Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:23:01
Lượt xem: 31
Hắn hỏi: “Hoàng trưởng tôn chính là trưởng tử của Trường Tín vương?”
Sau khi hỏi nhiều chuyện như vậy, Triệu Tuân lại có liên hệ mật thiết với phủ Trường Tín vương, hơn nữa, trước đó Trường Ninh đã từng nói, mẫu tử Du Bảo Nhi đã bị giam giữ trong phủ Trường Tín vương, rõ ràng là tất cả đều hướng đến một câu trả lời, câu hỏi cuối cùng này Tạ Chinh mới hỏi một cách chắc chắn như vậy.
Triệu Tuân không dám giấu giếm, liền gật đầu.
Tạ Chinh hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài.
Mọi thứ đều đúng, cuộc tạo phản của Trường Tín vương chỉ có thể đánh dưới cờ hiệu thanh quân trắc, tiêu diệt Ngụy Nghiêm, nhưng không dám trực tiếp lấy chuyện chính thống của hoàng trưởng tôn đem ra, bởi vì Trường Tín vương thậm chí không biết nhi tử của mình đã bị đánh tráo.
Hoàng trưởng tôn không dám chủ động lộ ra ngoài.
Dù sao Trường Tín vương đã có thể trực tiếp tạo phản, một khi phát hiện nhi tử của mình bị tu hú chiếm tổ chim khách nhiều năm như vậy, căn bản không thể cho hoàng trưởng tôn con đường sống.
Hắn hỏi: "Năm trước Tùy Nguyên Thanh xuất hiện ở huyện Thanh Bình, cũng chính là việc làm của hoàng trưởng tôn sao?"
Mồ hôi chảy ra từ mí mắt của Triệu Tuân, hắn ta trả lời: "Vâng."
Thông qua Triệu Tuân, hoàng trưởng tôn biết Tạ Chinh ở huyện Thanh Bình, định thiết kế để Tùy Nguyên Thanh đến đó, chính là muốn mượn tay của Tạ Chinh để trừ khử Tùy Nguyên Thanh.
Khi đó Sùng châu còn chưa thất bại, nếu Trường Tín vương có thể lợi dụng lúc quân Tạ gia đang bị Bắc Ngất kiềm chế, nhất cổ tác khí chiếm lấy Tế châu rồi tiếp tục nam tiến, đánh tới kinh thành bức hoàng đế thoái vị cũng không phải là không thể.
Tuy nhiên, Trường Tín vương đã lập Tùy Nguyên Thanh làm thế tử, ngày sau nếu có được giang sơn, người có thể thừa kế hoàng vị cũng chính là Tùy Nguyên Thanh.
Cho nên hoàng trưởng tôn muốn Tùy Nguyên Thanh phải chết.
Bây giờ Trường Tín vương rõ ràng đã bại trận, hoàng trưởng tôn cũng biết không thể đánh tới kinh thành đoạt lại hoàng vị được, cho nên mới chuyển sang lấy lòng Lý gia.
Tạ Chinh cười lạnh chế giễu: "Hậu nhân của Thái tử Thừa Đức là thứ như vậy?"
Triệu Tuân cười khổ nói: "Điện hạ khi còn nhỏ vì để thay thế trưởng tử của Trường Tín vương, đã bị thiêu hủy hơn phân nửa khuôn mặt, mắc phải một thân bệnh tật, những năm này càng thêm hỉ nộ vô thường. Tuy Triêu mỗ chỉ là một thương nhân cả người đầy hơi tiền, nhưng cũng có thể phân rõ được đại nghĩa. Đối với bậc anh hùng cái thế như Hầu gia, Triệu mỗ âm thầm ngưỡng mộ vô cùng, trong lòng Triệu mỗ cũng hiểu rõ, nếu một ngày nào đó điện hạ kế thừa đại thống, chỉ sợ cuộc sống của bách tính cũng sẽ khổ sở."
Hắn ta dường như đấu tranh một lúc, cuối cùng cũng đánh liều nói ra suy nghĩ của mình: “Điện hạ đã có người thừa kế, nghĩ Hầu gia cũng đã từng thấy qua, nữ chưởng quỹ Dật Hương lâu ở huyện Thanh Bình chính là tiểu thiếp trốn thoát khỏi tay điện hạ, con của nàng ấy chính là hoàng trọng tôn*. Thế đạo bây giờ, Hầu gia cũng đã nhìn ra, hoàng quyền suy sụp, đảng phái tranh đấu không ngừng, dân sinh khó khăn. Hầu gia so với Ngụy Nghiêm năm đó, cũng chỉ có hơn chứ không kém, nếu như Hầu gia nguyện ý theo cách của Ngụy Nghiêm, nâng đỡ hoàng trọng tôn thượng vị, tiểu nhân nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Hầu gia!"
*hoàng trọng tôn: chắt của hoàng đế
Đáy mắt của Tạ Chinh không chút nào chuyển động, tựa hồ đối với lời nói hắn ta không có chút nào hứng thú, khóe môi nhếch lên một tia châm chọc: “Ngươi có thể phản bội điện hạ nhà người chuyển sang bản hầu, sao bản hầu có thể đảm bảo, ngươi sẽ không quay đầu về phía người khác?
