Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 134: Không Hiểu Phong Tình.

Cập nhật lúc: 2025-06-26 00:09:06
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho đến khi chiếc xe ngựa rời đi, nàng cũng không nói thêm một lời nào.

Mặc Nhiễm nhẹ nhàng bước đến phía sau Thẩm Trường Hách, khẽ hành lễ: "Công tử, trời đã không còn sớm, ngài nên vào phủ tiếp đãi khách rồi."

Nàng ta gọi mấy lần, Thẩm Trường Hách mới chậm rãi hoàn hồn, khẽ gật đầu rồi bước về phía cổng phủ, nhưng suốt dọc đường, tâm trí vẫn vẩn vơ, chẳng thể tập trung.

Lời của Lâm Vũ Nhu cứ văng vẳng bên tai hắn như ma âm quấn lấy không dứt.

Trên đời này, bậc quân tử không nhiều, nam nhân tốt lại càng hiếm. Nếu không phải vào Thẩm gia, liệu nàng có rơi vào một hố lửa khác không? Nếu là Thẩm gia, ít nhất hắn còn có thể bảo vệ nàng. Còn nếu là gia đình khác, như Trần gia đầy tai tiếng kia, nàng sẽ phải làm sao?

Một cô nương dịu dàng, lương thiện như vậy, hắn chưa từng nỡ lớn tiếng với nàng, vậy mà giờ lại để mặc tên nam nhân kia tùy tiện lăng mạ nàng ư?

Một cơn tức nghẹn chặn nơi lồng ng-ực, không thể nuốt xuống cũng chẳng thể trút ra, khiến hắn cảm thấy bức bối vô cùng.

Tiêu Uyên lần đầu tiên bước vào khuê phòng của Thẩm An An.

Nơi này khác xa so với tưởng tượng của hắn.

Hắn vẫn nghĩ rằng phòng của nữ tử chắc hẳn sẽ dùng những tông màu ấm áp, đỏ thẫm hoặc tím rực rỡ, khắp nơi là y phục và trang sức tinh xảo, treo đầy chuông nhỏ và hoa lụa, giống như căn phòng của Hoa Sinh vậy.

Thế nhưng trong tráp trang sức của Thẩm An An chỉ có vài món đơn giản nàng hay đeo, trong phòng cũng gần như không có đồ trang trí hoa lệ, đến cả màn giường cũng mang tông màu lạnh.

Thật giống với phòng ngủ của hắn.

“Tứ Hoàng Tử.”

Thẩm An An đứng dậy, hành lễ một cách quy củ, sau đó lập tức sai Mặc Hương dâng trà.

Không biết là vì sự thay đổi trong thân phận, hay do nhiều ngày không gặp, hoặc có lẽ vì thái độ của nàng lúc này quá mức khách sáo, mà Tiêu Uyên lại cảm thấy có chút không quen.

"Giữa ta và nàng, không cần phải khách sáo như vậy."

Thẩm An An khẽ mím môi cười, nụ cười nhàn nhạt, không thể gọi là thân thiết, nhưng cũng chẳng phải vui mừng. Một thái độ không xa không gần như vậy khiến Tiêu Uyên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn lại càng thích bộ dáng trước kia của nàng hơn, khi nàng vẫn hay giương nanh múa vuốt, không chút nể nang mà châm chọc hắn.

"Giờ đã khác xưa, ta đã là thê tử của chàng, tất nhiên phải giữ đúng quy củ."

Tiêu Uyên không nói gì, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà. Trong lòng thầm nghĩ, hắn muốn xem nàng có thể diễn trò này đến bao giờ.

Mặc Hương đã cho lui toàn bộ hạ nhân ra ngoài, trong căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Nhất là khi Tiêu Uyên không chút che giấu mà cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.

"Không phải nói trước ngày thành thân ba ngày không được gặp mặt sao? Sao chàng lại đến?"

Hai người ngồi đối diện nhau, Tiêu Uyên không biết là vô tình hay cố ý, đột nhiên buông một câu: "Hôm nay y phục của ta và nàng, màu sắc khá giống nhau đấy."

Câu này chẳng liên quan gì đến câu trước cả!

Thẩm An An dứt khoát cúi đầu, không buồn đáp lại.

Tiêu Uyên cũng chẳng quan tâm nàng có muốn để ý đến hắn hay không. Dù gì sính lễ đã đưa rồi, ba ngày sau bọn họ cũng sẽ thành thân, đến lúc đó, dù nàng có muốn làm ngơ cũng không được.

