Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:43:55
Lượt xem: 20
Phàn Trường Ngọc đã hai ngày một đêm không được ngủ ngon, sau một ngày rong ruổi trên chiến trường, chiến đấu đến mức kiệt sức, giấc ngủ này nói là ngủ say, không bằng nói là nửa mê nửa tỉnh.
Nàng tỉnh lại lần nữa là đã chiều ngày hôm sau, ngoài những vết cắt rướm m.á.u thì hôm nay bắp thịt khắp người nàng cũng đau nhức đến đỉnh điểm, mỗi khi cử động nàng đều nhe răng trợn mắt đau đớn, Phàn Trường Ngọc suýt nữa không thể tự rời giường.
Y nữ A Hồi đến thay thuốc cho nàng, nàng nói sau lưng rất đau.
A Hồi nhìn những vết bầm tím trên người nàng, đau lòng nói: "Thân thể của đô úy không chỉ bị thương bởi đao kiếm, mà toàn bộ lưng đều bị bầm tím, thuộc hạ sẽ dùng thuốc trị sưng để thoa cho đô úy."
Phàn Trường Ngọc nói cảm tạ với nàng ta.
Trên chiến trường, nàng đã bị đám tử sĩ kia ép ngã ngựa, lăn tại chỗ mấy lần, trong lúc đó còn phải tránh né giáo rìu c.h.é.m về phái nàng, ngày hôm qua đã ngã bầm dập như vậy nhưng vẫn chưa thấy rõ, nhưng hôm nay những vết bầm tím kia nhìn rất dọa người.
Để tiện cho A Hồi thoa thuốc, Phàn Trường Ngọc đã cởi áo bào xuống, ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn, nửa nằm lên trên bàn bên cạnh.
Vết đao trên bụng nàng không sâu, mặc dù không tổn thương đến nội tạng, nhưng miệng vết thương lại kéo rất dài, cơ hồ đã kéo đến bên eo, may mà cánh tay bị thương của nàng cũng ở bên này, Phàn Trường Ngọc nằm ngang cũng ép khiến cho vết bầm sau lưng đau dữ dội, liền nghiêng nửa người còn lại để ngủ.
A Hồi giúp nàng đưa mái tóc đen đến trước người, lấy tay đào thuốc mỡ, giúp nàng thoa lên vết bầm tím trên lưng, vừa thoa, hai mắt lại đỏ lên.
Nước da của Phàn Trường Ngọc ấm áp và trắng trẻo, nhưng bởi vì vết thương, đã mất đi mấy phần huyết sắc, những vết bầm tím và vết thương đó trở nên đặc biệt rõ ràng.
Khi một giọt nước mắt rơi xuống lưng Phàn Trường Ngọc, nàng hơi sững sờ quay đầu lại, nhìn đôi mắt đỏ của tiểu cô nương tựa như đôi mắt thỏ, hỏi: “Làm sao vậy?”
A Hồi lấy ống tay áo chật vật lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đô úy nhất định đau lắm đúng không?"
Nhận ra tiểu cô nương đang đau xót cho mình, Phàn Trường Ngọc hơi nao nao, lập tức cười nói: "Thật ra cũng không đau lắm."
Nàng nằm lại vào bàn, khóe miệng tươi cười chậm rãi tạo thành một vòng cung cô độc.
Làm sao có thể không đau?
Trước đây khi nàng đi theo phụ thân luyện võ, thỉnh thoảng sẽ tự làm mình bị thương, nàng sợ mất mặt nên nhất quyết nói không đau, mẫu thân kéo nàng vào phòng thoa thuốc cho nàng, nàng nhe răng trợ mắt kêu đau, mẫu thân dịu dàng quở trách nàng, hết thảy mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng có thể do nàng không còn phụ mẫu nữa, trên này cũng không có người khiến nàng khi bị thương mà không cố kỵ kêu đau.
Sau khi yên lặng thoa thuốc mỡ lên vết bầm tím trên lưng nàng, A Hồi đột nhiên "A" một tiếng: "Tới chỗ này đô úy cũng bị thương."
