Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 225

Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:52:03
Lượt xem: 23

 

Nhiều người mắt tạp, Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh cách nhau khá xa, cuối cùng chỉ có thể thản nhiên đối mắt qua đám đông, nàng đi theo Tề Xu đến đại điện thay trang phục.

Trên khán đài bên khách nam, cũng có thái giám đi tới hô to: “Trận tiếp theo sẽ là Trưởng công chúa, Hoài Hóa đại tướng quân, Thẩm tiểu công gia, Kiến Ninh quận vương... Chư vị lang quân có ai nguyện theo trận đấu?"

Đây là cơ hội tốt để các sĩ tộc bình thường kết giao quyền quý, thậm chí có rất nhiều công tử thiếu niên mặt hồng hào lên tiếng sẵn lòng tham gia.

Cũng có công tử đã đánh qua một trận, tiếc nuối: “Tại sao Công chúa lại đánh trận cuối này?”

Người bên cạnh cười nói: "Thẩm tiểu công gia phong lưu phóng khoáng, tài đánh mã cầu cũng rất xuất sắc, phỏng chừng là Công chúa cũng muốn đến xem phong thái của Thẩm tiểu công gia."

Có người hạ giọng chua xót nói: "Vậy trận kế tiếp còn có gì để xem? Thận phận của Công chúa tôn quý, Hoài Hóa đại tướng quân võ nghệ siêu quần, Thẩm tiểu công gia có kỹ nghệ đánh mã cầu tuyệt đỉnh, có sự bảo vệ của Đại tướng quân cùng với Thẩm tiểu công gia, trò chơi này chỉ là để cho Công chúa vui vẻ mà thôi, có lẽ sau trận mã cầu, mối nhân duyên giữa Công chúa và Thẩm tiểu công gia sẽ được thiết lập."

Công Tôn Ngân nhìn thoáng qua Tạ Chinh cực kỳ chướng mắt với bộ đồ trắng, cắn răng chịu đựng nói: "Tạ Cửu Hành, những năm này việc lớn việc nhỏ ta đã giúp ngươi không ít, hôm nay ngươi làm sao báo đáp?"

Tạ Chinh thản nhiên liếc hắn ta một cái.

-

Đại điện thay trang phục cách trường đua không xa, nam thay ở tiền điện, nữ thay ở hậu điện, ở giữa có một cái sân, có thái giám canh giữ ở góc cửa, đề phòng người đến thay đồ đi nhầm.

Phàn Trường Ngọc chỉ mặc một thân kính trang, khi thay trang phục thì rất đơn giản, nhưng cung phục của Tề Xu thì phức tạp, phải gỡ mái tóc đầy châu báu và ngọc lục bảo của nàng ta rồi chải lại tóc cũng rất phiền phức, bảy tám cung nữ vây quanh nàng ta, vẫn phải mất thời gian hai tách trà nhỏ.

Sau khi Phàn Trường Ngọc thay bộ trang phục mã cầu màu đỏ tươi, liền đi tới trong viện chờ.

Nàng vẫn chưa từng đánh mã cầu, bất quá lúc trước khi ở trên đài nhìn trận đấu, về cơ bản cũng nắm được quy tắc, trong thiên điện bên này cũng có mã cầu và cầu chùy, để làm quen, Phàn Trường Ngọc đã cầm cầu chùy ở trong sân thử hai lần để luyện cảm giác tay.

Trận mã cầu hôm nay có mười người làm một tổ, chỉ cần không cố ý đả thương người khác, ở trên lưng dùng cầu chùy đánh cầu vào cửa tò vò phía sau, liền tính là thắng.

Trên tường viện có một cửa sổ bằng đá rỗng, bên này lại không có ai đến đây, vì vậy Phàn Trường Ngọc đã sử dụng cửa sổ bằng đá làm mục tiêu, đánh một quả bóng về phía chỗ trống.

