còn có trưởng tử Lâm gia, Lâm Diệp.

Lâm đại nhân vốn không tin Thẩm Trường Hách có chuyện quan trọng gì, nên giọng điệu tỏ ra khá hời hợt: "Thẩm công tử nói có công vụ muốn tìm ta, không biết là chuyện gì?"

Thẩm Trường Hách liếc nhìn khắp gian phòng, thấy đầy tớ gái và bà tử đứng kín, cũng không vội trả lời. Hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà, thái độ ung dung thản nhiên.

Hành động này khiến Lâm đại nhân chột dạ vài phần.

Nhìn dáng vẻ của hắn, e rằng không phải đến vì chuyện của Nhu Nhi.

"Đều lui xuống đi."

Lâm Diệp trầm giọng ra lệnh, đồng thời bảo gia đinh của mình ra đứng canh ngoài cửa.

Lúc này, Thẩm Trường Hách mới đặt chén trà xuống. Hắn từng ở cấm vệ quân nhiều năm, trên người mang theo khí chất lạnh lẽo, nghiêm nghị, đủ khiến một quan văn như Lâm đại nhân cũng phải kiêng dè.

Giờ đây, khi nói đến công vụ, hắn lại càng tỏ ra vô tình, sắc mặt lãnh đạm không chút cảm xúc.

"Nhận lệnh Tứ Hoàng Tử, ta đã tiếp quản quân doanh Đông Thành. Hôm nay nhậm chức, lại phát hiện ra những thứ này. Lâm đại nhân, người xem thử, có quen thuộc không?"

Hắn lấy từ trong tay áo ra một chồng đơn kiện, đặt lên bàn.

"…"

Lâm đại nhân ngẩng đầu nhìn hắn, rồi miễn cưỡng bước đến cầm tập đơn kiện lên xem.

Tên tiểu tử này, thay đổi sắc mặt thật nhanh. Trước kia lúc còn tốt với Nhu Nhi, luôn miệng gọi ông là "Bá phụ" đầy cung kính.

Nhưng khi ánh mắt quét qua nội dung tập đơn kiện, đồng tử ông ta lập tức co rút lại, mọi bực bội trong lòng cũng lập tức tan biến.

Lâm Diệp cũng ghé lại gần, nhìn phụ thân mình lần lượt lật từng tờ, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

"Không thể nào! Nhất định là có người vu oan giá họa!"

Thẩm Trường Hách không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn sang Lâm đại nhân, lúc này đôi tay ông ta đã run rẩy đến mức đánh rơi cả tập đơn kiện xuống đất.

Lâm Diệp hoảng hốt, vội vàng nhặt lại từng tờ một.

Loading...