Nàng ta dùng thuốc mỡ trên tay thoa lên phía sau gáy và vai của Phàn Trường Ngọc, nói: "Hồng hồng."
Phàn Trường Ngọc không để ý: "Có thể lúc bị té ngựa, bị cấn đá trên mặt đất."
A Hồi lại nhìn chằm chằm hai vết bầm tím to bằng móng tay lần nữa, những vết thương khác trên người đô úy đều là màu đen hoặc tím thẫm, chỉ có hai vết này là màu đỏ hồng, giống như mới bị không lâu.
Năm nay nàng ta vừa mới cập kê, bởi vì phụ thân nàng ta là quân y, từ nhỏ nàng ta đã đi theo học y thuật cũng mưa dầm thấm đất, Phàn Trường Ngọc là nữ tử, mới cố ý để cho nàng ta đến băng bó đổi thuốc cho Phàn Trường Ngọc.
Nàng ta đã từng nhìn thấy những vết đỏ tương tự trên cổ của một nữ tử ở chốn trăng hoa, nữ tử chốn trăng hoa kia lúc ấy thấy nàng ta nhìn chăm chú, liền dùng khăn lụa che miệng yêu kiều cười khúc khích.
Mẫu thân nàng ta nhìn thấy thì lạnh mặt răn dạy nàng ta, về sau nói cho nàng ta biết đó không phải là nữ tử đứng đắn, bảo nàng ta không được tiếp xúc nhiều.
A Hồi đã hỏi mẫu thân, vết đỏ trên cổ của nữ tử kia có phải là bị bệnh hay không, mẫu thân càng thêm nghiêm nghị khiển trách nàng ta một trận, nói cô nương gia phải biết xấu hổ.
A Hồi vẫn không biết đó là cái gì, nhưng tâm tư nàng ta suy đoán không phải là thứ gì tốt.
Nhưng sau gáy của đô úy cũng có một vết đỏ hồng như vậy...
A Hồi vắt óc suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra kết quả gì, nàng ta chỉ cho rằng những vết đỏ hồng trên người đô úy chắc cũng là từ chiến trường mang xuống, khác với thứ trên người của nữ tử chốn trăng hoa kia.
-
Phàn Trường Ngọc không biết gì về tất cả những điều này, đến bữa trưa A Hồi đã mang cháo thịt nạc đến cho nàng.
Quân y nói nàng đã lâu không ăn, thân thể mệt mỏi, hiện tại nhất định phải tránh ăn quá nhiều, mỗi bữa chỉ ăn rất ít.
Ban đầu Phàn Trường Ngọc cũng không cảm thấy đói lắm, nàng ăn một bát cháo thịt cũng không cảm thấy no, nàng bưng chiếc bát rỗng nhìn A Hồi, A Hồi có hơi không chịu được nàng dùng loại ánh mắt đáng thương kia, xoắn xuýt nhíu mày thẳng lại một đường với nhau: “Phụ thân nói, giờ Ngọ chỉ có thể để cho đô úy uống trước một bát cháo..."
Phàn Trường Ngọc không muốn làm khó một tiểu cô nương, sau khi đưa chiếc bát rỗng cho A Hồi, nàng hỏi về Tạ Ngũ: "Vị huynh đệ kia của ta như thế nào rồi?"
A Hồi nói: "Vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng sáng nay khi thuộc hạ mớm thuốc cho hắn, hắn có thể theo bản năng nuốt xuống, phụ nói nếu đã ăn được đồ gì đó, có thể như cứu được mạng."
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất đối với Phàn Trường Ngọc trong hai ngày qua, nàng đỡ cột giường đứng dậy: "Ta đi xem hắn một chút."
A Hồi vội vàng chạy tới dìu nàng: "Đô úy, ngài vẫn còn đang bị thương nặng đấy, phụ thân nói đô úy phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày mới được."
Phàn Trường Ngọc chỉ nói: "Ta da dày thịt béo, không sao cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-157.html.]
Vóc dáng của Phàn Trường Ngọc trong đám nữ tử đã được coi là cao ráo, A Hồi còn thấp hơn nàng hơn nửa cái đầu.
