Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 221

Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:51:57
Lượt xem: 22

 

Cuối xuân trời nhiều mưa, mưa đêm làm ướt át những viên gạch xanh trong sân vẫn chưa khô, cây cỏ trong vườn hoa sau cơn mưa xanh mướt thật dụ người, những giọt nước đọng trên lá phản chiếu một ánh vàng nhạt trong nắng sớm.

Cửa phòng mở toang, trên hành lang có treo một tấm mành trúc cuốn, ánh sáng chiếu vào trong phòng.

Tống Nghiễn vẫn duy trì tư thế cúi đầu, lưng áo nho bào màu trúc thanh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trong hương trà thoang thoảng, những bông hoa thêu bằng chỉ mỏng màu bạc sẫm trên chiếc áo gấm màu bạch trà mà Phàn Trường Ngọc đang mặc trở nên xiên xẹo mờ ảo, nàng nhìn xuống chiếc tách có vài mảnh lá trà xanh nâu, rồi bưng lên nhấp một ngụm, thần sắc không phân biệt được hỉ nộ.

Ngô Quảng Khôn nhìn Tống Nghiễn, rồi nhìn Phàn Trường Ngọc, trong lòng cảm thấy không ổn, vì vậychỉ có thể phá vỡ bế tắc bằng một nụ cười nhếch mép: "Kia ... Đại tướng quân và Tống cử nhân là bạn cũ?"

Vẻ mặt Phàn Trường Ngọc lãnh đạm, nói một câu không rõ ý tứ: “Bản tướng quân không đảm nhiệm nổi hai chữ “bạn cũ” của Tống cử nhân.”

Lời này vừa nói ra, Ngô Quảng Khôn không khỏi toát mồ hôi lạnh, thân hình Tống Nghiễn cứng đờ trong chốc lát, sau đó giống như cành trúc gãy, vén áo bào quỳ xuống, lúc nói chuyện cũng không biết là khó xử hay nhiều hơn là sự xấu hổ: "Đại ân của một nhà của Đại tướng quân, Tống mỗ vĩnh viễn sẽ không quên, hành vi năm đó..."

Phàn Trường Ngọc ngắt lời hắn ta: "Theo pháp lệnh của triều đại này, người có công danh trên người có thể thấy quan không quỳ."

Nàng liếc nhìn hai bên trái phải: "Đỡ Tống cử nhân dậy."

Tạ Ngũ đang đợi ở bên cạnh bước tới, dùng một tay kéo Tống Nghiễn lên, Tống Nghiễn đột nhiên mất trọng tâm, loạng choạng bước một bước rồi mới đứng vững, lộ bộ dáng chật vật không nói nên lời, vẫn giả vờ giữ vẻ bình tĩnh thong dong như trước khi bước vào trong phòng.

Sắc mặt Ngô Quảng Khôn ngượng ngùng, vốn muốn xin thêm một ân huệ, lại không biết Tống Nghiễn cùng Hoài Hóa đại tướng quân có từng chuyện gì hay không, cho nên không dám lỗ mãng nói ra, đôi mắt nhỏ lộ ra một chút hoang mang.

Phàn Trường Ngọc nhìn Tống Nghiễn: "Tống cử nhân đã trả lại số bạc của quan tài và học phí cho gia phụ, hai nhà Tống, gia cũng đã rõ ràng, Tống cử nhân không cần nói gì mà đại ân."

Tống Nghiễn yên lặng nhìn vào Phàn Trường Ngọc đang ngồi trên ghế cao, sau nhiều năm thăng trầm, đôi mắt hắn ta chất chứa những cảm xúc phức tạp, phải mất một lúc lâu hắn ta mới khó khăn nói được câu "Vâng."

Tạ Ngũ ở một bên không khỏi nhíu mày, hắn ta không biết về chuyện trước đây ở huyện Thanh Bình, chỉ thấy vẻ mặt của vị cử nhân thi rớt này khi nhìn Đại tướng quân không quá kính trọng.

Phàn Trường Ngọc nói: "Ta đang tìm tây tịch, là muốn khai sáng cho Ninh Ninh, hiểu biết này của ngươi, ta không có khả năng dùng ngươi."

Cả Ngô Quảng Khôn và Tạ Ngũ đều bối rối, chỉ có Tống Nghiễn khó khăn thốt ra một chữ "Vâng."

“Nếu đã như vậy, mời trở về đi.” Phàn Trường Ngọc đặt tách trà xuống: “Tiểu Ngũ, thay ta tiễn khách.”

Tạ Ngũ ngay lập tức làm động tác "Mời" với hai người Ngô, Tống.

Ngay từ đầu Ngô Quảng Khôn đã hối hận, sợ rằng vì Tống Nghiễn mà xúc phạm đến quý nhân, muốn nói điều gì đó để chuộc lỗi, nhưng nhìn thấy sự thờ ơ của Phàn Trường Ngọc và bàn tay dang rộng của Tạ Ngũ về phía cửa, ông ta không dám lỗ mãn, chỉ đành giữ nụ cười cứng nhắc và lấy lòng trên khuôn mặt khi bị đuổi ra ngoài.

