Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 132: Trước Ngày Đại Hôn Không Thể Gặp Mặt.
Cập nhật lúc: 2025-06-26 00:09:02
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm đại nhân là người thông minh, không hề nhắc đến chuyện Thiên mệnh chi nữ, chỉ nói những lời khách sáo, chờ Tiêu Uyên chủ động đề cập đến hôn sự.
Dù gì Thẩm gia là nhà gái, dù Hoàng Thượng ban hôn, sự đoan trang cần có vẫn không thể thiếu, nếu không, người chịu thiệt thòi chính là nữ nhi nhà mình.
Ánh mắt Tiêu Uyên mấy lần liếc nhìn ra ngoài, ngồi trên ghế như có kim châm, Thẩm Trường Hách nhìn thấy hết, chỉ lặng lẽ cúi đầu uống trà.
Sau vài câu khách sáo, Tiêu Uyên liền đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay ta đến là để bàn chuyện sính lễ ngày mai. Lễ vật đã được quản gia đưa vào phủ rồi."
Nghe vậy, gương mặt Thẩm Văn thoáng dịu đi một chút: "Tứ Hoàng Tử có lòng rồi, Hoàng Thượng đã ban hôn, ngài còn đích thân chuẩn bị thế này, thật sự vất vả."
"Đây là chuyện nên làm."
Tiêu Uyên cầm lấy chén trà nha hoàn dâng lên, nhấp vài ngụm.
Cái gọi là bàn chuyện sính lễ thực chất chỉ là mang lễ vật đến báo cho nhà gái biết ngày mai sẽ chính thức đến cầu hôn, xem như hỏi ý kiến đối phương.
Thẩm Văn không chút do dự đồng ý, Tiêu Uyên nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng cũng lộ rõ sự hài lòng.
Ba người tiếp tục hàn huyên một lúc, nhưng Tiêu Uyên vẫn không có dấu hiệu muốn rời đi, Thẩm Văn bắt đầu cảm thấy có gì đó khác lạ.
"Hôm nay Tứ Hoàng Tử đích thân đến, đã nể mặt Thẩm gia chúng ta lắm rồi, lão thần vô cùng cảm kích. Chỉ là, theo quy củ tổ tiên truyền lại, trước ngày đại hôn vài ngày, đôi bên không nên gặp mặt, sẽ không may mắn. Tiểu nữ đang ở khuê phòng thêu khăn voan, mong Tứ Hoàng Tử thông cảm."
"..."
Hắn chưa từng nghe nói có quy tắc này!
Tiêu Uyên mặt không cảm xúc quay đầu nhìn Khánh An phía sau, Khánh An mím chặt môi, nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng cúi thấp xuống.
Bả vai hắn khẽ run lên, không biết là đang cố nhịn cười hay gì.
Được x-ác nhận, sắc mặt Tiêu Uyên càng thêm u ám. Vậy nghĩa là trước ngày thành hôn, hắn không thể gặp nàng sao?
Sao có thể như vậy được?
Hắn cúi đầu nhìn bộ triều phục trên người, trong lòng càng thêm bực bội.
Nhưng trước mặt Thẩm Văn, hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ gật đầu: "Thẩm đại nhân nói phải, quy củ tổ tiên để lại, ắt hẳn có lý do riêng của nó."
Nụ cười trên mặt Thẩm Văn chân thành hơn vài phần, thấy Tiêu Uyên đứng dậy, ông cũng lập tức đứng lên, đích thân tiễn khách ra khỏi phủ.
Rời khỏi Thẩm phủ, Khánh An có thể thấy rõ gương mặt chủ tử mình từ tươi cười trở nên lạnh lẽo trong chớp mắt. Hắn không dám nói gì, nhưng cũng không nhịn được cười, chỉ có thể cúi thấp đầu im lặng.
Tiêu Uyên nhìn cánh cổng lớn của Thẩm phủ, khẽ nhíu mày: "Khánh An, con rể nhà khác đến bái phỏng nhạc gia cũng bị đối xử hờ hững thế này sao?"
"..."
Hắn không rõ các nhà khác thế nào, nhưng hình như chủ tử nhà hắn bị lạnh nhạt thật. Dù gì cũng nên nói thêm vài câu khách sáo, giữ người lại dùng bữa rồi tiễn đi chứ.