Khi nàng được đỡ dậy, A Hồi có thể nhìn thấy đường cong hàm dưới xinh đẹp của nàng, ánh nắng sau giờ ngọ chiếu vào khuôn mặt còn tái nhợt vì bị thương nặng, thậm chí có thể thấy được rõ ràng những sợi lông tơ.
A Hồi nhìn thấy thì đỏ mặt, le lưỡi nói: “Đô úy không phải da dày thịt béo, đô úy chính là cô nương xinh đẹp nhất mà A Hồi từng thấy."
Nàng ta từng nhìn thấy một loại hoa lan trong sân phủ thành chủ, lá như kiếm, sắc bén còn cứng rắn, thân cây to như cây sắt, nhưng hoa nở ra có màu trắng tinh như tuyết, nở rộ giữa trời, xếp chồng lên lá kiếm, từng cụm lớn từng cụm lớn, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Hạ nhân trong phủ muốn hái hoa, nhưng hoa bị lá kiếm chặn lại, không dễ hái.
Khi nhìn thấy những vết thương chằng chịt khắp người của nàng, nàng ta giúp đỡ băng bó còn sợ hãi đến phát run, Phàn Trường Ngọc còn trấn an ngược lại nàng ta, A Hồi liền nghĩ đến loài hoa lan có phiến lá như lưỡi gươm kia.
Nàng ta nghĩ, cũng chỉ có một anh hùng cái thế bên trong thoại bản mới xứng với vị cô nương tốt như đô úy vậy.
-
Tạ Ngũ vẫn còn hôn mê, sau khi Phàn Trường Ngọc đến xem hắn ta, lại hỏi quân y về tình hình của Tạ Ngũ, quân y nói hắn ta bị thương như vậy, nhặt lại được một mạng đã không dễ dàng, cánh tay trái của hắn ta bị một đao, mặc dù cánh tay vẫn còn, nhưng xương cốt bên trong đều đã gãy, cho dù vết thương lành lại, cánh tay kia cũng bị phế đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Trường Ngọc nhìn nam tử trẻ tuổi trên giường bệnh, nghĩ đến tình hình ngày đó nguy hiểm như vậy, hắn ta còn dẫn người ra cứu mình, trong lòng liền cảm thấy khổ sở.
Nhưng trên người hắn ta bị đ.â.m nhiều nhát vẫn còn có thể giữ lại được một mạng, đã là chuyện may mắn.
Phàn Trường Ngọc hơi đỏ mắt nói: "Chỉ cần cứu được người là tốt rồi."
Nàng sợ rằng quân y ở đây không đủ nhân nhân lực, Tạ Ngũ sẽ không được chăm sóc tốt, vì vậy nàng muốn đưa hai người từ trong quân tới, nhưng A Hồi nói đêm qua đã có người tới trông chừng Tạ Ngũ, nàng ta thấy đối phương lạ mặt, hỏi hai câu, đối phương nói là huynh đệ trong quân với Tạ Ngũ.
Phàn Trường Ngọc lập tức nghĩ đến Tạ Chinh.
Hắn đã đến Lư thành, những thân binh kia của hắn chắc chắn cũng đã đi theo tới.
Người tối hôm qua đến trông chừng Tạ Ngũ, tám phần có thể là những huynh đệ trước kia của hắn ta.
Biết được tính mạng của Tạ Ngũ không còn e ngại, Phàn Trường Ngọc mới có tâm tư suy nghĩ kỹ càng về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Kỳ thật nàng cũng không ngờ sẽ được gặp Tạ Chinh ở Lư thành.
Sau khi Lý gia và Ngụy Nghiêm bắt đầu tranh giành binh quyền của Sùng châu và Tế châu, hắn mượn cớ đuổi bắt dư nghiệt phản tặc đi dến Khang thành thì không có trở lại nữa.
Từ Khang thành đến Lư thành xa hơn từ Sùng châu chạy đến, nếu có thể đến trong thời gian ngắn như vậy, đại quân nhất định đã sớm lên đường.
Có phải hắn đã sớm nhận được tin tức, hay là đại quân trùng hợp ở gần Lư thành?