Khi đến gần cửa phòng, tình cờ thấy một bái búi tóc song kế từ đầu hành lang bên kia chạy đến, sau lưng bé gái là một thị vệ có vóc người cao to thanh tú, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng bé la gào to: "A tỷ! Mọi thứ trong phòng muội đã được dọn dẹp xong rồi!"

Đối đầu với hai người Ngô, Tống, bé gái thu lại nụ cười nứt đến mang tai, dùng đôi tay mũm mĩm siết gấu áo, có chút thận trọng gọi Ngô Quảng Khôn: "Phu tử."

Ngô Quảng Khôn như nhìn thấy cứu tinh, lập tức hòa ái đáp: “Là Trường Ninh…”

Không ngờ Trường Ninh liếc mắt nhìn thấy Tống Nghiễn đi phía sau ông ta, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc bạch lập tức sa sầm, hai bàn tay mũm mĩm siết chặt thành quyền, đôi mắt nho to đen láy tràn đầy thù địch, lớn tiếng nói: “Người xấu!”

Nói xong, như một con bê con, tức giận lẩm bẩm lao đến chỗ Phàn Trường Ngọc, nằm ngã nhào xuống phía trước, chỉ liếc mắt nhìn Tống Nghiễn.

Sắc mặt Tống Nghiễn lại tái nhợt, Tạ Ngũ cũng cảm thấy có gì đó là lạ, lén lút nhìn Phàn Trường Ngọc.

Nhưng Phàn Trường Ngọc chỉ vuốt tóc Trường Ninh, nói: "Đồng ngôn vô kỵ, Tiểu Ngũ, tiếp tục tiễn khách."

Sau đó Tạ Ngũ liền dẫn Tống Nghiễn và Ngô Quảng Khôn ra ngoài.

Trường Ninh dùng ngón tay đầy thịt siết chặt hoa văn sơn son thếp vàng trên thắt lưng da của Phàn Trường Ngọc, bĩu môi không vui nói: “A tỷ, người xấu kia sao lại ở đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-221.html.]

Năm ấy khi Tống gia đến hủy bỏ hôn ước, Trường Ninh đã hơn năm tuổi, đã nhớ rõ mọi chuyện, dù hai ba năm trôi qua trong nháy mắt, bé vẫn nhớ rõ những kẻ xấu khi đó bắt nạt mình và a tỷ.

Phàn Trường Ngọc nói: "Nhân sinh bất quá chỉ trăm năm, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, hắn thi trượt khoa cử, muốn đến làm phu tử của muội để kiếm sống."

Trường Ninh lập tức từ chối: "Ninh Ninh không muốn hắn dạy!"

Đôi má hồng nhạt của bé phồng lên, búi tóc trên đỉnh đầu dựng đứng, thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ của mình.

Phàn Trường Ngọc cười nói: "Đây không phải đã đuổi người rồi sao?"

Trường Ninh lúc này mới mừng rỡ, nắm lấy áo Phàn Trường Ngọc nói: “A tỷ là Đại tướng quân, vì sao không đánh hắn một trận?”

Sắc mặt Phàn Trường Ngọc trở nên nghiêm túc, nghiêm túc nói với Trường Ninh: “Ninh Ninh, a tỷ là Đại tướng quân, nhưng chức quyền này chỉ dùng để bảo vệ an bình cho bách tính Đại Dận, không được dùng công báo thù riêng, có biết không? Nhân phẩm của Tống Nghiễn kém cỏi, nhưng giữa hắn và nhà chúng ta trước đây cũng đã tính toán xong. Hiện giờ hắn không có lỗi, nếu như a tỷ lợi dụng chức quyền của mình để ngáng chân hắn, thì a tỷ mới là người có lỗi. "

Trường Ninh cúi đầu gật đầu: "Ninh Ninh nhớ rõ."

Phàn Trường Ngọc nghiêm túc nói: "Mọi người đều chọn con đường của riêng mình. Chúng ta đang đi trên một con đường bằng phẳng, không cần một ít kẻ tiểu nhân mà lạc lối. Con đường quan trường này khắp mọi nơi đều đầy rẫy dòng chảy ngầm, nếu không cẩn thận, chỉ cần hơi vô ý liền vạn kiếp bất phục, đời này nếu Tống Nghiễn chen được vào trong quan trường, chờ hắn cũng có rất nhiều hố ngầm, vì vậy chúng ta không cần phải giẫm lên nữa, tăng thêm nghiệp chướng.”

Trường Ninh càng dùng sức gật đầu.

Phàn Trường Ngọc sau đó hỏi: “Phòng của muội đã thu dọn xong rồi?"

