Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:43:34
Lượt xem: 27

"Lý Hoài An ... có lẽ cũng đang cố lôi kéo đô úy."

Phàn Trường Ngọc hiểu ra: "Ta đã nhận những binh thư do hắn đưa tới, hiện tại là đang đứng cùng một chiến tuyến với Lý gia?"

Tạ Ngũ gật đầu, nói: "Nhưng đưa lễ trước mặt mọi ngươi, hiển nhiên là muốn đặc biệt để cho người nào đó biết được."

Phàn Trường Ngọc suy nghĩ cẩn thận, người muốn g.i.ế.c mình chỉ có Ngụy Nghiêm, nhưng bất kể nàng có chấp nhận sự bảo vệ của đảng Lý thái phó hay không, Ngụy Nghiêm cũng không thể thu tay lại.

Vậy thì người duy nhất có thể khiến Lý Hoài An vẽ vời làm thêm chuyện này, trong quân doanh hiện nay, tựa hồ chỉ có thái giám hôm nay đến tuyên chỉ.

Có thể thái giám tuyên chỉ kia là người của hoàng thượng.

Chẳng lẽ hoàng thượng có ý muốn gây bất lợi cho mình?

Nhưng vì sao hoàng thượng lại muốn bất lợi cho mình? Hiện tại Hạ Kính Nguyên vẫn chưa bị thẩm vấn, tức là cũng đã nói thân phận thật sự của nàng còn chưa bị bại lộ tại triều đình, coi như hoàng thượng bởi vì ngoại tổ phụ mà giận chó đánh mèo lên mình, vậy tại sao còn phong quan cho mình làm gì?

Mặc dù chức quan này tựa như đã bị ép một chút.

Phàn Trường Ngọc càng nghĩ càng không nghĩ ra được đầu mối, bực bội đến mức nắm lấy tóc.

Lúc trước vẫn còn có Đào Thái phó dạy nàng phân tích tình huống, hiện tại Đào Thái phó không có tin tức gì, Hạ Kính Nguyên sẽ sớm bị chuyển về Tế châu, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng chỉ có thể tự mình suy nghĩ quyết định.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phàn Trường Ngọc không khỏi rơi vào ba trăm lượng vàng đặt ở trên khay lụa đỏ nằm trên bàn.

Một thỏi vàng ròng này là mười lượng, bên trong khay có tổng cộng ba mươi thỏi, vàng óng ánh, nhìn rất bắt mắt.

Nàng suy nghĩ một chút rồi phân phó Tạ Ngũ: "Ngươi lấy ra mười ba thỏi vàng, cùng với số bạc trợ cấp phát xuống đưa tới cho gia quyết của mười ba binh lính đã tử trận kia. Lấy ra hai thỏi khác mua chút thuốc bổ cho các binh lính bị trọng thương, lại thay ta tìm mấy phụ tá có thực tài cùng kiến thức đến, bạc liền để ngươi trông coi giúp ta."

Tạ Ngũ gật đầu nói: "Đô úy hiện tại đã là quan ngũ phẩm, bên người cũng nên nuôi mấy phụ tá. Bất quá... phân xuống cho các bính lính đã c.h.ế.t có phải đã nhiều quá hay không?"

Mười lượng vàng ròng đổi thành một trăm lượng bạc, lại có thêm triều đình phát xuống thống nhất là năm lượng bạc trợ cấp, là một trăm lẻ năm lượng.

Phàn Trường Ngọc nói: "Đây là điều ta đã hứa với các binh lính."

Nhóm bách hộ do Quách bách hộ đứng đầu, về sau có thể dùng bọn họ, nhưng không thể trở thành thân binh của nàng.

Bên cạnh nàng vẫn còn quá ít người trung thành với nàng để nàng có thể dùng.

Nàng muốn chọn hai người từ trong số những tiểu binh mà đã mang theo để làm thân binh.

Tạ Ngũ nghe được câu trả lời kia của nàng thì run lên, cuối cùng cũng không nói gì.

Khi hắn ta đang định đi ra ngoài, Phàn Trường Ngọc lại ngăn lại: "Lấy những binh thư này đều đem xuống cho các binh lính xem đi."

Tạ Ngũ ngây người.