Nhưng nhìn sắc mặt chủ tử, hắn vẫn nên cẩn trọng mà đáp: "Chắc là vậy, dù sao hôm nay cũng chưa phải ngày chính thức đến cầu hôn."
Nghe vậy, Tiêu Uyên càng cau mày: "Vậy ngày mai mang sính lễ đến, ta cũng không thể gặp nàng sao?"
Khánh An bị hỏi đến ngẩn người: "Hình như không... Nhưng thuộc hạ nghe nói, vào ngày cầu hôn, vị hôn phu phải đích thân tặng cho vị hôn thê một cây trâm, biểu thị sự trân trọng. Nếu không gặp mặt, vậy trâm sẽ đưa thế nào?"
"Trâm cài tóc?"
Tiêu Uyên nghiêng đầu nhìn Khánh An, gương mặt vốn lạnh lùng lại một lần nữa đờ ra.
Sao hắn chưa từng nghe nói về chuyện này?
Khánh An mím môi, đáp: "Đúng là có quy tắc này."
Những chuyện này vốn dĩ do người thân bên nhà trai chuẩn bị trước, chỉ là Quý phi nương nương không còn nữa, không ai lo liệu thay cho chủ tử mà thôi.
"Đi, về phủ."
Tiêu Uyên vén rèm xe, nhanh chóng bước lên xe ngựa, giục Khánh An đi ngay.
…
Thẩm phủ, Hải Đường Viên.
"Chàng đi rồi sao?"
Thẩm An An đang lật xem mấy món trang sức và giá y do Thẩm phu nhân đưa tới, thờ ơ hỏi.
Mặc Hương gật đầu: "Cô nương, hôm qua không phải người còn bảo có chuyện muốn hỏi Tứ Hoàng Tử sao? Hôm nay ngài ấy khó khăn lắm mới tới, tại sao người lại không gặp?"
Ngón tay thon dài của nàng lướt qua một cây trâm phượng vĩ, cầm lên thử trên đầu, chỉ hờ hững đáp lại một câu: "Ngươi không hiểu."
"Được rồi..."
Mặc Hương thấy nàng không muốn nói, cũng không hỏi thêm. Ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi những vật phẩm cưới màu đỏ rực, cầm từng món thử lên người Thẩm An An.
"Cô nương, giá y may sẵn thế này chắc chắn không vừa. Nếu không phải vì ngày lành quá gấp, vẫn nên đặt may riêng thì hơn."
Mặc Hương ngắm nghía bộ hôn phục, thấy chỗ thì quá rộng, chỗ lại chật ních, không khỏi thở dài.
Thẩm An An chẳng mấy bận tâm: "Dù sao cũng chỉ mặc một ngày, qua loa một chút là được."
"Nhưng hôn lễ chỉ có một lần trong đời, sao có thể qua loa được chứ?" - Mặc Hương bĩu môi.
Thẩm An An không để ý, chỉ bảo nàng thu dọn đồ đạc. Ngay cả danh sách sính lễ Thẩm phu nhân gửi đến, nàng cũng chỉ lướt qua cho có rồi sai người đi báo lại với mẫu thân.
Hôn nhân chỉ có một lần trong đời, nghe qua thì thật tốt đẹp, nhưng giờ đây, nàng đã không còn là một thiếu nữ ôm mộng xuân thì, vui mừng chờ đợi nữa.
…
Đêm xuống, trời vẫn lạnh như mọi khi.
Khắp Thẩm phủ đều treo đèn lồng đỏ rực, dải lụa trắng đã bị tháo xuống, thay bằng sắc đỏ chói mắt.
Màu đỏ lẽ ra là màu sắc mang lại sự ấm áp, nhưng khi Thẩm An An đứng trong sân, nàng chỉ cảm thấy càng lạnh hơn.
Mặc Hương cầm một chiếc ô giấy dầu, định che bớt gió lạnh cho nàng.
"Đưa ta." - Thẩm An An nhận lấy, chậm rãi bước ra ngoài.
"Cô nương, người định đi đâu?"
"Nhà thờ tổ."
Vài ngày nữa nàng sẽ xuất giá, dù gì cũng nên báo một tiếng với tổ tiên, để người yên lòng.
