Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:10:39
Lượt xem: 29
Mấy chục kỵ binh chạy tán loạn trong đồng hoang, vó ngựa ngập trong nước bùn, quân Sùng châu phía sau nhanh chóng lao lên.
Để dẫn quân Sùng châu vào sâu trong hẻm núi, Tạ Chinh đã cố tình yêu cầu hàng chục kỵ binh của mình tạo ra tình huống chạy tán loạn, khiến đối phương khinh địch.
Tùy Nguyên Thanh bị trói trên lưng ngựa của một kỵ binh, xương sườn không biết bị gãy bao nhiêu cái, toàn bộ lồng n.g.ự.c bị đè ép rất đau, đương nhiên biết quân Sùng châu đuổi theo phía sau nhất định có đến mà không có về, hắn ta đã bị bắt, quân Yến châu giả vờ bại trận để dụ địch, đây là cục diện vô luận như thế nào hắn ta cũng không thể cứu vãn nổi.
Chịu đựng cơn đau dữ dội ở ngực, hắn ta cười lạnh nói: "Hầu gia bị trường thương cánh phượng mạ vàng của ta gần như đ.â.m trúng tim phổi, vậy mà còn có thể nhịn đau cưỡi ngựa được lâu như vậy, thật sự khiến cho Tùy mỗ bội phục."
Ngọn thương kia của hắn ta đ.â.m nghiêng vào khe hở chiến giáp dưới cánh tay của Tạ Chinh, nhưng biểu hiện của Tạ Chinh quá mức trấn định, đến nỗi ngay cả thân kỵ binh tiếp lấy Trường Ninh cũng nghĩ rằng hắn chỉ bị thương nhẹ, những người khác thì không cần phải nói.
Sau khi Tùy Nguyên Thanh mở miệng, lại nhịn không được xôn xao nhìn về phía Tạ Chinh.
Mục đích của Tùy Nguyên Thanh là làm loạn quân tâm, một khi Tạ Chinh suy sụp, tựa như là rắn mất đầu, trận chiến tối nay có lẽ có khả năng lật ngược.
Sấm sét vang dội, tấm áo choàng ướt sũng của Tạ Chinh dán vào chiến giáp xõa xuống lưng ngựa, hắn hơi quay đầu lại, tư thế thẳng tắp, khuôn mặt lạnh như ngọc chạm trổ dưới ánh sét trắng, đôi mắt phượng giương lên một nửa, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Xem ra đầu thương kia của Tùy thế tử là làm bằng sáp, lần sau ra chiến trường nhớ thay bằng sắt."
Giọng điệu đều là tràn đầy giễu cợt.
Tất cả đám thân kỵ binh đều cười chế nhạo ra tiếng, sắc mặt của Tùy Nguyên Thanh trở nên khó coi: "Tùy mỗ sẽ xem Hầu gia có thể chống cự được đến khi nào."
Tạ Chinh lạnh lùng liếc Tùy Nguyên Thanh một chút, nói với tên kỵ binh đang chở hắn ta: "Tinh thần của Tùy thế tử vẫn còn rất tốt, cứ để hắn xuống ngựa đi bộ chút đi."
Vẻ mặt của Tùy Nguyên Thanh đột biết, hắn ta đương nhiên biết cũng không phải chỉ đơn giản là ‘xuống ngựa đi bộ một chút.’
Quả nhiên, bọn kỵ binh hoan hô lên, hắn ta bị trói hai tay ném vào trong vũng nước mưa bùn, bùn nhão trộn lẫn với nước mưa b.ắ.n tung tóe khắp người, có chút b.ắ.n vào trong mắt vô cùng đau đớn cay xè, chưa kịp đứng lên, bọn kỵ binh đã nâng người giơ roi quất ngựa chạy như điên.
Tùy Nguyên Thanh bị dây thừng kéo lê trong mưa suốt một đường, mặc dù có chiến giáp bảo vệ, nhưng toàn bộ lưng của hắn ta đều bị chà xát đau như thiêu như đốt, xương sườn gãy ở n.g.ự.c tựa hồ càng thêm nặng hơn, hắn ta nghiến chặt răng gắt gao nhìn chằm chằm màn mưa tối tăm, mồ hôi lạnh trên trán theo nước mưa trượt xuống, trên môi và răng đều có mùi m.á.u tươi.