Nàng mới thành thân với Tạ Chinh vào tháng trước, bởi vì trên nàng không có phụ mẫu, ngoại tổ phụ của nàng là một trung thần đã bị triều đình oan uổng hơn mười năm, gần đây lại có nghĩa phụ duy nhất của nàng là một vị cựu thần liêm khiết thanh cao, không ai thay nàng lo liệc việc hôn sự, Du Thiển Thiển liền thay nàng một tay lo liệu. Sau khi thương nghị, của hồi môn được phân bổ cho nàng từ trong số tài sản kể từ khi nàng tòng quân.

Phàn Trường Ngọc sống ở Tiến Tấu viện gần hai năm, một số thứ nàng mua vẫn chưa có thời gian chuyển đi.

Lúc ấy vì để thuận tiện chăm sóc Trường Ninh sau này, phủ Đại tướng quân của nàng đã được xây dựng bên cạnh Tạ phủ, đã hơn một năm, phủ này cuối cùng cũng được xây dựng xong, tường viện trong cùng với Tạ phủ được thông với nhau, gần như là hai phủ xác nhập thành một phủ.

Hôm nay nàng đến đây, một là vì để thu dọn những thứ còn dang dở trong đại hôn, hai là để gặp vị tây tịch được Ngô Quảng Khôn tiến cử.

Trường Ninh nghe được chuyện này, lập tức kêu nàng cùng bé trở lại Tiến Tấu viện, Ngôn Chính nói phòng của bé phải tự chính bé thu dọn.

Bé vẫn còn nhỏ, cho nên chỉ cần mời tây tịch có công danh cử nhân trên người khai sáng là đủ rồi, nhưng không ngờ tới Ngô Quảng Khôn lại tiến cử Tống Nghiễn, điều này thật sự khiến Phàn Trường Ngọc thấy ngoài ý muốn.

"Dọn dẹp sạch sẽ rồi! Ninh Ninh còn muốn giúp a tỷ thu dọn, nhưng Tiểu Thất thúc thúc không cho!" Trường Ninh nói xong, rồi làm mặt quỷ với Tạ Thất.

Tạ Thất ôm quyền đáp: "Thuộc hạ không dám đụng vào tàng thư cùng đồ trang sức trong phòng tướng quân."

Ở vị trí này của Phàn Trường Ngọc, bút mực thư tín của nàng chỉ khi nàng cho phép thân tín bên cạnh động vào mới có thể thu dọn, nhưng hạ nhân khác không dám động vào những thứ đó.

Phàn Trường Ngọc biết Tạ Thất nghi ngại, nói: "Trong phòng không có thứ gì quan trọng, tàng thư đem trở về đặt vào trong thư phòng Tạ phủ, còn trang sức tạm thời thu đem vào khố phòng của phủ tướng quân"

Nàng đã lấy đi những văn thư quan trọng trong phòng từ lâu, thứ duy nhất còn lại trên giá sách là một số binh thư cùng với sử thư sách luận, Tạ Chinh biết nàng sẽ chuyển tất cả đồ đạc đến đó, vì vậy hắn đặc biệt dành một nửa thư phòng của mình cho nàng, sau này nàng luôn cần đọc sách thường xuyên, tốt hơn là nên để hết vào trong thư phòng, đỡ để mất công tìm kiếm.

Tạ Thất nhận được lời nói của Phàn Trường Ngọc, vì vậy hắn ta đã tự mình đi thu dọn những tàng thư và đồ trang sức kia.

-

Vân Mộng Hạ Vũ

Đi qua một cánh cửa thùy hoa, Tạ Ngũ đang định dẫn hai người Tống, Ngô ra khỏi phủ, nhưng đến cửa lớn đã nhìn thấy một nhóm người đang đi xuống bậc thềm, người đứng đầu buộc kim quan và một thân mãng bào Nhiếp chính vương, dáng người cao ngất, dù áp chế dung nhan tuấn mỹ anh tuấn, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến người ta rùng mình.

Tạ Ngũ vội vàng dẫn hai người Tống, Ngô đứng bên đường và cúi đầu, chỉ chờ Tạ Chinh đi qua trước.

Tạ Chinh biết hôm nay Phàn Trường Ngọc trở về Tiến Tấu viện để chuyển những đồ dùng còn lại, vì vậy khi ra khỏi cung hắn đã đến đây ngay để xem nàng thu dọn như thế nào.

Tạ Ngũ dẫn hai người đứng trong lối đi hẹp trước cửa thùy hoa vẫn rất gây chú ý, khi hắn định đi ngang qua, hắn đột nhiên dừng lại, liếc nhìn một cách đại khái và hỏi Tạ Ngũ: "Đây là chuyện gì?"

Tạ Ngũ nói: "Tây tịch của cô nương Trường Ninh đã trúng tiến sĩ, hôm nay đến từ chức, thuận tiện tiến cử một vị cử nhân đến. Đại tướng quân cảm thấy không thích hợp, vì vậy không giữ lại, lệnh cho thuộc hạ tiễn khách."

Loading...