Tiêu Uyên là người mà tổ mẫu xem trọng nhất khi còn sống, trước lúc ra đi, người còn căn dặn kỹ lưỡng, hy vọng Tiêu Uyên có thể bảo vệ nàng.
Nhưng lòng người dễ đổi thay, ai có thể biết hôm nay liệu có phải chỉ là một giấc mộng hay không? Rốt cuộc, người duy nhất có thể bảo vệ nàng, chỉ có chính bản thân nàng mà thôi.
Dù vậy, tổ mẫu nói không sai, khi ở thế yếu, cần học cách nhẫn nhịn, sau này mới có thể dày công mưu tính, lấy ít thắng nhiều. Phủ Tứ Hoàng Tử tường cao cổng lớn, ít nhất có thể cho nàng sự ổn định tạm thời.
…
Phủ Tứ Hoàng Tử, thư phòng vẫn sáng đèn suốt đêm.
Trời vừa tờ mờ sáng, trong phủ đã náo nhiệt hẳn lên. Đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân tất bật lui tới, khuân vác đồ đạc vào tiền viện, pháo nổ vang trời, khiến dân chúng mấy con phố lân cận đều mất ngủ.
Vào giờ Thìn, tiếng trống chiêng vang dội không ngớt, dân chúng nghe động tĩnh liền đổ xô kéo đến trước phủ Tứ Hoàng Tử để xem náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-132-truoc-ngay-dai-hon-khong-the-gap-mat.html.]
Hoàng Thượng vốn dĩ đã điều người đến hỗ trợ việc sắc phong Thẩm An An làm chính phi, nhưng sau đó lại âm thầm thu hồi mệnh lệnh. Hiện tại, những người chịu trách nhiệm chính là Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn.
Hai vị công tử quyền quý này làm việc lại còn được Tiêu Uyên dặn dò rõ ràng, có thể nói là càng khoa trương bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
"Tiêu Uyên đâu rồi?"
Lễ vật sính lễ đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả Trưởng công chúa cũng đã đến, nhưng mãi không thấy bóng dáng Tiêu Uyên, khiến Lăng Thần Dật không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Khánh An sờ mũi, đáp: "Chắc vẫn còn đang chọn y phục, sắp xong rồi."
Bộ đồ hoa hoè hoa sói hôm qua Thẩm cô nương không nhìn thấy, hôm nay là dịp quan trọng như vậy, chủ tử nhất định phải ăn mặc chỉn chu hơn.
"..."
Lăng Thần Dật bĩu môi, cạn lời.
Trưởng công chúa trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi thì biết cái gì, đúng là một kẻ độc thân già cỗi!"
"..."
Hắn chưa từng qua lại với nữ nhân thật, nhưng mới có hai mươi mấy tuổi thôi mà, sao lại thành "già cỗi" rồi? Bị chính mẫu thân của mình ghét bỏ, Lăng Thần Dật lập tức thông minh chọn cách ngậm miệng.
Trưởng công chúa hôm nay cũng vận y phục đỏ rực rỡ, đây là lần đầu tiên sau bao năm bà thử lại những gam màu tươi sáng như vậy. Khuôn mặt rạng rỡ hơn cả lúc nhi tử bà lấy thê tử.
Một khắc sau, Tiêu Uyên cuối cùng cũng chậm rãi bước ra.
Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn nhìn về phía người vừa xuất hiện trước cổng phủ, không biết là do ánh nắng hôm nay quá chói chang, hay là nụ cười trên gương mặt nào đó quá rực rỡ, mà cả hai đều cảm thấy quá cay mắt.
"Tốt, tốt lắm."
Trưởng công chúa kéo hắn đến trước mặt, nước mắt liền rơi xuống: "Cuối cùng cũng đợi được ngày này. Nếu mẫu phi con nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Trong mắt Tiêu Uyên thoáng qua một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh liền khẽ nhếch môi cười: "Hôm nay phải làm phiền cô mẫu rồi."
"Người một nhà, nói gì đến chuyện khách sáo."
Trưởng Công chúa quét mắt nhìn qua đội hình sính lễ, không thấy có người từ trong cung, liền hơi cau mày.
"Không sao, dù không có bọn họ, chúng ta vẫn có thể lo liệu hôn lễ thật long trọng."