Tạ Chinh cưỡi ngựa chạy đi đầu, mượn ánh sáng tia chớp nhìn xuống áo bào bị m.á.u tươi nhuộm thành màu đậm hơn, mím chặt khóe môi tái nhợt, vung roi giục ngựa tiếp tục chạy về phía hẻm núi Nhất Tuyến.
Tình huống của hắn quả nhiên không khả quan, tuy rằng một thương kia của Tùy Nguyên Thanh không xuyên qua nội tạng, nhưng cũng trúng vào xương, phạm vi của vết thương cũng không nhỏ, lại thêm một mực dầm mưa, m.á.u cũng khó đông lại, sau khi mất quá nhiều máu, hắn cảm thấy hơi chóng mặt.
Nhưng quân Sùng châu đang bám chặt ở phía sau, hiện tại nhất định không phải lúc dừng lại.
Phía trước mơ hồ có thể nhìn thấy được lối vào của hẻm núi Nhất Tuyến, trong đêm phảng phất tựa như hàm răng khẽ mở của con quái thú khổng lồ đang ngủ say, khi quân Sùng châu đuổi theo đến đây, rõ ràng cũng phát giác được bên trong có mai phục, cuộc hành quân trở nên vô cùng chậm chạp.
Tạ Chinh nghe trinh sát đến báo, mí mắt nặng trĩu, cả người bỗng nhiên ngã xuống ngựa, mấy tên thân kỵ binh thấy thế, vội vàng ghìm dây cương lại, xuống ngựa chạy tới đỡ hắn: “Hầu gia!”
Tùy Nguyên Thanh bị chiến mã kéo chạy một đường, toàn thân đau đớn kịch liệt, có ý muốn giễu cợt, nhưng lại không có khí lực để nói ra được một chữ.
Điều bất thường ở đây nhanh chóng bị trinh sát của quân Sùng châu phát hiện, vội vàng chạy về báo tin.
Vị tướng lĩnh của Sùng châu mang binh theo truy kích giơ khắc này đ.â.m lao cũng phải theo lao, nếu như dừng bước tại hẻm núi Nhất Tuyến sẽ không thể đưa Tùy Nguyên Thanh trở về, khi quay về nhất định sẽ bị Trường Tín vương trút giận.
Nhưng nếu đuổi vào hẻm núi Nhất Tuyến, trúng phải mai phục toàn quân bị diệt, ông ta có mấy cái đầu cũng không đủ để chém.
Tin tức do trinh sát mang về không thể nghi ngờ là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, hơn nữa còn có thân binh bên cạnh Tùy Nguyên Thanh trở về báo tin đã có thêm bằng chứng, Tạ Chinh quả thật đã bị Tùy Nguyên Thanh đả thương.
Sau khi giải cứu Tùy Nguyên Thanh trở về, bắt sống Vũ An hầu nhất định sẽ lập được công trạng lớn, vị tướng lĩnh dẫn binh của Sùng châu nhanh chóng đã đưa ra lựa chọn, dùng kỵ binh mở đường, ra lệnh đại quân lấy hết tốc độ tiến về phía trước.
-
Lúc này mấy thân binh của Tạ Chinh mới phát hiện hắn thật sự bị thương, hơn nữa người bị đ.â.m vào xương sườn bên phải, vết thương càng sâu về phía bên trái, thật khiến người xem mà giật mình.
Mưa rơi rất lớn, hai lọ kim sang dược đều đổ lên hết, thân binh kéo chiến bào bên trong của hắn vội vàng băng bó, nhưng m.á.u tươi từ miệng vết thương không ngừng tuôn ra.
Một kỵ binh đang theo dõi động tĩnh của quân Sùng châu cưỡi ngựa trở về nói: "Tất cả kỵ binh của quân Sùng châu đều đang tiến về phía này."
Trong lúc nhất thời, mấy chục kỵ binh đều có chút kinh hoảng, Tạ Chinh ngồi dưới mưa chợp mắt một lát, lúc này mới nhướng mi, mặc áo giáp ngoài như người bình thường, vượt lên ngựa và nói: “Lúc này có thể đưa toàn bộ phản tặc vào hẻm núi Nhất Tuyến, giữ nguyên kế hoạch tiến vào hẻm núi!"