Hắn nhẹ nhàng lướt ngón tay trên chiếc hộp gấm giấu trong tay áo, định đợi đến khi không khí bớt căng thẳng rồi mới lấy ra, như vậy mới khiến nàng ghi nhớ sâu sắc hơn.

Nghĩ vậy, hắn liền mở miệng: "Bài ca d.a.o đang lưu truyền trong dân gian, có phải do nàng truyền ra không?"

Mi mắt Thẩm An An khẽ giật, hơi ngước lên nhìn hắn, nhưng chẳng thấy chút tức giận nào trên gương mặt hắn cả.

Tiêu Uyên giấu đi tia thích thú trong mắt, chậm rãi nói: "Làm sao nàng biết được thủy tai ở Từ Châu mấy ngày nữa sẽ dừng lại?"

Đây chính là điều khiến hắn băn khoăn mãi không thôi.

"Ta đoán." - Nàng không phủ nhận, giọng nói thản nhiên.

Làm sao Tiêu Uyên có thể tin được chứ? Hắn nhướng mày, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú khóa chặt lấy nàng: "Nàng không muốn biết là ai đã thúc đẩy chuyện này, gián tiếp giúp nàng sao?"

Trong ký ức của Thẩm An An, hắn luôn là kẻ lạnh lùng, dường như chẳng bao giờ có chút ấm áp nào. Thế nhưng lúc này, bộ dạng này của hắn lại khiến nàng cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Nàng trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ nói cho nàng biết."

Thẩm An An nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, khẽ đáp: "Ta không muốn biết."

Dù không hỏi, nàng cũng đoán được là hắn.

Dù không rõ tại sao hắn lại hao tâm tổn sức như vậy, nhưng nàng cũng không tin hắn hoàn toàn không có chút tình cảm nào với Đoan Mộng Mộng.

Tuy nhiên, nàng vẫn có một thắc mắc giống như câu hỏi của Tiêu Uyên.

"Sao chàng lại biết mấy ngày nữa trời sẽ tạnh?"

Chẳng lẽ… hắn cũng giống như nàng sao?

"Ta cũng chỉ đoán thôi." - Tiêu Uyên chậm rãi nói, giọng điệu bình thản.

"……"

Thẩm An An liếc hắn một cái, không muốn tiếp tục câu chuyện. Hai người cứ úp úp mở mở thế này, có nói đến tối cũng chẳng ra được kết luận gì.

Nhưng nàng lại rất tò mò một chuyện khác.

"Sao chàng có thể thuyết phục được Đoan gia phối hợp với mình vậy?"

"Muốn biết à?"

Nhìn thấy Tiêu Uyên nhướng mày, Thẩm An An hơi gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-134-khong-hieu-phong-tinh.html.]

Lần này hắn không vòng vo, khóe môi khẽ nhếch lên: "So với việc bị ép hủy hôn, mất hết thể diện, Đoan gia tất nhiên sẽ chọn cách này. Ít nhất, nó có thể bảo vệ danh tiếng cho gia tộc họ thêm vài thập kỷ."

Thẩm An An không ngờ rằng ngay từ đầu, hắn vốn đã không có ý định cưới Đoan Mộng Mộng.

Nàng cúi đầu nhìn mặt bàn, một suy nghĩ dần dần hình thành trong đầu. Nhưng chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, đột nhiên bị một câu hỏi bất ngờ cắt ngang.

"Còn nàng thì sao? Nàng đồng ý gả cho ta là vì điều gì?"

Nàng ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Uyên đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt đó sắc bén, như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng.

"Thánh mệnh khó trái, ta phải nghĩ cho gia tộc Thẩm gia."

Đây là sự thật, nhưng cũng chỉ là một phần của sự thật.

Tiêu Uyên thu lại thần sắc, giọng nói trầm thấp hơn hẳn: "Nàng có thể tin ta, ta sẽ giúp nàng."

Thẩm An An lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu.

"Không còn lý do nào khác."

Dù sao, người nàng muốn đối phó chính là phụ hoàng của hắn.

Làm sao nàng có thể nói cho hắn biết, nàng muốn báo thù cho người thân, đòi lại công bằng đây?

Kiếp trước, nàng chính là vì quá thật thà, nên mới phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.

Tiêu Uyên gật đầu, không tiếp tục truy hỏi.

Quá trình không quan trọng, chỉ cần kết quả đúng là được.

Thời gian còn dài, hắn có vô số cơ hội để tìm hiểu.

"Đại sư Văn Âm của Hương Giác Tự giỏi quan sát tinh tượng, ông ấy nói với ta rằng, mấy ngày nữa trời sẽ tạnh."