…
Đội ngũ sính lễ của phủ Tứ Hoàng Tử vừa xuất phát, lập tức có người phi ngựa nhanh chóng báo tin về Thẩm phủ.
Nếu là Thẩm gia trước kia, hôm nay chắc chắn khách khứa đông vui nhộn nhịp. Hiện tại dù vẫn có không ít quan viên đến nể mặt Tứ Hoàng Tử, nhưng bầu không khí lại vô cùng lạnh nhạt.
Bọn họ chỉ ngồi đúng vị trí của mình, ngoài câu chúc mừng lúc mới vào cửa, không ai chủ động bắt chuyện với gia chủ, dường như sợ bị dính phải vận rủi.
Thế thái nhân tình, Thẩm Văn đã sớm nhìn thấu. Ông chỉ dặn dò nha hoàn tiếp đãi khách cho chu đáo, nhưng bản thân cũng chẳng buồn giao thiệp với họ.
Ít nhất bầu không khí ở tiền viện vẫn còn xem là hòa hợp, nhưng ở Hải Đường Viên của Thẩm An An, lại không được yên bình như vậy.
Nàng nhìn vị khách không mời mà đến đang ngồi trong phòng, đôi mắt hạnh trong trẻo thoáng ánh lên vẻ lạnh lùng.
"Ta và Tam muội từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nàng ấy là người thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết. Khi nàng ta được ca tụng là Thiên mệnh chi nữ, ta đã cảm thấy kỳ lạ. Mãi đến hôm qua, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa tổ mẫu và mẫu thân, ta mới biết hóa ra tất cả… chẳng qua chỉ là một âm mưu được sắp đặt từ trước."
Đoan Oánh Oánh mỉm cười, nhưng trong mắt lại không hề có chút ấm áp.
"Không thể không nói, Tứ Hoàng Tử và Thẩm cô nương quả thật giỏi tính toán."
Nàng ta biết Đoan Mộng Mộng không thể thuận lợi gả vào phủ Tứ Hoàng Tử, nhưng không ngờ lại thua một cách ngoài dự liệu như vậy.
"Ta không hiểu Đoan Nhị cô nương đang nói gì. Nếu hôm nay ngươi đến làm khách, ta hoan nghênh. Còn nếu không, mời rời khỏi nơi này."
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm An An vang lên như một lời đuổi khách không chút khách khí.
Đoan Oánh Oánh vẫn mỉm cười nhàn nhạt, không hề để tâm: "Ta chỉ là cảm thán đôi chút. Thẩm cô nương yên tâm, ta không thích nàng ta, cũng chẳng ít hơn nàng nửa phần đâu, nên sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài."
Nghe vậy, Thẩm An An bật cười lạnh: "Ta cũng không sợ Đoan Nhị cô nương nói ra. Dù sao, Tam cô nương nhà ngươi cũng là nữ quan được Hoàng Thượng sắc phong, nếu có người dám nghi ngờ thánh chỉ, chỉ sợ không cần ta lên tiếng, kẻ đó cũng sẽ tự chuốc họa vào thân."
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt Đoan Oánh Oánh.
"Chỉ là… ngươi không giả vờ nữa, lại càng khiến người ta có chút hứng thú hơn đấy."
"Thẩm cô nương quá khen rồi. Ta có ngày hôm nay, cũng nhờ công lao đẩy thuyền của nàng không ít."
Đoan Oánh Oánh nở một nụ cười, nhưng đáy mắt lại hoàn toàn vô cảm. Nàng ta liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn lập tức rút từ trong tay áo ra một chiếc hộp gấm, đưa cho Mặc Hương.
"Đây là lễ vật ta chuẩn bị để chúc mừng Thẩm cô nương. Đợi đến ngày đại hôn, ta sẽ đến thêm trang sức cho nàng. Hôm nay không làm phiền nữa, chỉ e rằng muội muội ngốc nghếch nhà ta còn chưa biết chuyện này, ta cũng phải đi an ủi nàng ấy một chút mới được."
Đoan Mộng Mộng đến giờ vẫn còn mơ tưởng viễn cảnh Tiêu Uyên nắm giữ đại quyền, cưới nàng ta làm Hoàng Hậu. Gặp cơ hội tốt thế này, với tư cách là tỷ tỷ, sao nàng có thể không giúp muội muội nhận rõ hiện thực đây?