Nàng đánh rất chuẩn, quả bóng to bằng nắm tay bay thẳng qua cửa sổ hoa, cung nhân đang chờ ở một bên không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Chỉ là tiếng vỗ tay đã sớm đột ngột dừng lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả bóng đang bay đã bị một bàn tay to có xương rõ ràng bắt lấy ở đầu kia của ô cửa sổ hoa.

Gió chiều hiu hiu, vạt áo màu chàm khẽ phấp phới, bàn tay bắt bóng có kinh mạch hơi lồi ra, trên đôi tay đeo bao cổ tay vừa vặn, vân da trên cánh tay căng chặt, tựa như chứa đầy sức mạnh.

Phàn Trường Ngọc còn tưởng rằng mình đánh trúng người, vì vậy tiến lên vài bước, vừa định giải thích: "Xin lỗi..."

Đối phương quay đầu lại, nửa lời đều nghẹn ở trong cổ họng, nhìn về phía Tạ Chinh mặc kính bào màu chàm, vô cùng kinh ngạc nói: "Chàng cũng định đi đánh mã cầu à?"

Kỳ thật vẫn là bộ trang phục vừa đổi thích hợp với hắn hơn, cả mái tóc đen như mực được buộc vào trong phát quan, mặc dù biểu cảm có chút lãnh đạm nhưng đôi lông mày thanh tú và đôi mắt tràn đầy anh khí, khiến người ta không thể rời mắt.

Tạ Chinh chậm rãi đi tới cửa tròn, giơ tay ném bóng về phía nàng: “Được nhận ủy thác tham gia trận đấu, cùng tới xem náo nhiệt thôi.”

Phàn Trường Ngọc bắt được quả bóng hắn ném lại, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Đội này của nàng và Tề Xu phần lớn đều là hoàng thân quốc thích, nếu như đội đối diện không có người có địa vị cao, e rằng trong trận đấu mã cầu này chỉ có thể nhắm mắt né tránh nịnh nọt, vậy thì trận đấu mã cầu này xem như vô nghĩa.

Nàng đang muốn đáp lại, đột nhiên từ cửa tròn bên kia truyền đến một giọng nam nhân: "Cửu Hành! Thì ra huynh ở chỗ này, vậy mà cũng khiến ta dễ dàng tìm được!"

Người tới mi mắt tuấn lãng, nhìn thấy người liền mỉm cười, chính là Thẩm Thận, hắn ta tìm Tạ Chinh, nhìn thấy Phàn Trường Ngọc đang luyện cầu ở trong sân, đột nhiên nở nụ cười: “Ta nói huynh là một người bận rộn, tại sao đột nhiên lại muốn chơi đánh mã cầu, hóa ra là để bồi Hoài Hóa đại tướng quân!

Hắn ta mặc một bộ trang phục màu đỏ thẫm cùng màu với Phàn Trường Ngọc, như thể hắn ta cùng một đội với Phàn Trường Ngọc và Tề Xu, ngay lập tức vỗ vai Tạ Chinh: "Cũng tốt, đã vài năm không đánh mã cầu với huynh, vừa đúng lúc lát nữa trong trận đấu chúng ta sẽ phân cao thấp!”

Đại khái là bởi vì thanh âm của hắn ta quá lớn, Tề Xu đang thay trang phục trong điện cũng nghe thấy, sau khi nàng ta thay trang phục chỉnh tề đi ra, nói với hai người: "Nhiếp chính vương, Thẩm tiểu tướng quân."

Thân phụ của Thẩm Thận mất sớm, hắn ta có thể kế thừa tước hiệu Thẩm quốc công cũng là lẽ đương nhiên, bởi vì trong triều rất nhiều người gọi hắn là Thẩm tiểu công gia, nhưng từ khi hắn ta làm quan trong triều, rất nhiều người đều gọi hắn là Thẩm tướng quân.

Thẩm Thận ôm quyền cười rạng rỡ: "Gặp qua Công chúa."

