Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:43:43
Lượt xem: 26
Phản tặc có mấy vạn binh mã, sau khi bị vây thành liền đàng hoàng bỏ thành mà đi, chỉ sợ bên trên chiến báo bọn họ cũng không biết viết thế nào để gửi đến kinh thành.
Hoàng đế giận giữ, Đường Bồi Nghĩa mới được nhậm chức chủ tướng Tế châu, đầu có thể giữ lại được hay không, cũng khó mà nói được.
Lý Hoài An bước vào trong sảnh, nhìn thấy một màn này, ôn hòa nói: "Đường tướng quân chớ nóng giận, chân tướng đêm qua phản tặc lẩn trốn từ cửa thành tây đã tra ra rõ ràng."
Lúc này Đường Bồi Nghĩa mới ngước mắt lên hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Lý Hoài An đáp: "Bao vây thành tây chính là Chấn Uy giáo úy Lư Đại Nghĩa, vốn là bằng hữu cũ của một tên phụ tá dưới trướng Trường Tín vương, hai người bọn họ vẫn bí mật liên lạc, mấy lần trước Lư Đại Nghĩa lập được chiến công cũng là do người phụ tá đó thông báo với hắn tình hình bố trí binh lực của bên phản tặc. Đêm qua tướng quân quyết định hôm nay công thành, tên phụ tá này trong đêm đã viết thư đầu hàng, buộc nó vào một mũi tên cùng với bản đồ phòng thủ của thành Sùng châu b.ắ.n tới ngoài doanh trại của Lư Đại Nghĩa, coi đây là cam kết, nói giờ Tý ban đêm mở cửa thành, giúp hắn hạ được thành Sùng châu mà không uổng một binh một tốt nào, sẽ lập được công đầu.”
Đường Bồi Nghĩa tức giận đến mức mắt đã sớm đỏ lên, quát: "Cái tên ngu xuẩn kia cứ như vậy mà tin?"
Lý Hoài An chậm rãi gật đầu mang theo vài phần nặng nề: “Lư Đại Nghĩa vì muốn giành được công đầu này, sợ động tĩnh khi hành quân sẽ dẫn tới chú ý của trinh sát, liền rút trinh sát ở gần cửa thành tây đi, ban đêm mang theo quân canh gác bên ngoài thành tây đi theo tên phụ tá này bí mật vào thành, bị phản tặc mai phục ở ngõ tối trong thành loạn tiễn b.ắ.n chết, phản tặc nhân cơ hội này rời khỏi thành.”
"Bên cạnh Lư Đại Nghĩa có một mưu sĩ, đêm qua khi nhìn thấy tin tức kia liên thuyết phục hắn không nên mạo hiểm. Lư Đại Nghĩa cảm thấy mưu sĩ kia nhát gan, sợ mưu sĩ kia sẽ làm hỏng việc của hắn nên trói người lại bỏ ở trong lều trướng, bên ta vừa dẫn người đi tới cửa thành tây điều tra tình hình, lúc này mới phát hiện được người."
Đường Bồi Nghĩa tiếp nhận bức thư quy hàng do tên phụ tá đưa cho Lư Đại Nghĩa mà Lý Hoài An đưa tới, mắng to: "Lư Đại Nghĩa hắn có c.h.ế.t còn chưa hết tội! Cái thứ thành sự không có bại sự có thừa! Một đại họa khôn lường như thế, ai có thể gánh thay hắn?"
Đôi mắt màu hổ phách của Lý Hoài An hơi nhướng lên, nói một câu có ý vị gì đó không rõ: "Lư Đại Nghĩa là người do Thừa tướng tiến cử."
Nghe vậy, Đường Bồi Nghĩa lại càng vỗ mạnh vào bàn tựa của ghế bành, chiếc ghế cực kỳ vững chắc biến thành một đống gỗ vụn: “Ngụy Nghiêm kia lòng lang dạ thú, Hạ đại nhân đã giao binh quyền của Tế châu cho ta, tên Lư Đại Nghĩa kia hám công như vậy, là muốn thay Ngụy Nghiêm đoạt lại binh quyền Tế châu sao?”