Thẩm An An trầm ngâm giây lát, rồi nói: "Ta nằm mơ thấy."

Tiêu Uyên khẽ gật đầu.

Giấc mơ ấy đã ngăn cách họ quá nhiều lần, dù lúc này ở bên nhau, hắn vẫn luôn có cảm giác giữa hai người tồn tại một khoảng cách vô hình, không cách nào thực sự xích lại gần nhau.

Sớm muộn gì, hắn cũng phải biết được rốt cuộc nàng đã thấy những gì trong giấc mơ đó.

Thẩm An An đang chìm trong suy tư, chợt thấy Tiêu Uyên lấy ra một chiếc hộp gấm từ trong tay áo, mở ra rồi đưa về phía nàng.

Nàng theo phản xạ muốn tránh né, nhưng ngay lập tức, bên tai truyền đến một hơi thở nóng rực:

"Đừng động, đây là quy củ."

Chỉ là cài một cây trâm lên tóc, vậy mà hắn lại mất một khoảng thời gian rất lâu.

Thẩm An An cho rằng có lẽ hắn không biết cách, bèn vươn tay nói: "Để ta tự làm đi."

"……"

Tiêu Uyên hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nói ra từng chữ: "Nàng đúng là một nữ nhân không hiểu phong tình."

Chỉ là một cây trâm, hắn đâu phải tàn phế mà không làm được? Hắn cẩn thận như vậy, chẳng qua là sợ làm rối tóc nàng, khiến nàng bị đau.

Thẩm An An lặng lẽ rút tay về, ngồi yên đến mức cổ cũng cứng ngắc, cuối cùng, hắn cũng cài xong.

Nàng không soi gương, chỉ đưa tay sờ thử, chợt khựng lại.

"Sao vậy? Không thích à?"

"Không phải."

Nàng khẽ lắc đầu, chỉ là cảm giác của cây trâm này quá đỗi quen thuộc.

Kiếp trước, nó vẫn luôn nằm trong thư phòng của hắn. Có lần nàng tức giận đập đồ, vô tình khiến nó rơi ra từ một ngăn bí mật, lúc đó nàng mới biết Tiêu Uyên lại giữ thứ này.

Nàng làm ầm ĩ với hắn, một mực khẳng định đó là của Đoan Mộng Mộng, nói hắn ngày ngày ôm hoài niệm.

Tiêu Uyên tức đến mức mặt đen sì, lớn tiếng nói cây trâm đó là di vật của Thục phi để lại cho hắn.

Khi ấy, hắn và Đoan Mộng Mộng đang thân mật, nàng đương nhiên không tin, cứ thế dây dưa suốt mấy ngày trời.

Khoảng thời gian đó, mỗi lần nhìn thấy nàng, Tiêu Uyên đều muốn đi đường vòng, đôi mày nhíu chặt đến mức gần như thắt thành nút.

Nhớ lại chuyện cũ, nàng chợt cảm thấy, đời trước hắn không hưu nàng, có lẽ đã là nhân từ lắm rồi.

"Đây là di vật của mẫu phi chàng để lại cho chàng sao?"

"Ừ."

Giọng nói của Tiêu Uyên trầm thấp, không cần quay đầu lại nàng cũng biết tâm trạng hắn lúc này không tốt. Nghĩ đến đời trước hắn nhẫn nhịn nàng đến mức nào, trong lòng bỗng thấy có chút khó nói nên lời.

"Sao nàng biết được?"

Cây trâm này trước giờ vẫn luôn nằm trong thư phòng của hắn, chưa từng lấy ra.

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng: "Ta mơ thấy."

Sắc mặt nàng có chút phức tạp, càng khiến Tiêu Uyên thêm tò mò về giấc mơ của nàng.

"Đợi đến khi nàng có thể tin tưởng ta, liệu nàng có thể kể cho ta nghe không?"

Thẩm An An khẽ run lên, khóe môi nở một nụ cười mơ hồ: "Chàng sẽ không muốn biết đâu... Giấc mơ đó, đối với cả hai chúng ta mà nói, quá mức đáng sợ."

Nếu không phải số mệnh trêu ngươi, nàng cũng không muốn bước vào phủ Tứ Hoàng Tử thêm lần nữa, để rồi phải ôn lại những ký ức ngu ngốc và đau khổ kia hết lần này đến lần khác.

"Không sao cả."

Tiêu Uyên cúi đầu, chậm rãi nói: "Sẽ có một ngày, những ký ức tốt đẹp giữa chúng ta sẽ thay thế tất cả, trở thành hồi ức mới của nàng."

Loading...