Tề Xu thoáng nhìn thấy một vạt áo màu chàm lóe lên ở cửa sổ hoa, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã, nhếch môi nói: “Bản công chúa cũng là thích náo nhiệt, cho nên mới muốn đi đánh trận này, kỹ thuật chơi cũng không tốt lắm, nghe nói kỹ nghệ đánh cầu của Thẩm tiểu tướng quân rất tinh tuyệt, có thể thỉnh giáo một số vấn đề không."

Thẩm Thận là người có tính cách rất thích trò chuyện, vì vậy hắn ta cười nói: "Thẩm mỗ tất nhiên nguyện ý giúp đỡ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-225.html.]

Tề Xu nhìn Tạ Chinh: “Trường Ngọc cũng là lần đầu tiên đánh mã cầu, liền để Nhiếp chính vương tự mình dạy cho phu nhân.”

Nàng ta nói và cười trêu chọc Phàn Trường Ngọc.

Phàn Trường Ngọc trông có vẻ khó hiểu, khi Tề Xu cầm lấy cây chùy cùng với Thẩm Thận cười nói đi về phía trước, nàng cảm thấy thật khó xử cho mình và Tạ Chinh khi dính vào nhau ở đây, nói: "Ta luyện cũng không sai biệt lắm ..."

“Động tác vung cầu chùy của nàng sai rồi, ngồi trên lưng ngựa rất dễ bị thương.” Tạ Chinh ngắt lời nàng.

Phàn Trường Ngọc ngây người nhìn hắn.

Tạ Chinh tiến lên một bước, từ phía sau nắm lấy tay nàng đang cầm cầu chùy, nói: "Cổ tay phải bằng phẳng, eo phải thả lỏng, đừng quá chặt."

Lòng bàn tay ấm áp của hắn miết lấy cổ tay cầm cầu chùy của nàng, khi tay kia rơi xuống eo nàng, một số ký ức đột nhiên ùa về, eo Phàn Trường Ngọc không tự chủ được càng thêm cứng ngắc, Tạ Chinh cúi đầu nhìn nàng: "Sao thế?"

Phàn Trường Ngọc căng cứng da đầu, nói: “Không sao."

Cũng may Tạ Chinh thật sự chỉ dạy nàng mà không chú ý tới.

Phàn Trường Ngọc thuần thục vung quả bóng bay khá xa, khi thị vệ canh gác bên cạnh đi nhặt bóng ngoài tường viện, Phàn Trường Ngọc quay đầu cười nói với Tạ Chinh: “Không nghĩ tới chàng cũng biết chơi cái này!"

Gió nhẹ thổi qua, cành trúc trên cây rơi xuống đất, trên vạt áo của Tạ Chinh cũng có mấy đóa hoa, nhưng cũng không có gạt đi, chỉ là giơ tay lấy mấy bông hoa nhỏ rơi trên tóc Phàn Trường Ngọc: "A Ngọc vui là được rồi, hôm nay có thể cùng vi phu về phủ rồi chứ?"

Phàn Trường Ngọc nhìn nam nhân cao lớn dưới màn mưa hoa rực rỡ, nhớ tới câu nói lúc đi ngang qua khán đài nghe được, đột nhiên nhếch môi cười: “Lát nữa xem biểu hiện của chàng trên sân đấu.”

-

Trận đấu mã cầu này cuối cùng đã diễn ra không như ý muốn, con ngựa của Tề Xu không hiểu sao giật mình trên sân, dẫn nàng ta thẳng đến khán đài, tạo ra một trận hỗn loạn.

Phàn Trường Ngọc ở ngay bên cạnh Tề Xu, lẽ ra có thể bảo vệ Tề Xu, nhưng Công Tôn Ngân và Thẩm Thận khi nhìn thấy con ngựa của Tề Xu bị kinh động, cũng liền giục ngựa tiến lên cứu người, ba người đụng vào nhau, cuối cùng cũng không ổn lắm, rốt cuộc tuy là Phàn Trường Ngọc cứu được Tề Xu, nhưng cả hai đều ngã ngựa suýt chút nữa bị ngựa từ phía sau lao tới giẫm chết, may mà Tạ Chinh tới kịp thời ngăn cản ngựa phi tới từ phía sau.

