Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 136: Vượt Tường Gặp Giai Nhân.
Cập nhật lúc: 2025-06-26 00:09:11
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các cô nương khác nghe thấy lời nói thẳng thắn của Thẩm An An liền lấy khăn che miệng, hơi nghiêng đầu tránh đi.
Cô nương kia mặt đỏ bừng. Gì mà nạp thiếp chứ? Nếu nàng ta vào phủ, ít nhất cũng phải là trắc phi. Dù sao, trong số các cô nương ở đây, phụ thân nàng ta là người có thế lực nhất dưới trướng Tứ Hoàng Tử.
Nhưng nàng ta không đủ dũng khí để nói thẳng điều đó trước mặt mọi người.
Thẩm An An vẫn giữ nụ cười: "Cô nương hỏi ta như vậy, e là hỏi sai người rồi. Việc có nạp thiếp hay không, còn phải xem ý của Tứ Hoàng Tử."
Nói xong, nàng lập tức quay sang dặn Mặc Hương: "Đi mời Tứ Hoàng Tử đến đây, nói rằng có một vị cô nương có điều thắc mắc, đang đợi chàng giải đáp."
"Vâng."
Mặc Hương nhận lệnh rời đi.
Cô nương kia lập tức tái mặt, muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị Thẩm An An nghiêng người chặn lại: "Cô nương chớ vội, ta cũng rất tò mò câu trả lời của Tứ Hoàng Tử. Chúng ta cùng đợi xem sao."
"Thẩm cô nương, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, đâu cần phải làm lớn chuyện như vậy?"
Thẩm An An cong môi cười đầy châm chọc, chẳng buồn đáp lại.
Mặc Hương quay lại rất nhanh, nhưng phía sau lại không có ai đi cùng. Thấy vậy, cô nương kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời tiếp theo của Mặc Hương lại khiến sắc mặt nàng càng thêm nhợt nhạt.
"Cô nương."
Mặc Hương hành lễ rồi nói: "Tứ Hoàng Tử đang nói chuyện với lão gia, bảo rằng không có thời gian để bận tâm đến mấy chuyện mèo chó vặt vãnh, dặn cô nương tự mình liệu lấy."
"Cô nương nghe rõ chưa?"
Thẩm An An nhìn thẳng vào nàng ta, nhàn nhạt cười: "Không phải ta không muốn giúp, chỉ là Tứ Hoàng Tử quá bận, không có thời gian để để ý đến những chuyện cỏn con."
"Hừ!"
Cô nương kia hậm hực hừ một tiếng, không biết là rời đi hay tìm một góc khác trốn tránh.
Thẩm An An thu lại ánh mắt, nhìn sang những người còn lại.
Các cô nương khác đồng loạt nở một nụ cười gượng gạo với nàng, nàng cũng lập tức đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Khoảnh khắc này, nàng chợt cảm thấy bản thân có vài phần giống với bạch liên hoa Đoan Mộng Mộng ở kiếp trước. Khi đó, nàng khinh thường không thèm quan tâm, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau sự việc này, buổi tiệc sau đó diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều, cũng không ai dám gây chuyện nữa.
…
Trở về Hải Đường Viên, Thẩm An An thuận miệng hỏi Mặc Hương: "Lời đó thực sự là do chàng nói sao?"
Mặc Hương khẽ cười: "Đâu có. Nô tỳ còn chưa đi tìm Tứ Hoàng Tử, chỉ dạo một vòng ngoài tiền viện. Dù sao thì vị cô nương kia cũng chẳng còn mặt mũi nào để hỏi ngài ấy nữa."
Thẩm An An liếc nàng một cái: "Ngươi cũng học khôn rồi đấy."
Mặc Hương cười đắc ý.
Nàng không đến tiền viện, nhưng nghe nói Tứ Hoàng Tử ở đó đến rất muộn mới rời đi. Hắn bị chuốc không ít rư-ợu, miệng gọi "nhạc phụ đại nhân" không ngừng, cuối cùng bị Thẩm Văn sai Thẩm Trường Hách đích thân đưa về phủ.
"Tứ Hoàng Tử hôm nay bày trận thế lớn như vậy, đúng là đã cho cô nương đủ thể diện."
"Ừm."
Đối với điều này, nàng thực sự rất biết ơn hắn. Ít nhất trong thời điểm then chốt này, Thẩm gia có được sự coi trọng của hắn, phụ thân nàng cũng có thể thuận lợi hơn trên triều đình, bớt bị người khác chèn ép.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Mặc Hương ra mở cửa, lát sau quay lại, trên tay cầm một mảnh giấy.
Thẩm An An liếc nhìn, hỏi: "Ai đưa tới?"
"Nói là Tứ Hoàng Tử dặn người đưa đến trước khi rời đi."
Thẩm An An nhận lấy, mở ra xem qua, sau đó trực tiếp vo tròn lại thành một cục.
