Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:49:16
Lượt xem: 17
Ánh nắng sau giờ ngọ chói chang đến chướng mắt, Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn mạch thượng thiếu niên lang* đang ngồi trên tường cao, nhất thời thất thần.
*mạch thượng thiếu niên lang: ý chỉ vẻ đẹp của nam nhân trưởng thành
Nghe được câu hỏi của Tạ Chinh, lại bởi vì tâm tư bị nhìn thấu mà thấy hơi xấu hổ.
Nàng nhấp nháy hàng mi dài hai lần như một tiểu lừa đảo, bởi vì đi dạo quanh một vòng Đại Lý tự, trời lại nắng, trên đôi má trắng nõn của nàng có một chút hồng nhạt, có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ, nhưng lại chắp tay sau lưng làm ra một bộ dáng trầm ổn: "Sao huynh lại ở đây?"
Tạ Chinh mỉm cười, từ trên đầu tường nhảy xuống, vừa vặn rơi ngay trước mặt Phàn Trường Ngọc: "Trên lầu cánh nhạn nhìn thấy có người đi vòng quanh chân tường của Đại Lý tự, giống như là muốn làm tặc tử, cho nên muốn đến đây xem là tiểu tặc phương nào."
Nghe những lời trêu chọc này, một tay của Phàn Trường Ngọc vô thức nắm thành quyền, trừng mắt cảnh cáo nhìn Tạ Chinh, có ý tứ nếu hắn lại trêu chọc nàng sẽ dùng vũ lực.
Tạ Chinh vừa thấy liền biết thức thời, hỏi: "Buổi tối nàng muốn đi thăm ngục sao?"
Phàn Trường Ngọc nghĩ đến kế hoạch của mình, nhìn quanh một lượt, cho dù đã xác nhận xung quanh không có ai, nhưng đảm bảo an toàn, nàng vẫn bước hai bước lại gần Tạ Chinh, ghé vào tai hắn thì thầm: “Nghe nói còn muốn thẩm vấn người giả mạo Du Thiển Thiển, ta sợ nàng ta sẽ khai ra Tùy Nguyên Hoài chưa chết, ta dự định đi cướp ngục."
Âm thanh của nàng ép đến cực thấp, khi nói chuyện, hơi thở trong trẻo mà nông cạn phả vào tai Tạ Chinh, nghe khô khốc tê dại, giống như có sâu bọ bò lổm ngổm bên tai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Chinh hơi phối hợp cúi xuống lắng nghe Phàn Trường Ngọc nói, sắc mặt của hắn vẫn bình thường, nhưng vành tai của hắn đã bắt đầu đỏ lên, các đốt ngón tay sau lưng hắn vô thức siết chặt, như thể hắn đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Phàn Trường Ngọc hoàn toàn không ý thức được, nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Chinh: "Huynh cảm thấy thế nào?"
Bây giờ bởi vì muốn lập uy trước mặt người ngoài, nàng đã quen với việc trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với những người thân thiết, trong đôi mắt to trong suốt vẫn có một chút thật thà ngây thơ, như một con mèo mập lại giống mãnh hổ đang lăn lộn trong đống tuyết.
Kết hợp với những gì nàng nói, quả nhiên vừa ngốc vừa hung.
Tạ Chinh dùng đôi mắt đen lặng lẽ nhìn chằm chằm cô nương có đôi mắt sáng ngời trước mặt, phải phí chút sức lực mới có thể dời tầm mắt khỏi đôi môi hơi khô khốc của nàng, dây cột tóc cột trên đầu cổ tay hình như rất nóng, một chút lý trí còn sót lại buộc hắn phải làm rõ ý tứ trong lời nói của nàng.
Hắn nói: “Cướp đi trọng phạm tam tư hội thẩm của triều đình, nàng không sợ bị truy cứu sao?”
Phàn Trường Ngọc mở to hai mắt chớp chớp: "Muốn hoài nghi, không phải cũng nên nghi ngờ Ngụy Nghiêm sao? Trong binh pháp, cái này gọi là... gọi họa thủy đông dẫn!"