Phàn Trường Ngọc tràn đầy nghi hoặc, với lại ... khi hắn nghe chính mình gọi hắn là Hầu gia, thần thái cười lạnh và hung hăng chất vấn dọa người hỏi lại kia là ý tứ gì?
Nghĩ đến ánh mắt của hắn nhìn nàng trước khi rời đi, trong lòng Phàn Trường Ngọc càng cảm thấy khó chịu.
Nàng buộc phải ngừng suy nghĩ của mình lại, nếu không nàng sẽ nghĩ lại những chuyện liên quan tới Tạ Chinh.
Hiện tại Tạ Ngũ đã ổn, điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để cứu Du Thiển Thiển.
Quân y và A Hồi đối với Phàn Trường Ngọc rất nghiêm khắc, nàng lấy cớ muốn đi bái tế Hạ Kính Nguyên, quân y mới thả cho nàng rời khỏi sân viện của nhóm võ tướng đang dưỡng thương, sợ thương thế của nàng lại bị động, liền đặc biệt yêu cầu A Hồi đi theo nàng.
Trong linh đường một mảnh trắng toát, chữ ‘Điện’ to lớn trên chiếc quan tài đen nhánh khiến lòng người thắt lại.
Chịu đựng cơn đau ở bụng, Phàn Trường Ngọc quỳ xuống đất và dập đầu ba cái trước khi dâng hương cho Hạ Kính Nguyên.
Hạ phu nhân đích thân đỡ Phàn Trường Ngọc dậy, trên mặt không giấu được vẻ đau lòng, nhưng vẫn ân cần nói: “Cháu là Trường Ngọc nhỉ, ta thường nghe lão gia nhắc đến cháu.”
Sáng nay bà mới nhận được tin tức, mang theo hai đứa con mệt mỏi phong trần từ Tế châu chạy đến, mặc một thân đồ tang nền trắng thêu đen, giữa đôi lông may khó nén được vẻ mệt mỏi, trên thái dương mơ hồ có thể nhìn thấy được những sợi tơ bạc, nhưng lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc nhìn thấy bà, liền cảm giác rất gần gũi.
Nàng khàn giọng nói: "Bá mẫu."
Hạ phu nhân cười buồn đáp lại, sau đó an ủi nàng: "Đứa bé ngoan, đừng khóc, Lư thành vẫn giữ được, lão gia ở dưới suối vàng nếu biết được, cũng có thể mỉm cười."
Phàn Trường Ngọc cố nén hốc mắt chua xót mà gật đầu.
Hạ phu nhân thở dài một tiếng, nói: "Nghe nói cháu cũng đang ở trong quân, nếu như cháu gặp được tiểu tử Văn Thường kia, thay ta nói với hắn một tiếng, ta và lão gia đều không có trách hắn, bảo hắn chớ nên tự trách."
Sau khi Phàn Trường Ngọc hỏi ra mới biết, bởi vì tay nàng bổ quá mạnh, cho đến sáng nay Trịnh Văn Thường mới tỉnh dậy, khi tỉnh liền đi tới quỳ trước linh cữu của Hạ Kính Nguyên, không ăn không uống, cũng không nói lời nào, thẳng cho đến khi Hạ phu nhân mang theo hai đứa con chạy đến, hắn ta mới tránh đi ra ngoài, cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp Hạ phu nhân.
Phàn Trường Ngọc liền một lời đáp ứng.
Mặc dù nàng đã cùng cộng sự với Trịnh Văn Thường cách đây không lâu, nhưng nàng cũng biết hắn ta rất kính trọng Hạ Kính Nguyên, cái c.h.ế.t của Hạ Kính Nguyên có thể nói chính là một đả kích lớn đối với hắn ta.
Phàn Trường Ngọc còn định quay lại quân doanh để đi tìm người, nhưng không ngờ sau khi ra khỏi linh đường, ngay tại một gốc dây leo hẻo hánh trên tường viện thì nhìn thấy một người.
Ánh mắt của đối phương u ám nhìn nàng, như thể đang đặc biệt chờ đợi nàng.