Ông ta tức giận mà quay người ngồi lại trước án, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bản tướng quân này nguyện ý bỏ thân róc thịt, Ngụy Nghiêm cũng đừng hòng nghĩ đến!"
Lý Hoài An cụp mắt xuống nói: "Điều cấp bách nhất vẫn phải tìm được điểm dừng chân kế tiếp của phản tặc."
Đường Bồi Nghĩa gần như buột miệng: "Lư thành! Nếu phản tặc tiến về hướng bắc, nơi đó đều là Tạ gia quân dưới trướng của Vũ An hầu, đây không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, Khang thành là nhà mẫu tộc của Trường Tín vương phi cũng đã bị Vũ An hầu tiêu diệt, trước mắt phản tặc chỉ có thể đi về hướng nam đến hai châu Thái, Tế, Thái châu còn chưa động binh mã, đại quân Tế châu đều đã đi Sùng châu, phá cửa ải Tế châu là Lư thành, phản tặc rất nhanh có thể tiến về phía nam!"
Ông ta không nhịn được mà răng phát rung: "Lập tức phát binh, tiến về Lư thành."
Lý Hoài An lắc đầu: "Đêm qua giờ Tý phản tặc đã hành động, chỉ sợ đại quân dốc hết toàn lực cũng sẽ không đuổi kịp, trước tiên chúng ta chỉ có phái trinh sát đi báo tin, lại phái đội kỵ binh đi chi viện trước."
Đường Bồi Nghĩa đã lo lắng đến chóng mặt, vội vàng nói: "Đúng, đúng, liền theo lời hiền chất nói."
Trịnh Văn Thường là nhân sĩ Tế châu, lại được một tay Hạ Kính Nguyên bồi dưỡng ra, lúc này mới bước ra khỏi hàng nói: "Tướng quân, mạt tướng khẩn cầu dẫn kỵ binh trở lại Lư thành chi viện!"
Phàn Trường Ngọc biết thân thể tổn thương của Hạ Kính Nguyên có thể không cho thể tái chiến nữa, thêm vào buổi sáng nàng mới bảo Tạ Thất đưa Trường Ninh và mọi người trở về Tế châu trước, cũng sợ trên đường bọn họ gặp phải đại quân phản tặc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy cũng làm theo bước ra khỏi hàng nói: "Mạt tướng cũng nguyện ý đi viện binh cho Tế châu."
Đường Bồi Nghĩa nhìn hai người bọn họ, biết bọn họ tinh thông võ nghệ, đối với Hạ Kính Nguyên lại vô cùng kính trọng, vì vậy lập tức nói: "Hai người các ngươi lĩnh ba ngàn kỵ binh, đi Lư thành trước!"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài phòng truyền đến một âm thanh lanh lảnh: "Chờ đã —— "
Viên thái giám tuyên chỉ trước đó đến quân doanh được một tiểu thái giám vịn đỡ, chậm rãi bước qua ngưỡng cửa tiến đến.
Khi Lý Hoài An nhìn thấy viên thái giám này, mi tâm hắn ta liền nhảy một cái.
Lúc này Đường Bồi Nghĩa đang sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy viên thái giám này cũng không bày ra được sắc mặt tốt gì: “Không biết công công đến đây có gì chỉ giáo?"
Trên mặt của viên thái giám tuyên chỉ phủ một tầng phấn hồng dày đặc nếp gấp, ngoài cười nhưng bên trong không cười, nói: “Khi bệ hạ sai nhà ta đến thăm hỏi các tướng sĩ Tế châu, cũng đã phong cho nhà ta một danh hào giám quân, lời nói ở đây của ta, Đường tướng quân vẫn nghe, phải không?"
Ở đây là muốn lấy thân phận để đè người, giám quân trong quân có quyền lực giám sát, Đường Bồi Nghĩa chỉ có thể nhắm mắt nói: “Công công, là có chuyện này, chỉ là trước mắt quân tình khẩn cấp, mạt tướng thật sự là..."