*họa thủy đông dẫn: có nghĩa là sử dụng một số phương tiện nhất định để ngăn bản thân không phải chịu tổn thất và để người khác gánh chịu tổn thất thay mình (đề cập tích Tề Hoàn Công nước Chu thời cổ đại)
Tạ Chinh không nhịn được nhếch miệng cười khẽ: "Nàng tự sáng tạo ra binh pháp à?"
Phàn Trường Ngọc sững sờ trong giây lát, nàng nhất thời không nghĩ ra nên gọi mưu kế này là gì, vì vậy mới bịa ra, bị Tạ Chinh nói như vậy, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng ho khan hai tiếng, nói: “Dù sao thì, chính là ý tứ như vậy."
Tạ Chinh dựa lưng vào tường hơi rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Các thủ vệ bên ngoài Đại Lý tự đến giờ Thân sẽ đổi, ngục tốt gác đêm trong đại lao chỉ có mười tám người, nhưng chỉ cần phát hiện có người cướp ngục, ngục tốt sẽ gõ chuông vàng, tất cả các lối ra trong lao ngục đều sẽ bị khóa lại, quan binh bên ngoài lao ngục cũng trong ngoài ba tầng tạo thành vách sắt.”
Phàn Trường Ngọc sửng sốt một chút, sau đó đau đầu vò một nắm tóc hỏi: "Nói như vậy thì không thể cướp ngục được rồi?"
Tạ Chinh khẽ nhếch mi: "Cướp."
Phàn Trường Ngọc: "..."
-
Đêm lạnh dày sương, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng chó sủa, khiến cho bầy quạ cả kinh bay lên cành cây khô.
Hai ngọn đèn lồng thắp sáng lờ mờ ở Đại Lý tự lóe lên trông như một ngôi mộ đứng lặng lẽ trong đêm.
Những bó đuốc được cắm sâu trong hốc tường của đại lao, mùi nhựa thông trộn lẫn với mùi ẩm mốc do đại lao nhiều năm không có ánh sáng mặt trời chiếu tới, thoang thoảng trong không khí, khiến người ta buồn ngủ.
Các phòng giam trong Đại Lý tự được sắp xếp theo hình chữ "Thập", mỗi chỗ rẽ đều cực kỳ sâu, xa xa có khoảng hai mươi ba mươi phòng giam, bốn tên ngục tốt được chia thành hai người một tổ, tuần tra qua lại trên con đường duy nhất này.
Nơi giao nhau của bốn con đường ở giữa có phòng tra tấn và phòng canh gác, trưởng và phó cai ngục thường đợi ở đây, để tiếp các quan viên cấp cao đến thẩm vấn phạm nhân trong ngục, nếu có người cướp ngục, một khi nghe được động tĩnh, cũng có thể gõ vang chuông lớn để kịp thời hỗ trợ.
Đêm nay, trưởng và phó cai ngục đều ngồi trước bàn vuông, không biết đã đánh ngáp bao nhiêu cái.
“Không được, ta phải rửa mặt bằng nước lạnh cho sảng khoái tinh thần.” Phó cai ngục ngáp một cái rồi đứng dậy.
Trưởng cai ngục chống khuỷu tay, cũng buồn ngủ nói: "Cũng mang cho ta một chậu nước, trời lạnh này rất dễ buồn ngủ."
Phó cai ngục đáp lời, liền đi ra ngoài lấy nước.
Khi trưởng cai ngục đang buồn ngủ đánh ngáp một cái, mở hé mắt và thấy một bóng đen cao lớn bao trùm lấy mình.
Trưởng cai ngục run lên, nhưng chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một đao đánh vào phần gáy, hai mắt tối sầm hoàn toàn ngất đi.
Hai tên ngục tốt tuần tra đi đến chỗ rẽ, đang muốn phát ra tiếng động, bên tai hình như có gió thổi tới, sau đó gáy đau nhức, mềm nhũn ngã xuống đất, mơ hồ còn có một âm thanh sai khớp.
Tạ Chinh đánh bất tỉnh trưởng cai ngục, khi hắn quay đầu lại xem xét, liền nhìn thấy Phàn Trường Ngọc mặc bộ trang phục dạ hành, ngồi xổm trên mặt đất để nắn khớp cho một tên ngục tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-192.html.]
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của hắn, Phàn Trường Ngọc lúng túng nói: “Ta không chú ý, ra tay hơi nặng một chút, đánh bả vai của hắn bị trật khớp rồi.”