Gi-ết người chưa chắc đã đau bằng đ/â/m vào tim. Thẩm An An cực kỳ khinh thường hành động giậu đổ bìm leo này của Đoan Oánh Oánh.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của tỷ muội nhà Đoan gia, chẳng liên quan gì đến nàng.
"Đoan Nhị cô nương đi thong thả, ta không tiễn. Ngày đại hôn đông người, e rằng tiếp đón không chu toàn, ngươi cũng không cần đến đâu."
Nụ cười của Đoan Oánh Oánh thoáng dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó liền cong lên, đôi môi đỏ thắm nhếch thành một đường cong đầy chế giễu.
"Thẩm cô nương đúng là tuyệt tình. Nàng có biết vì tính toán của các ngươi mà ta đã phải chịu những gì trong phủ Thượng thư bộ Lại không?"
Công tử nhà họ tuy phong lưu, nhưng ít nhất gia thế cũng không tệ, diện mạo cũng coi như tuấn tú, là một lựa chọn không tồi. Vậy mà bây giờ, vì Thẩm An An, mọi chuyện đều tan thành mây khói.
Nghe đến đây, Thẩm An An chỉ thấy nực cười.
"Nhị Hoàng Tử phi là có thù với Đoan Mộng Mộng, làm khó dễ ngươi cũng vì Đoan Mộng Mộng, liên quan gì đến ta? Nếu đầu óc không tỉnh táo thì đừng ra ngoài, kẻo lại khiến người ta chê cười!"
Ánh mắt Đoan Oánh Oánh thoáng lóe lên tia sắc lạnh, giọng điệu càng thêm chua chát.
"Nàng đổ tội thì dễ lắm. Nếu không phải vì các ngươi mưu tính, Đoan gia ta sao lại khuếch trương lời đồn Đoan Mộng Mộng là Thiên mệnh chi nữ để rồi thành trò cười? Còn chọc giận Nhị Hoàng Tử phi, khiến ta chịu vạ lây."
"Vậy thì đó là chuyện cười của nhà các ngươi. Muốn trách thì trách Đoan gia, đừng có đến Thẩm gia ta mà làm loạn."
"Mặc Hương, tiễn khách."
Thẩm An An đã chẳng còn kiên nhẫn với Đoan Oánh Oánh nữa. Lối suy nghĩ kỳ quái của nữ nhân này khiến nàng không buồn đáp lại.
Đoan Oánh Oánh khẽ cười, giọng điệu có chút châm chọc: "Không cần Thẩm cô nương nhọc lòng, ta tự biết đường ra. Chỉ là, có một câu ta không thể không nói."
"Trước đây, nàng hết lần này đến lần khác phản đối ta và Thẩm công tử, nâng đỡ cho Lâm cô nương. Giờ thì sao? Thẩm gia sa sút, vị cô nương đó lại tránh xa vạn dặm. Xem ra ánh mắt của nàng cũng chẳng tinh tường gì cho cam."
Nàng ta dù không còn mong muốn gả cho Thẩm Trường Hách, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam tâm. Dù gì, đối với người ấy, nàng cũng từng có vài phần tình ý.
Huỷ hôn với Lâm gia, nàng ta đương nhiên cảm thấy hả hê.
Đêm trung thu hôm đó, bóng dáng cao lớn, gương mặt tuấn tú như ngọc của người kia khi kéo nàng ta lên từ dòng nước lạnh, đã khắc sâu trong ký ức của nàng ta. Dù có trăm ngàn lần muốn quên, cũng chẳng thể quên được.
Thẩm An An lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta.
"Mắt nhìn không tốt vẫn còn hơn nhân phẩm kém cỏi. Đoan Nhị cô nương trước khi soi mói người khác, chi bằng tự nhìn lại mình, xem bản thân có phải chỉ là một vũng bùn lầy hay không!"
Nụ cười trên mặt Đoan Oánh Oánh thoáng cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ thản nhiên.
"Có lẽ nàng chưa biết, bên ngoài bây giờ đang lan truyền chuyện phong lưu của Lâm cô nương và Thẩm công tử."
"Hai người bọn họ từng có ước hẹn trăm năm, nhưng vì Thẩm gia sa sút mà không thể thành đôi. Nhiều người nghe chuyện này mà còn thấy tiếc nuối thay cho họ đấy."