Phàn Trường Ngọc nói: "Để cho bọn họ đọc nhiều binh pháp một chút, sẽ có lợi mà không có hại."

Sau khi xác định Phàn Trường Ngọc để mình xử lý những quyển sách đó, Tạ Ngũ gần như là vui mừng điên cuồng, nụ cười của hắn ta sớm là muốn nứt ra đến tận mang tai, sợ Phàn Trường Ngọc nhìn ra manh mối, mới vội vàng kiềm chế bản thân, cầm hộp gấm kia lên nói: “Vâng, thuộc hạ sẽ cầm cái này xuống!"

Chờ sau khi Tạ Ngũ rời đi, Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm thanh mạch đao trên giá binh khí kia xuất thần một lúc, sau đó mới lấy ra quyển sách lúc trước Tạ Chinh đã chú giải cho nàng, chậm rãi lật xem.

Đọc sách có thể khiến người ta trở nên thông minh hơn, nàng muốn đọc nhiều hơn nữa.

Lý Hoài An gửi cho nàng những quyển sách chú giải kia, mặc kệ là trùng hợp hay cố ý, nhưng từ khi ban đầu hắn ta gặp nàng trên đường núi, sau đó giúp nàng tra hồ sơ phụ mẫu nàng bị g.i.ế.c hại, tình cờ phát hiện thân thế của mình có vấn đề, lại tìm hiểu nguồn gốc tra được Hạ Kính Nguyên giúp đỡ phụ mẫu nàng ngụy tạo các loại văn thư, thật là có quá ‘trùng hợp’ một chút.

-

Hoàng cung.

Giữa ngọc điện quỳnh lâu, một nữ tử xinh đẹp mặc cung trang hải đường màu đỏ nhanh chóng đi qua, mười sáu cung nữ với đôi búi tóc cúi thấp đầu bước nhanh đi theo phía sau lưng nàng ta.

Lão thái giám canh gác trước thư phòng từ xa nhìn thấy nữ tử kia, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười gượng gạo, tiến lên nói: “Cơn gió nào đưa Trưởng công chúa điện hạ đến đây ... "

Trên gương mặt của nữ tử diễm lệ như hoa sen kia đều là sự lạnh lùng, hất tay áo đẩy lão thái giám đang cản đường ra, trừng mắt trách mắng: "Cút ngay!"

Lão thái giám "Ôi" một tiếng bị ngã xuống đất, thấy không thể ngăn cản được lão tổ tông này, sợ sau đó sẽ bị vị bên trong kia giận chó đánh mèo, chỉ có thể ôm lấy chân của nữ tử kia, cuống họng lanh lảnh nói: “Trưởng công chúa điện hạ, ngài không thể đi vào đâu, bệ hạ mệt mỏi, vừa mới nghỉ ngơi một chút..."

Đang nói chuyện, nữ tử đã đẩy cửa lớn của thư phòng ra.

Mùi long tiên hương nồng đậm tràn ngập căn phòng, khiến khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của nàng ta lộ ra một chút căm ghét.

Lão thái giám sợ tới mức quỳ rạp xuống cửa: "Bệ hạ bớt giận, lão nô đáng chết, lão nô không thể ngăn cản được trưởng công chúa điện hạ..."

“Quên đi, lui ra ngoài đi.” Bên trong truyền đến âm thanh của nam tử trẻ tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-142.html.]

Như được đại xá, lão thái giám khom người lui ra ngoài, lúc đi ra còn đóng cửa thư phòng lại.

Trưởng công chúa không chút sợ hãi nhìn nam tử mặc áo bào màu vàng sáng ở phía sau long án, một tay vuốt lấy mi tâm, trên mặt đầy mệt mỏi, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi gả ta cho Vũ An hầu?"

Hoàng đế nhìn mỹ nhân xinh đẹp dưới bậc thềm ngọc, khóe miệng cong lên cười như một thiếu niên giảo hoạt, nhưng ánh mắt lại như rắn độc trong một nơi bí mật nôn ra một chữ: “Trẫm đã thay hoàng tỷ tìm một anh hùng cái thế làm phu quân, hoàng tỷ không vui à?"