Một thân kỵ binh ở tại chỗ sừng sờ nhìn nhau, gần như không thể phân biệt được Tạ Chinh mới ngã xuống là thật hay là đang lừa gạt phản tặc Sùng châu, sau khi kịp phản ứng lại cũng nhao nhao vượt lên lưng ngựa, cưỡi ngựa đi theo.
Bọn họ muốn dốc toàn lực, tự nhiên không có tâm tư trêu đùa với Tùy Nguyên Thanh.
Khi Tùy Nguyên Thanh bị đặt lên lưng ngựa, bỗng nhiên hiểu được dụng ý ngã ngựa của Tạ Chinh, hắn là cố ý!
Hắn đã bị thương, huống chi lần dẫn binh này là trọng tướng của Sùng châu, cho dù là tự chính hắn ta dẫn binh, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này!
Lưng ngựa xốc nảy, đầu của Tùy Nguyên Thanh bị cúi xuống khiến tròng mắt nhuốm m.á.u đỏ tươi, giương mắt nhìn núi đã thối lui cả một đường, tựa hồ đều bị một tầng m.á.u nhạt bao phủ.
Hắn ta nhìn Tạ Chinh còn đang phi nước đại ở phía trước, trong lúc nhất thời đột nhiên tự hỏi Tạ Chinh không biết đau hay sao?
Hắn ta không cảm thấy Tạ Chinh bị thương nhẹ hơn mình, nhưng hắn ta đã bị đau mấy lần tưởng như c.h.ế.t đi, ngoại trừ vừa rồi ngã ngựa là cố ý dụ địch, Tạ Chinh hầu như không có biểu hiện gì khác thường.
Trong khi hắn ta đang suy nghĩ, kỵ binh đã chạy qua một khúc cua, thả một tiễn chỉ thiên lên trên không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-89.html.]
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đá trên sơn cốc lăn xuống như tiếng sấm, bọn kỵ binh Sùng châu ở trong đường núi sắp đuổi kịp chỉ còn khoảng cách một mũi tên, đã bị những tảng đá từ trên vách núi lăn xuống khiến trong lòng đại loạn, rút lui quay về, bộ binh vừa mới tiến vào hẻm núi đã bị ngăn lại, căn bản không thể lui được nữa, ngược lại một số bộ binh bị chiến mã chấn kinh đạp c.h.ế.t không ít, số lượng còn lại thì bị đá lăn trúng xuống chết.
Tiếng sấm gần như xé toạc bầu trời vẫn không che được tiếng kêu gào trong hẻm núi, tia chớp đánh xuống, Tùy Nguyên Thanh nằm trên lưng ngựa, nhìn đám quân Sùng châu tử thương ở phía xa, nặng nề nhắm mắt lại, hai tay siết chặt thành quyền, lòng bàn tay bị móng tay cào rách, kẽ tay tràn ra m.á.u tươi.
Thù này, hắn ta tất sẽ báo.
Sau khi kỵ binh Sùng châu chấn kinh giẫm c.h.ế.t nhiều bộ binh trong hẻm núi, các tướng lĩnh phía sau nhanh chóng cưỡi ngựa tiến lên chỉ huy ổn định cục diện, khiến cho kỵ binh không được phép rút lui mà một mạch lao về phía trước, để giảm bớt xác suất bị tảng đá lăn xuống núi đập trúng.
Nhưng bộ binh ở phía sau chưa tiến sâu vào hẻm núi, vội vàng nhanh chóng quay đầu trở lại rút lui.
Tuy nhiên, kỵ binh Sùng châu đã vội vã chạy đến lối ra của hẻm núi, chờ đợi bọn họ là hàng cung thủ đã cài sẵn dây cung.
Những bộ binh ở phía sau chưa hoàn toàn tiến vào sơn cốc, lại bị một nhánh quân Yến châu đến đánh giết, đội hình bộ binh phía sau hỗn loạn, binh lính chạy ra khe núi còn đang kinh hoảng chưa tỉnh hồn, liền nhìn thấy một mảnh hỗn chiến bên ngoài, sĩ khí hạ xuống, tựa hồ là chạy trốn trối chết.