“Nhà ta cũng là bởi vì quân tình khẩn cấp, mới đặc biệt tới đây một chuyến.” Thái giám ngắt lời Đường Bồi Nghĩa.
Khi ánh mắt của ông ta lướt qua Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc có cảm giác như bị đuôi rắn độc quét qua, cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp khiến người ta phát ốm và sờ sợ.
Phàn Trường Ngọc nghĩ về những lời Lý Hoài An đã nói với nàng tối qua, thầm nghĩ chẳng lẽ tên thái giám c.h.ế.t bầm này lúc này lại muốn giở trò gì với mình?
Quả nhiên, một khắc sau liền nghe tên thái giám kia chậm rãi nói: “Mấy vạn đại quân dưới trướng của Đường tướng quân đã vây thành Sùng châu nhiều ngày, bắt được phản tặc bất quá như bắt rùa trong hũ, lại biến thành cục diện như bây giờ, phái ba ngàn kỵ binh này đi Lư thành, có thể đuổi kịp phản tặc hay không còn khó nói, cho dù là đuổi kịp, chỉ dựa vào ba ngàn nhân mã, có thể g.i.ế.c lùi gần hai vạn đại quân phản tặc hay không?"
Nửa mí mắt sau nhăn nheo của ông ta rũ xuống, bộ dáng tựa hồ không có việc gì, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tình hình chiến sự trước đó, nhà ta vẫn phải mau chóng bẩm báo với bệ hạ, mới có thể để cho bộ binh điều khiển nhân mã, để cho phía nam Tế châu nhanh chóng chuẩn bị tốt đề phòng."
Đường Bồi Nghĩa nghe xong mấy lời kia, căn bản người này còn chưa phát giác Tế châu còn có thể phòng thủ, trên mặt đã khó có thể nén được lửa giận, cứng rắn nói: “Công công muốn về kinh bẩm báo với bệ hạ, chi bằng có thể cùng báo đi, mạt tướng sẽ mang theo thuộc cấp dưới trướng, nhanh chóng đi tiếp viện Lư thành bằng bất cứ giá nào."
Thái giám tựa hồ nghe được chuyện cười gì đó, cười tủm tỉm nói: "Đường tướng quân có tấm lòng trung quân ái quốc như vậy, nhà ta sẽ ở trước mặt bệ hạ nói tốt vài câu cho Đường tướng quân, nhưng nhà tư cứ như vậy lên đường, lỡ đâu gặp phải phản tặc, nhà ta sợ là không có cách nào mang tin tức này về cho bệ hạ."
Lời nói của ông ta xoay chuyển, cuối cùng nói ra mục đích của chuyến đi này: "Đường tướng quân phái hai ngàn kỵ binh cho nhà ta, bảo vệ nhà ta hồi kinh phục mệnh."
Đường Bồi Nghĩa sắp rách cả mí mắt: "Hai ngàn? Ngươi định muốn lấy hai ngàn nhân mã, ta còn lấy gì để nhanh chóng đi tiếp viện Lư thành?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-149.html.]
Thái giám cụp mi nói: "Đường tướng quân, ngươi chẳng qua là lừa mình gạt người, cho rằng Tế châu còn chưa thất thủ, ta hỏi ngươi, nếu như Tế châu thất thủ, ba ngàn kỵ binh ngươi phái đi tới Lư thành có thể làm được cái gì? Phát ra hai ngàn cho nhà ta, nhà ta chạy đường vòng qua Thái châu về kinh thành phục mệnh, còn có thể đưa tin tức trở về trước một bước."
Đường Bồi Nghĩa quát: "Ngươi muốn trở về báo tin, không ai muốn cản ngươi, muốn hai ngàn kỵ binh của ta, không được!"