Công Tôn Ngân và Thẩm Thận, hai kẻ xui xẻo đụng phải nhau trong lúc hỗn loạn, cả hai đều ngã ngựa và gãy chân.

Vốn là một trận đấu mã cầu để Tề Xu chọn phò mã, nhưng cuối cùng lại rối tung lên như vậy, Du Thiển Thiển cũng vô cùng thất vọng, ra lệnh cho người đưa nhóm quý nữ mệnh phụ hồi phủ, lại mời thái y đến xem bệnh, sau đó nghiêm khắc điều tra nguyên nhân ngựa giật mình.

Tra đi tra lại, cuối cùng tra lên được trên đầu của một quý nữ.

Con ngựa mà Tề Xu đã cưỡi là con ngoan ngoãn nhất trong toàn bộ trường đua ngựa, lúc đó đáng lý một vị quận chúa cũng ra trận phải cưỡi con ngựa bị bỏ độc kia, quý nữ kia cùng với vị quận chúa có thù oán, liền đem chút thuốc trộn với cỏ khô cho ngựa ăn.

Không ngờ Tề Xu đột nhiên muốn ra sân, vị quận chúa kia chỉ có thể nhường con ngựa, lúc này mới tạo ra một chuyện như vậy.

Du Thiển Thiển rất tức giận, cũng may Tề Xu và Phàn Trường Ngọc ngã xuống, Phàn Trường Ngọc đã lăn vài vòng để phát tiết sức lực, hai người họ mới không sao.

Chỉ có Công Tôn Ngân và Thẩm Thận bị thương nặng.

Xử lý xong chuyện này cũng đã gần chạng vạng tối, Phàn Trường Ngọc mang theo Trường Ninh cùng Tạ Chinh trở về phủ.

Sau bữa tối, Phàn Trường Ngọc tắm xong đi ra cũng không thấy Tạ Chinh đâu, sau khi hỏi hạ nhân mới biết hắn đi tịnh thất ở thư phòng để tắm rửa.

Phàn Trường Ngọc chỉ cảm thấy kỳ quái, từ khi bọn họ thành thân đến nay, Tạ Chinh hầu như chưa từng tránh mặt nàng một mình đến tịnh thất ở bên thư phòng, lúc nàng đi tìm người, vừa vặn gặp được Tạ Thập Nhất đang chuẩn bị rượu thuốc đem đi vào.

Lúc này nàng mới biết, Tạ Chinh đã làm bị thương cánh tay trong lúc kiềm chế con ngựa bị sợ hãi kia.

Phàn Trường Ngọc vẫy tay cho Tạ Thập Nhất lui đi, tự mình mang rượu thuốc đi vào thư phòng.

Tạ Chinh đã tắm xong, tóc ướt đang khô được một nửa, hắn chỉ mặc một kiện ngoại bào trong khi đang chăm chú viết gì đó bên ngọn nến.

Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu liền nhìn thấy trong tay Phàn Trường Ngọc rượu thuốc, khẽ cau mày: “Mấy người này miệng lưỡi càng ngày càng không nghiêm.”

Phàn Trường Ngọc khẽ nhướng mi: "Chàng muốn nuôi những người chỉ trung thành với mình chàng thôi sao."

Lời nói của nàng mang theo đao thương lớn như vậy, khiến Tạ Chinh bật cười, đặt bút trong tay xuống: "Lại giận thành như vậy?"

Phàn Trường Ngọc đặt rượu thuốc lên trên án, lạnh lùng nhìn hắn: “Bị thương sao không nói cho ta biết?”

Tạ Chinh nói: "Nếu vì chế trụ con ngựa chấn kinh mà bị thương, A Ngọc biết được, không chịu theo ta trở về thì sao?"

Lúc này hắn còn đang nói đùa, Phàn Trường Ngọc không khỏi trừng mắt nhìn hắn, cứng ngắc nói: "Cởi xiêm y, ta xoa rượu thuốc cho chàng."

Loading...