Vị tướng lĩnh dẫn binh Sùng châu lần này biết trận chiến đã đánh thành như vậy, tôi lỗi của mình khó có thể tránh thoát, chỉ muốn tận lực bảo trì binh lực rút lui trở về, nhưng bị bộ binh Yến châu phía sau chặn đánh, bèn nghĩ ra một kế, khiến binh lính phía dưới hô to ‘Vũ An hầu đã chết’, khiến cho quân Yến châu loạn quân tâm.
Chiến lược này thật sự hiệu quả, thế công của quân Yến châu vốn đang rất mạnh, trong tiếng hô "Vũ An hầu đã chết" lại đột nhiên có xu hướng suy yếu dần.
-
Trên núi, Tạ Chinh nghe trinh sát đến báo, hắn mặc kệ thân thể đang bị thương, chống trường kích đứng dậy, quân y không dám ngăn cản, Công Tôn Ngân ân người hắn trở lại, nói: "Tiểu tử Tùy gia kia đ.â.m một thương này rất âm độc, nếu như lệch đi một phân liền có thể xuyên vào nội tạng của ngươi, ngươi nên tiếc mệnh một chút đi, bộ dáng này của ngươi, xuống núi thì có thể làm gì?"
Đây là một sơn động trên núi do thân binh tìm được, mặc dù không có mưa, nhưng gió lạnh thổi vào, hơi nước vẫn bao trùm trong đó khiến người ta rùng mình.
Cây cối trong rừng bị mưa làm ướt sũng, binh lính bên dưới không tìm được củi tới nhóm lửa.
Chiến giáp trên người Tạ Chinh đã bị cởi bỏ, chỉ còn mặc áo trong, n.g.ự.c mở toang, vết thương thương đ.â.m vào từ n.g.ự.c phải kéo đến n.g.ự.c trái, đ.â.m thủng một lỗ ghê tợn, quân y đắp thảo dược nghiền nát lên trên người hắn, băng gạc còn chưa kịp quấn.
Sắc mặt của hắn lạnh lùng nói: "Thạch Việt là lão tướng dưới trướng của Trường Tín vương, chinh chiến vô số, không thể khinh thường, tuyệt đối không được để cho ông ta ổn định sĩ khí, phản kích một vạn binh mã của chúng ta dưới núi."
Hiện dưới núi còn có hai vạn bộ binh của Sùng châu, nếu như để cho quân Sùng châu bên kia kịp phản ứng, một vạn binh mã mai phục của bọn họ sẽ phải bị làm sủi cảo.
Công Tôn Ngân nhìn đống chiến giáp của hắn bị tháo xuống để ở một bên, nói: “Ta có một kế, tìm một thân binh có thân hình tương tự với ngươi, mặc chiến giáp của ngươi cưỡi ngựa đi xuống núi liền có thể ổn định quân tâm, trời đang tối như bưng, ai lại phân biệt được rõ đến cùng có phải là ngươi hay không. Thạch Việt là người rất cẩn thận, lúc trước trúng kế của ngươi liều lĩnh vào hẻm núi, đã để ông ta nếm được giáo huấn, nếu như lại nhìn thấy ngươi lần nữa xuất hiện dưới chân núi, tất sẽ không dám ham chiến nữa."
Phó tướng ở một bên bảo vệ cũng vội vàng nói kế này có thể thực hiện được.
Tạ Chinh cân đi cân nhắc lại, cuối cùng gật đầu.
Quân y tiếp tục băng bó vết thương cho hắn, Công Tôn Ngân liếc nhìn Trường Ninh đang dựa vào vách sơn động ngủ say, ngũ quan của đứa trẻ này rất tốt, cho dù là tóc bị ướt hay được lau khô, nhìn vẫn như lông gà con, khiến người cảm thấy rất đáng yêu.
Chỉ là gương mặt đỏ bừng có vẻ không bình thường, Công Tôn Ngân đưa tay ra, mới phát hiện Trường Ninh không phải là ngủ say, mà là cả đêm dầm mưa nên phát sốt.
Hắn ta vội vàng nói với quân y: "Băng bó xong, cũng nhìn cho đứa trẻ này một chút."