Ngay khi cánh tay được đặt trở lại, đau đớn kịch liệt khiến tên ngục tốt tỉnh dậy, chỉ là chưa kịp kêu đau một tiếp liền bị một bàn tay đập cho choáng.
Phó cai ngục cầm chậu nước lạnh đi vào nhìn thấy cảnh này, giật mình đánh rơi chậu gỗ trên tay, há miệng muốn kêu to có người cướp ngục, nhưng sao liệu được hắc y nhân đứng bên cạnh cai ngục, thân hình như quỷ mị trong nháy mắt đã tới gần, dùng một ngón tay tựa như làm kiếm chỉ vào giữa cổ hắn ta, mũi chân lại đỡ lấy cái chậu nước rơi xuống gẩy lên.
Phó cai ngục chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, điên cuồng hét lên một tiếng cũng không phát ra được âm thanh gì, mà chậu nước suýt rơi xuống kia, cũng bị hắc y nhân dễ dàng tiếp được, thậm chí nước bị xóc nảy sóng sánh ra ngoài đều bị hắn hứng được trở lại trong chậu mà không rơi giọt nào.
Phó cai ngục sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng Phàn Trường Ngọc chạy đến hỗ trợ đã nhảy vọt lên, dùng khuỷu tay đánh vào gáy hắn ta, hắn ta trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Phàn Trường Ngọc thở ra một hơi nặng nề, nhẹ nhàng nói: "Người cuối cùng."
Trước khi đến phòng giam, bọn nàng đã lẻn vào qua cửa sổ, đánh bất tỉnh những ngục tốt đang tuần tra trong phòng giam.
Tạ Chinh lấy ra một chùm chìa khóa có độ dài ngắn khác nhau từ trên người tên trưởng cai ngục, nói: "Người của Tùy gia đang bị giam giữ tại ...."
Phàn Trường Ngọc đi theo Tạ Chinh đến hành lang của phòng giam có thẻ viết chữ "Giáp".
Ngõ đi vài thước đều có đuốc thắp sáng, bọn nàng không cần mang theo đèn.
Thiếp thất và nhi tử độc nhất của Tùy Nguyên Hoài là khâm phạm quan trọng, bị nhốt riêng trong phòng giam nhỏ.
Sợi xích sắt buộc vào cửa phòng giam to bằng cánh tay trẻ con, Tạ Chinh chỉ có thể thử từng chùm chìa khóa lớn, tiếng xiềng xích nhẹ nhàng đánh thức các phạm nhân đang bị giam giữ trong đại lao gần đó.
Chỉ là bọn họ không dám phát ra âm thanh, bởi vì bọn họ không xác định người tới là muốn g.i.ế.c bọn họ, hay là cứu bọn họ.
Đối với hai mẫu tử bị nhốt riêng kia, nữ nhân kia trông có vẻ bẩn thỉu hơn lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc nhìn thấy nàng ta, khi nàng ta ôm đứa trẻ vào lòng, lớp vải mỏng căng ra, gầy đến mức gần như có thể nhìn thấy khớp xương lồi ra sau lưng nàng ta.
Nàng ta nhìn Tạ Chinh và Phàn Trường Ngọc bên ngoài phòng giam, trong mắt không có hy vọng, chỉ có sự hoảng sợ, ngay cả bàn tay đang ôm con cũng không khỏi run lên.
Để tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Phàn Trường Ngọc không lên tiếng mà chỉ đứng canh trước lối rẽ thay Tạ Chinh.
Không ngờ, trong phòng giam đối diện, một lão nhân tóc hoa râm đột nhiên điên cuồng hét lên: “Cướp ngục —— g.i.ế.c người—“
Gần những lỗ tròn to bằng quả trứng gà trên nóc phòng giam để thông gió, có một ngọn lửa đang hừng hực bốc lên, hiển nhiên là thủ vệ bên ngoài phòng giam đã nghe thấy tiếng kêu cứu của lão nhân.
Đôi mắt của Tạ Chinh trở nên lạnh lùng, lập tức Phàn Trường Ngọc cũng trở nên căng thẳng.