Mặc Hương tò mò nhưng không dám hỏi nhiều.
"Đại ca ta đâu?"
"Giờ này, chắc đại công tử đã về viện rồi."
Thẩm An An đứng dậy, bước ra ngoài.
Cuối năm cận kề, Thẩm phủ bận rộn không chỉ vì đại hôn sắp đến mà còn cả việc chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán. Phu nhân Thẩm bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, chẳng thể lo nổi những chuyện khác.
Khắp Thẩm phủ được trang hoàng đỏ rực, ánh đèn lồng hắt lên những cái bóng dài trên tường. Khi đẩy cửa thư phòng ra, Thẩm An An liền bị mùi rư-ợu nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua chiếc bàn sách, liền trông thấy bóng dáng cô độc của Thẩm Trường Hách.
"Đại ca."
Thẩm Trường Hách khẽ nâng mi, cảm xúc trong mắt như thủy triều rút đi nhanh chóng, trở lại vẻ bình thản vốn có. Hắn mỉm cười nhẹ: "Không lo thêu khăn trùm đầu cho hôn lễ của muội, sao lại rảnh rỗi đến tìm ta?"
Thẩm An An mím môi, len lỏi qua đống vò rư-ợu vương vãi trên mặt đất, bước đến trước mặt hắn. Ánh chiều tà xuyên qua song cửa sổ, hắt lên khuôn mặt hắn, phủ lên men say mơ hồ.
"Đại ca chưa từng uống rư-ợu như vậy. Hôm nay có chuyện gì sao?"
"Không có."
Thẩm Trường Hách cúi mắt, giọng bình thản: "Chỉ là hôm nay có khách, ta chưa uống đủ thôi."
Thẩm An An không vạch trần hắn, chỉ ngồi xuống bên cạnh: "Hôm nay, Lâm cô nương có đến chúc mừng muội."
"Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-136-vuot-tuong-gap-giai-nhan.html.]
Hắn khẽ đáp, ánh mắt cụp xuống, che đi cảm xúc.
"Nàng ấy nói, không bao lâu nữa sẽ đính hôn với một biểu ca. Đại ca có biết chuyện này không?"
Thẩm Trường Hách không trả lời, nhưng những ngón tay thon dài đang cầm vò rư-ợu lại siết chặt dần.
Thẩm An An im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Lúc trước, muội và tổ mẫu sống gần một gia đình giàu có ở Giang Nam. Họ tổ chức hỷ sự hằng năm, lúc đầu còn từng mời muội và tổ mẫu tham dự. Nhưng sau đó bị tổ mẫu mắng cho một trận, liền trở mặt thành thù với chúng ta. Nếu không phải về sau biết được thân phận của muội, e rằng họ đã càng ngang ngược hơn nữa."
Thẩm Trường Hách nhíu mày: "Vì sao tổ mẫu lại mắng họ?"
"Vì chủ nhân của gia đình đó có một sở thích đặc biệt. Mỗi một vị thê tử đều không sống qua nửa năm, các vị thê tử ấy đều bị hắn hành hạ đến c/h/ế/t. Dù có xinh đẹp đến đâu cũng không thể thoát khỏi số phận ấy."
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: "Muội không nói những điều này để hù dọa đại ca, mà chỉ muốn đại ca suy nghĩ thật kỹ. Hoàn cảnh của Lâm cô nương bây giờ cũng chẳng khác những nữ tử bị gả vào hào môn khi xưa là mấy. Tổ mẫu từng nói, hôn nhân của nữ tử là đại sự cả đời. Nếu phải chịu đựng những dày vò không phải của con người, chẳng thà đập đầu c/h/ế/t đi còn hơn."
"Nếu đại ca đã quyết định định buông tay, thì phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với kết cục tệ nhất."
Tim Thẩm Trường Hách như chìm vào nước đá, đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.
Hơi rư-ợu thiêu đốt cuống phổi cũng không xua nổi cảm giác lạnh lẽo đang lan tràn trong lồng ng-ực.
Thẩm An An không nói thêm gì nữa, chỉ bình tĩnh thuật lại tin tức mà Tiêu Uyên đã tra được.
"Muội nhờ Tiêu Uyên điều tra vị Trần công tử kia. Nói là công tử bột còn nghe êm tai, hắn không biết chữ, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, suốt ngày ra vào thanh lâu, sòng bạc. Bây giờ hắn vội lấy thê tử, chẳng qua là vì dính vào án mạng ở thanh lâu. Trong kinh thành đã không ai chịu gả nữ nhi cho hắn nữa."
"Trần đại nhân đã chạy vạy lo cho hắn một chức quan nhàn hạ, chuẩn bị xuất kinh lánh nạn một thời gian. Nếu không có gì thay đổi, Lâm cô nương cũng sẽ phải đi theo, thời gian chẳng còn bao nhiêu."