Thái giám hừ lạnh một tiếng, thu hồi nụ cười trên mặt: "Đường Bồi Nghĩa, ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Đường Bồi Nghĩa đã sớm bị tức giận đến hoa đầu chóng mặt, ngay cả trên mặt lời nói cũng không muốn lấy lệ với tên thái giám mặt trét đầy dầu phấn này, hét lên: "Lão tử hôm nay sẽ kháng chỉ! Con mẹ ngươi một tên đứt gốc hèn nhát, trong cung giở trò miệng lưỡi cũng thôi đi, lại mang bộ dáng này đến chỗ lão tử, lão tử hôm nay liền làm thịt ngươi, sau lại báo đến chỗ bệ hạ nói ngươi c.h.ế.t ở trên tay phản tặc, ngươi có thể làm gì được ta?"
Trên người ông ta mang theo tính khí thổ phỉ vừa lên, thật đúng khiến cho cho thái giám chấn kinh.
Lý Hoài An đúng lúc lên tiếng: "Đường tướng quân, chớ có xúc động."
Đường Bồi Nghĩa vẫy cho Lý Hoài An đi, nói với Phàn Trường Ngọc và Trịnh Văn Thường: "Hai người các ngươi, nhanh chóng lãnh binh tiến về Lư thành!"
Phàn Trường Ngọc biết thế cục trước mắt không phải là điều mà nàng và Trịnh Văn Thường có thể ứng phó được, chỉ cần giữ vững được Lư thành, Đường Bồi Nghĩa sẽ không bị trị tội, những bách tính trong thành Tế châu cũng sẽ được cứu khỏi chiến loạn, vì vậy nàng lập tức cùng với Trịnh Văn Thường ôm quyền rời đi.
Thái giám còn ở sau lưng hét lớn: "Đường Bồi Nghĩa, ngươi dám cả gan làm vậy đối với khâm sai triều đình..."
Đường Bồi Nghĩa quay lại liếc nhìn thái giám kia một chút, phân phó với hai bên tả hữu: "Trói lại! Ném người ném vào trong đống xác chết, để cho ông ta nhìn xem trận chiến này đã c.h.ế.t bao nhiêu người!"
Hai mắt ông ta hung hăng trừng trừng nhìn thái giám kia, kéo căng hàm dưới nói: "Ta sẽ phái người đưa tin về kinh thành, công công cùng với những tướng sĩ tử trận dưới trướng của ta cùng ở lại chỗ này đi!"
Nói xong thì hét lớn một tiếng: "Đại quân xuất phát!"
Sau khi ông ta rời khỏi phòng, Lý Hoài An liếc nhìn thái giám bị trói như cái bánh bao kéo xuống, vẻ mặt khó hiểu, lúc đi theo Đường Bồi Nghĩa, nói: "Đường tướng quân tội gì phải làm vậy?"
Đường Bồi Nghĩa, một nam nhi cao tám thước, lại bởi vì sự việc ngày hôm nay mà mắt lại đỏ hoe, nói: “Hiền chất, ngươi nhìn đi, những người của chúng ta, đều phải lấy mạng đi đổi một cái thái bình, còn những người kia ở bên cạnh bệ hạ bất quá chỉ dùng miệng lưỡi đẩy tới lui."
Ông ta lại nhếch miệng cười một tiếng: “Không phải lão tử xem thường văn nhân, từ xưa đến nay, lời hay ý đẹp đều do văn nhân nói, lời gió của bọn họ có khí phách hay không, lão tử không biết. Nhưng những xương cốt trắng toát trên chiến trường kia, phải dùng hết một thân m.á.u thịt, có thể đổi được cái tên được hậu thế nhớ được hay không còn khó nói."
“Tên hoạn quan kia cho rằng Tế châu hẳn không thể thủ được, nhưng ta thì hiểu rõ Hạ đại nhân, cho dù ngài ấy chỉ còn một hơi thở, cũng sẽ thủ đến khi viện quân đến.”
"Hai đứa trẻ mang kỵ binh đi trước một bước để viện quân cũng người gan dạ, bọn họ có thể kéo dài một khắc, phần thắng sẽ cao thêm một phần."