Trưởng công chúa cả giận nói: "Vũ An hầu khi gặp nạn đã gặp được một dân nữ, đã định chung thân với người dân nữ kia, bệ hạ đây là muốn bản cung đi làm ác nhân đánh tuyệt uyên ương sao? "

Hoàng đế nói: "Hoàng tỷ quá lo lắng rồi, chỉ là một dân nữ thô tục thôi, sao có thể so được với minh châu của triều Đại Dận là hoàng tỷ của trẫm đây, Vũ An hầu đã nhất đao lưỡng đoạn với dân nữ kia rồi."

Đôi lông mày thanh tú của trưởng công chúa nhíu lại, kiên quyết nói: "Không thể nào, vì để cưới nữ tử kia làm chính thê, Vũ An hầu thậm chí còn cầu xin Đào Thái phó đã quy ẩn nhiều năm nhận nàng ta làm nghĩa nữ, sao có thể nhất đao lưỡng đoạn?"

Hoàng đế cười nói: “Vậy thì hoàng tỷ thật sự không hiểu nam nhân rồi, quyền thế ngập trời cùng với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, còn không thể rung chuyển được phân lượng của dân nữ thô tục kia trong lòng hắn chăng?”

Sắc mặt của trưởng công chúa càng ngày càng lạnh: "Trong mắt bản cung không thể chứa được một hạt cát."

Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Hoàng tỷ yên tâm, sau khi hoàng tỷ gả đi, vĩnh viễn cũng không thể gặp được dân nữ kia nữa."

Sắc mặt của trưởng công chúa nhất thời biến đổi: "Ngươi g.i.ế.c nàng? Ngươi không sợ Vũ An hầu ôm lòng oán hận với ngươi?"

Hoàng đế bĩu môi: "Làm tướng quân c.h.ế.t trên chiến trường, thì có gì lạ? Vũ An hầu nên oán, cũng phải là phản tặc, có phải hay không?"

Trước kia hắn ta bị Ngụy Nghiêm gạt sang một bên, sợ bại lộ dã tâm sẽ khiến Ngụy Nghiêm kiêng kỵ, cho nên vẫn luôn giả vờ ngu ngốc hèn nhát. Sau đó, vì thu phục được Lý Thái phó, trước mặt Lý Thái phó lại giả vờ ngoan ngoãn dễ khống chế, hai năm qua mới lộ ra chút răng nanh.

Nghe hắn ta nói như vậy, trong mắt trưởng công chúa lộ ra vẻ kinh hãi, hồi lâu không nói nên lời, tựa hồ bị hắn ta điên cuồng dọa sợ.

Hoàng đế nhìn nữ tử trước mặt, trên mặt nở nụ cười hiền lành lương thiện, giống như hoàng đế thiếu niên giả vờ ngoan ngoãn ngốc nghếch lúc trước, nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy dã tâm và dục vọng không thể kìm nén được nữa.

Hắn ta sờ sờ đầu rồng dát vàng trên tay vịn của long ỷ, ngữ khí thản nhiên lộ ra mong đợi vô tận: “Một khi Ngụy Nghiêm khẽ ngã, hoàng quyền có thể trở về trong tay trẫm, có Vũ An hầu ở đây, còn sợ gì tới lão thất phu Lý gia kia nữa?"

Hắn ta khẽ nghiêng đầu, tâm tình vui vẻ cười nói: "Lấy lòng tham của Lý gia những năm này, cũng đủ để c.h.é.m đầu cả nhà hết rồi."

Trưởng công chúa chưa bao giờ cảm thấy vị hoàng đế nhát gan lương thiện này lại lạ lùng như vậy, cánh tay kéo tầng lụa mỏng nổi lên một tầng da gà, nàng ta hỏi: “Vũ An hầu đâu? Trong tay hắn nắm trọng binh, ngươi cư nhiên yên tâm như vậy? "

Hoàng đế tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến trưởng công chúa đứng ở phía dưới, ý cười càng sâu một chút, đột nhiên lại ngừng câu chuyện, nói: "Trẫm tự nhiên là yên tâm, dù sao còn có hoàng tỷ giúp trẫm trông chừng hắn."

"Trên đời này, người trẫm tin tưởng nhất, chính là hoàng tỷ."

Cái lạnh ở trên tay chân kia, từ từ chạy dọc sống lưng.

Trưởng công chúa cố gắng trấn tĩnh, kéo khóe môi: "Bệ hạ tin tưởng ta như vậy, thật là vinh hạnh của bản cung."