Tạ Chinh quay đầu lại, thấy trên mặt Trường Ninh đỏ bừng, liền nói với quân y đang quấn băng gạc: “Đi xem đứa trẻ kia.”
Quân y không còn cách nào khác đành phải để tự Tạ Chinh quấn băng gạc, lại đến bắt mạch cho Trường Ninh.
Công Tôn Ngân vốn định đi giúp Tạ Chinh, lại thấy hắn cúi đầu, dùng răng cắn lấy đầu của băng gạc, rất nhanh đã thắt nút, tựa hồ trước kia đã từng làm như vậy rất nhiều lần.
Hắn ta vốn muốn tìm hiểu một số tin tức liên quan tới Phàn Trường Ngọc, vốn cho rằng nữ tử có thể mổ lợn hơn phân nửa đều là cao lớn vạm vỡ, lần trước sau khi Tạ Chinh đi huyện Thanh Bình cứu người trở về, hắn ta đã lén đi hỏi qua thân binh có nhìn thấy cô nương kia không.
Câu trả lời của thân binh lại khiến Công Tôn Ngân rất khó hiểu, dáng dấp rất đẹp, một tay có thể ném một nam nhân trưởng thành văng xa mấy trượng.
Công Tôn Ngân không thể tưởng tượng được là một cô nương như thế nào.
Hắn ta từng cảm thấy thân binh của Tạ Chinh có thể phù hợp với Tạ Chinh trong sở thích lựa chọn nữ tử, cho nên mới cảm thấy cô nương như thế rất ưa nhìn.
Đêm nay nhìn thấy Trường Ninh, biết bé là muội muội của Phàn Trường Ngọc, Công Tôn Ngân nhất thời hoài nghi suy đoán trước đó của mình, ngũ quan của muội muội đạt tiêu chuẩn như vậy, dáng dấp của tỷ tỷ hẳn là không tệ mới đúng.
Cho nên trước đó thân binh kia nói cô nương mổ lợn kia rất xinh là thật sao?
Hắn ta càng ngày càng tò mò về tướng mạo của Phàn Trường Ngọc.
Trong hòm thuốc của quân y dự sẵn không ít thuốc trị thương và cảm mạo phong hàn, cho nên sau khi bắt mạch cho Trường Ninh, sợ đứa trẻ nhỏ như thế không chịu được nữa, liền đi tìm thân binh nghĩ cách nhóm lửa sắc thuốc.
Trong sơn động chỉ còn lại Tạ Chinh và Công Tôn Ngân, hắn ta ho nhẹ một tiếng rồi nói với Tạ Chinh: “Đứa trẻ được cứu ra nguyên vẹn, nếu ngươi mang theo cơ thể tổn thương này đi gặp tỷ tỷ của con bé, cô nương kia sẽ đau lòng rớt rất nhiều nước mắt đây!”
Tạ Chinh nhìn màn mưa, không trả lời.
Công Tôn Ngân cũng không muốn lộ liễu, tiếp tục vòng vo hỏi: "Đứa trẻ này ngươi dự định an trí như thế nào?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Chinh liếc mắt nhìn qua chiếc khăn được quân y đặt lên trán của Trường Ninh: "Tỷ tỷ của con bé đang ở Tế châu, đợi con bé khỏi phong hàn rồi thì đưa trở về Tế châu."
Công Tôn Ngân hỏi: "Ngươi không cùng đi sao?"
Tạ Chinh đột nhiên đưa mắt nhìn hắn ta, ý nghĩ nhỏ nhoi của hắn ta đều bị nhìn thấu, Công Tôn Ngân vội vàng đứng thẳng dậy, phe phẩy quạt nhìn màn mưa ngoài động: “Ai nha, mưa to thật đấy, nếu mọi chuyện ở đê đập bên kia thuận lợi, năm vạn đại quân Sùng châu đang vây ở Lư thành kia, lúc này có thể táng thân ở thủy phủ."
Tạ Chinh thu hồi ánh mắt, không thèm để ý tới hắn ta, chỉ là lông mày hơi nhíu, hiển nhiên là đang lo lắng cho tình hình chiến cuộc ở Lư thành.