Lý Hoài An nghĩ đến đại kế mà tổ phụ và hoàng tôn liên thủ để hạ bệ Ngụy Nghiêm, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nói: “Nếu Tế châu bị mất, cục diện có lẽ cũng không tệ như vậy. Chúng ta luôn có thể đoạt lại."
Đường Bồi Nghĩa nhìn hắn ta, khuôn mặt uy nghiêm nói: "Hành quân đánh trận sao có thể là trò đùa? Năm đó Cẩm châu bị mất vào trong tay ngoại tộc, bao nhiêu năm trôi qua, phải đổ bao nhiêu m.á.u tươi của nhi lang mới có thể giành lại được?"
Vừa vặn thân binh vội vàng chạy tới, ôm quyền nói với Đường Bồi Nghĩa: "Tướng quân, đại quân đã điều động, chiến mã của ngài cũng đã được dắt tới!"
Đường Bồi Nghĩa nói với Lý Hoài An: “Sùng châu liền phó thác lại cho hiền chất."
Lý Hoài An nhìn bóng lưng ông ta hùng hổ cất bước rời đi, cảm xúc dâng trào.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, lúc này Tế châu đã bị Tùy Nguyên Hoài đoạt lấy.
Hắn ta không lo lắng cho những người trong thành Tế châu, bởi vì hắn ta biết Tùy Nguyên Hoài là Hoàng tôn, sẽ không lạm sát người vô tội.
Đây bất quá chỉ là một vở kịch, một trận chiến đáng lẽ phải nắm chắc phần thắng, bởi vì người dưới trướng của Ngụy Nghiêm làm loạn, để phản tặc thoát khỏi Sùng châu đang cạn kiệt lương thực, chiếm giữ Tế châu.
Không chỉ có triều đình sẽ tức giận, mà người trong thiên hạ cũng sẽ nổi giận, Ngụy Nghiêm sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Sau đó, Tế châu rất nhanh sẽ được đoạt lại, ‘Phản tặc’ bị đem ra trước công lý, thú nhận hết mọi thứ, giải thích lúc trước có thể trốn thoát khỏi Sùng châu không phải vì người của Ngụy Nghiêm tham công, mà vì đã đạt được hợp tác với Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm đã giúp bọn họ thoát khỏi Sùng châu bị phong tỏa nghiêm ngặt, bọn họ giúp Ngụy Nghiêm trì hoãn trận chiến ở Sùng châu để binh quyền không bị sớm thu hồi.
Về cái c.h.ế.t của Lư Đại Nghĩa, tự nhiên là Ngụy Nghiêm đã g.i.ế.c người diệt khẩu.
Để làm cho màn kịch này đủ chân thực, nhất định phải giấu giếm những người trên bàn cờ như Đường Bồi Nghĩa, cũng chỉ khi có người c.h.ế.t đủ nhiều, mới có thể để cho việc này lên men đủ cao.
Không biết có phải nguyên nhân bởi vì lời nói của Đường Bồi Nghĩa hay không, Lý Hoài An đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Trong lòng hắn ta không ngừng tự hỏi mình một câu, bày kế này để hạ bệ Ngụy Nghiêm là đúng, hay là sai?
Hắn ta từng cảm thấy, triều chính Đại Dận do Ngụy Nghiêm cầm trong tay, một ngày không loại trừ được Ngụy Nghiêm, một ngày Đại Dận sẽ không có tương lai.
Để trừ bỏ một đại gian thần như Ngụy Nghiêm, đánh cờ trên triều đình thì coi là gì, những năm này Lý gia bọn họ đã bắt đầu phất lên, vì có thể chống lại Ngụy Nghiêm, đã điền không biết bao nhiêu người đi vào, sao hôm nay bởi vì những tướng sĩ đã c.h.ế.t đi mà sinh ra sự xấu hổ?
Nếu bọn họ chết, liền có thể lật đổ Ngụy Nghiêm, khiến bách tính khắp thiên hạ có thể có một cuộc sống tốt hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ bỏ bản thân mà được tập thể, chuyện này không nên sai mới đúng chứ?
Lý Hoài An nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ sâu hơn.