Hoàng thượng tựa hồ rất vui vẻ trước sự thay đổi thái độ của nàng ta, hắn ta nói: “Trẫm liền biết, hoàng tỷ nhất định đứng về phía trẫm, hoàng tỷ cứ việc trở về chờ đợi đại giá phong quang.”

Trưởng công chúa đáp "Được", sau đó hạ thấp người thi lễ, kéo lấy bộ váy cung trang hoa lệ xoay người, đi ra khỏi thư phòng, giống như khi nàng ta đến đây, kiêu ngạo đứng thẳng lưng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường không coi ai ra gì, mười sáu cung nữ đứng thẳng đi theo.

Không ai biết được, lụa mỏng phía sau lưng nàng ta thấm đẫm mồ hôi lạnh, nhưng lại bị mái tóc đen che lại.

Sau khi trở về cung điện của mình, trưởng công chúa đóng cửa lại, tức giận tới mức đập vỡ đồ sứ khắp sàn.

Đập đến khi mệt mỏi, mới ngồi xuống chiếc giường mềm mại bên cạnh, một tay gác lên trán, Tuyết Nghênh nhíu mày, hiển nhiên trong lòng vẫn còn phiền muộn.

Đại cung nữ cẩn thận bưng tách trà nhài lên, khuyên nhủ: “Công chúa, ngài đừng tức giận khiến cho thân thể…”

Trưởng công chúa cầm lấy chiếc tách, vốn định uống, nhưng nghĩ đến những lời của hoàng đế, nàng ta vẫn không kiềm chế được tức giận, liền ném chiếc tách ra ngoài, mảnh sứ vỡ tung tóe bay đi, khiến tất cả cung nữ hầu hạ bên cạnh đều giật mình.

"Hắn là cái thá gì? Chỉ do một cung nữ đê tiện sinh ra, không có ngoại thích, liền muốn kéo bản cung vào vũng bùn này!"

Khuôn mặt xinh đẹp của trưởng công chúa tràn đầy tức giận.

Nàng ta là nữ nhi mà tiên đế sủng ái nhất, nhưng cũng không phải là nữ nhi đầu tiên của hoàng đế, chỉ là những công chúa trước đó đều c.h.ế.t yếu, lúc này nàng ta mới trở thành trưởng công chúa.

Sinh mẫu của nàng ta có địa vị cao quý, nàng ta và hoàng đế không phải là tỷ đệ ruột thịt.

Chắc hẳn những năm này hoàng đế đều muốn dựa dẫm vào nhà ngoại của nàng ta, cho nên mới thân cận vào nàng ta.

Lúc ấy đại cung nữ ở bên ngoài điện, không biết trên trong nghị luận như thế nào, chỉ cho rằng công chúa nhà mình còn đang giận chuyện tứ hôn, liên tục suy đi tính lại, cuối cùng khuyên nhủ: "Công chúa, Công Tôn tam lang kia vì tránh ngài đến nay vẫn không chịu làm quan, thậm chí còn chưa đặt chân tới kinh thành, ngài vì sao vẫn luôn nghĩ tới hắn? Vũ An hầu có chiến công hiển hách, tuổi đôi mươi đã được phong hầu, tuy nói là nhất đẳng lương tế......"

“Câm miệng!” Sắc mặt của trưởng công chúa lạnh xuống, tay đặt trên tay vịn của chiếc giường gỗ mềm mại thiếu chút nữa dùng sức quá mức mà sắp gãy.

Đại cung nữ sợ hãi cứng đờ cả người.

Trưởng công chúa dường như cũng ý thức được mình phản ứng thái quá, nàng ta rũ xuống hàng mi cong như cánh quạt để che đi cảm xúc mất kiểm soát nhất thời bộc phát ra ngoài, cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ Vũ An hầu có thể có kết thúc gì yên lành?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại cung nữ cả kinh, biết thế cục trong đó chỉ sợ sẽ liên lụy đến trong trều, vội lo lắng nói: “Thánh chỉ đã hạ, quan tuyên chỉ cũng đã rời kinh, phải làm mới ổn?”

Trưởng công chúa nhắm mắt lại trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Mài mực cho ta."

Loading...