Vốn là bọn nàng dùng một lượng nhẹ mê hương, thần không biết quỷ không hay đánh ngất xỉu ngục tốt trong đại lao, còn có rất nhiều thời gian, nhưng hiện tại bởi vì một tiếng của lão nhân kia, toàn bộ lối ra bên ngoài của Đại Lý tự rất nhanh sẽ bị khóa lại.
Không có đủ thời gian để thử từng chìa khóa một.
Phàn Trường Ngọc nghiến răng, trong khi Tạ Chinh vẫn đang bình tĩnh tiếp tục thử chìa khóa, nàng đã chạy tới và nói: "Để ta làm cho!"
Nàng liên tục kéo những sợi xích sắt dày bằng cánh tay của đứa bé, nhưng khi nàng đá mạnh chúng vào những cây cột của phòng giam, những cây cột gỗ dày bằng nắm tay đó đã bị gãy.
Phàn Trường Ngọc đã tận dụng ưu thế thân hình giữa nam nữ, chen vào bên trong, một tay một bên xách nữ nhân và đứa trẻ kia như xách gà con đi ra ngoài.
Tại lỗ hổng cao thấp không đồng đều của phòng giam, nang ném đứa trẻ đang sợ hãi bịt tai lại vào tay Tạ Chinh, còn mình nàng thì nhấc nữ nhân kia xông về phía Tạ Chinh: “Đi mau!”
Tạ Chinh nhìn tên oắt con bị nhét vào trên tay mình cùng nữ nhân trên vai Phàn Trường Ngọc, vốn muốn nói để hắn cõng nữ nhân kia đi, nhưng nhớ tới trên người nữ nhân kia chỉ mặc chiếc áo mỏng, đến cùng vẫn không lên tiếng, chỉ một tay mang theo đứa trẻ kia, nhanh chóng đi theo Phàn Trường Ngọc lao về phía lối ra.
Khi lão nhân nhìn thấy Phàn Trường Ngọc bọn nàng cướp "thiếp thất" của Tùy Nguyên Hoài đi, không biết là thật sự không biết mẫu tử kia là giả nên thay chủ sốt ruột, hay là vì gì khác, cảm xúc vô cùng kích động, hai tay nắm chặt lấy cột gỗ phòng giam, tiếp tục đi lại hét lên: "Có ai không! Cướp ngục rồi—"
Tạ Chinh khẽ cau mày, khi hắn chuẩn bị rời đi, lạnh lùng liếc nhìn về phía sau.
-
Sau khi các thủ vệ bên ngoài Đại Lý tự nghe thấy tiếng kêu cứu từ trong lao ngục, bọn họ như ong vỡ tổ chạy vào trong lao, tiến vào tới đại lao, phát hiện ngục tốt đều bị đánh gục, càng hô to không ổn, trực tiếp đi đến phòng giam của người Tùy gia, phát hiện hạ nhân cùng với thuộc cấp Tùy gia sa lưới không thiếu đi người nào, chỉ khi không nhìn thấy thiếp thất của Tùy Nguyên Hoài, mồ hôi lạnh trên thái dương liền chảy ròng ròng.
Đầu lĩnh thủ vệ hét lớn: "Bảo vệ tất cả các lối ra, đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra người cho ta!"
Nhưng khi mượn ánh lửa nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy mấy cột gỗ trong phòng giam bị đạp đổ một cách bất thường, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Với thần lực như vậy, đến tột cùng là thần thánh phương nào đã cướp ngục?
-
Ban ngày đã thăm dò qua địa hình, Phàn Trường Ngọc cõng nữ nhân kia trên vai, nhanh chóng tìm thấy bức tường có sức phòng thủ yếu nhất, thân hình mạnh mẽ lộn ra ngoài.
Tạ Chinh bế theo đứa trẻ, nhảy ra ngoài theo sát.
Khi ra ngoài, sợ nữ nhân kia sẽ nhận biết đường, Phàn Trường Ngọc móc chiếc bao bố từ trong n.g.ự.c ra mà nàng đã sớm chuẩn bị, trực tiếp trùm lên đầu của nữ nhân bị nhét vải bông vào trong miệng.
Sau đó lại lấy ra một cái nhỏ khác đưa cho Tạ Chinh: “Cũng trùm lên cho đứa bé kia đi."
Động tác thuần thục khiến Tạ Chinh hơi trầm mặc.