Lời vừa dứt, vò rư-ợu trên tay Thẩm Trường Hách bỗng nhiên rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh. Hương rư-ợu nồng nặc bốc lên, khiến Thẩm An An khẽ ho vài tiếng.
Thẩm Trường Hách chống tay lên bàn đứng dậy, bước chân loạng choạng ra ngoài.
"Đại ca định đi đâu vậy?"
Hắn không trả lời, chỉ lảo đảo bước đi, bóng lưng cô đơn dần hòa vào bóng đêm.
Hắn ra lệnh cho gia đinh chuẩn bị xe ngựa, nhưng gia đinh thấy hắn say khướt, đứng còn không vững, liền đưa mắt nhìn về phía Thẩm An An vẫn đang theo sát phía sau.
"Cô nương…"
"Cứ làm theo lời đại công tử dặn, gọi thêm vài người đi cùng, nhớ trông chừng huynh ấy."
Thẩm An An đỡ lấy Thẩm Trường Hách, dặn dò.
Gia đinh lập tức tuân lệnh, chọn vài người nhanh nhẹn đỡ lấy Thẩm Trường Hách, rồi nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.
Dưới vòm cổng treo hoa, bước chân của Thẩm Trường Hách tuy lảo đảo nhưng lại rất nhanh, vội vã như sợ bỏ lỡ điều gì, rồi rời khỏi Thẩm phủ.
"Cô nương."
Mặc Hương khẽ giọng nói: "Trời sắp tối rồi, đại công tử uống say thế này mà ra ngoài, liệu có gặp chuyện gì không?"
"Ngươi bảo Trung thúc theo dõi huynh ấy."
Thẩm An An dặn dò. Đến khi bóng dáng Thẩm Trường Hách hoàn toàn khuất dạng, nàng mới quay trở về Hải Đường Viên.
Lâm cô nương đã vì đại ca mà hy sinh quá nhiều, đại ca điên cuồng một lần cũng là điều nên làm.
…
Trung thúc đánh xe, hỏi người trong xe định đi đâu.
Gió lạnh thổi qua khiến đầu Thẩm Trường Hách đau nhức, men rư-ợu cũng dần tan bớt, chỉ còn lại sự mơ hồ trong đáy mắt.
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, hắn trầm giọng: "Đến Lâm phủ."
Cổng chính Lâm phủ thì khỏi nghĩ đến, giờ này chắc chắn đã đóng chặt, hơn nữa Lâm đại nhân nhất định cũng sẽ không cho hắn gặp Lâm Vũ Nhu.
Thẩm Trường Hách thở hắt ra một hơi nặng nề, đi quanh Lâm phủ một vòng, cuối cùng chọn một bức tường thấp hơn một chút, nhẹ nhàng tung mình mấy lần liền trèo qua.
Trung thúc tròn mắt há miệng, hồi lâu không khép lại được, đại công tử ra ngoài lúc nửa đêm, hóa ra là để trèo tường vào phủ nhà người ta sao?
…
"Cô nương, sao người lại khổ như vậy chứ? Khiến lão gia tức giận đến thế, danh tiếng cũng bị hủy hoại, mà bên phía Thẩm công tử nghĩ sao, người có biết không?"
Nàng chỉ cảm thấy cô nương nhà mình quá ngốc, chưa hỏi rõ suy nghĩ của đối phương mà đã tự dồn bản thân vào đường cùng như vậy.
Ánh nến lay động, Lâm Vũ Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên. Làn da như ngọc của nàng vẫn còn in rõ một dấu bàn tay, nửa khuôn mặt đỏ bừng, sưng tấy.
"Ta làm mất mặt Lâm gia, phụ thân đánh ta là chuyện đương nhiên."
Nàng không trả lời câu hỏi về Thẩm Trường Hách, vì chính nàng cũng không chắc chắn.
Nhưng nếu nói không tủi thân, không sợ hãi, thì đó là điều không thể. Nàng ngồi trên ghế mềm, nha hoàn quỳ bên cạnh, cẩn thận bôi thuốc lên gương mặt nàng.
Dù nha hoàn đã cố gắng nhẹ tay hết mức có thể, nàng vẫn đau đến nghẹn lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Cô nương đừng khóc, thực sự không được thì người cứ chọn Trần công tử đi, hắn…"
Kẹt—
Cánh cửa phòng vang lên một tiếng động nhỏ, có người đẩy cửa bước vào.
Chủ tớ hai người chỉ nghĩ là hạ nhân trong viện, Lâm Vũ Nhu lập tức lấy đồ che đi nửa khuôn mặt, lạnh lùng quát: "Ra ngoài!"
Nhưng người đó vẫn không động đậy.
Dưới ánh nến chập chờn, bóng dáng hắn kéo dài trên nền nhà, rõ ràng là một nam nhân trưởng thành.