Từ xưa đến nay, gia nô mang hai họ đều bị người khác khinh thường.
Triệu Tuân nhận thức sâu sắc điều này, cuối cùng cũng thú nhận: "Tiểu nhân chỉ muốn tìm một lối thoát cho mình và mẫu thân. Kể từ khi tìm được hoàng trọng tôn, tính khí điện hạ ngày càng thất thường, thậm chí còn phái theo ảnh vệ theo dõi tiểu nhân cùng mẫu thân, chẳng qua là để đề phòng bọn tiểu nhân ủng hộ lập hoàng trọng tôn. Sự ngờ vực vô căn cứ của điện hạ ngày một tăng, tiểu nhân sợ một ngày nào đó ngài ấy sẽ ra tay với tiểu nhân và gia mẫu."
Hắn ta dừng một chút, sau đó nói: "Tiểu nhân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hầu gia, liền cảm thấy Hầu gia là một nhân vật đỉnh thiên lập địa, cho nên mới dám ở trước mặt Hầu gia nói ra lời ngông cuồng như vậy."
Tạ Chinh phớt lờ những lời tâng bốc vuốt m.ô.n.g ngựa cuối cùng của hắn ta, lông mi đen của hắn hơi rũ xuống, như thể hắn đang suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Những cây đuốc nhựa thông cháy kêu “lốp bốp”, tiếng gió đêm nơi đây phá lệ nghe rất rõ ràng .
Tạ Chinh hỏi: "Hiện tại mẫu tử hoàng trọng tôn đang ở nơi nào?"
Triệu Tuân lúng túng trả lời: "Bọn họ cùng với gia mẫu vẫn ở thành Sùng châu."
Tương đương với làm con tin, để cho hắn ta làm việc ở bên ngoài cũng không dám sinh hai lòng.
Nghe vậy, Tạ Chinh khẽ cau mày.
Hoàng trưởng tôn hiện đang hợp tác với Lý đảng, nếu muốn giúp Lý đảng giành được chiến tcông ở Sùng châu, cũng chỉ có thể hạ gục Hạ Kính Nguyên trước.
Kinh thành cách xa Sùng châu hàng nghìn dặm, việc luận tội Hạ Kính Nguyên trong triều vẫn chưa đến tai Tạ Chinh.
Hắn hỏi: “Các ngươi đã lấy được nhược điểm gì của Hạ Kính Nguyên?"
Vân Mộng Hạ Vũ
-
Phàn Trường Ngọc đã khắc bức tượng cả đêm, cuối cùng cũng hoàn thành xong việc khắc đầu và thân của bức tượng.
Cứ cho là xấu đi, nhưng xem lâu lại thấy là lạ và dễ thương.
Nàng khá hài lòng với thành phẩm đầu tay của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-130.html.]
Trong khi rửa mặt, không biết Tạ Ngũ đã lấy từ đâu cho nàng một tấm khiên hộ tâm, để vào bên trong quân phục của nàng.
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn kích thước của tấm hộ tâm, cảm thấy hai tấm thép nàng đã làm khi từ Tế châu lên đường đi tìm Trường Ninh an toàn hơn một chút.
Khi Tạ Ngũ biết nàng muốn buộc cả trước sau một tấm, cả kinh trợn mắt há mồm.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy Tạ Ngũ chấn kinh như vậy, có lẽ chưa từng thấy qua người nào sợ c.h.ế.t như nàng, nhưng dựa theo nguyên tắc sinh tồn quan trọng nhất, nàng không chút do dự nhận lấy.
Các tướng quân sở dĩ đeo thêm tấm hộ tâm là bởi vì chiến giáp đã bảo vệ những điểm trọng yếu khác, trái tim chỉ là tuyến bảo vệ cuối cùng.
Bộ quân phục tiểu binh trên người nàng đoán chừng sẽ không thể đỡ được dù chỉ một đao, vẫn phải dựa vào những tấm thép để cứu mạng mình vào những thời điểm nguy cấp.
Tấm hộ tâm kia lớn chừng bàn tay, Tạ Ngũ ngại mang theo bất tiện, ảnh hưởng đến sự linh hoạt của hắn ta, vì vậy Phàn Trường Ngọc đã lén đưa cho tiểu binh đã đưa bạc cho nàng cất giữ giùm.
Khi đối phương tiếp nhận tấm hộ tâm, hắn ta nhìn Phàn Trường Ngọc với đôi mắt đầm đìa nước mắt, giống như nhìn phụ mẫu tái sinh của mình, điều này khiến Phàn Trường Ngọc vô cùng xấu hổ.
Khi Quách bách hộ kiểm kê đội ngũ, phát hiện Phàn Trường Ngọc vẫn chưa rời đi, đáy mắt của hắn ta không thể nói là sợ phiền phức hay là sợ điều gì khác, tóm lại rất phức tạp.
Hắn ta gầm lên: "Trên chiến trường, g.i.ế.c một tên đã đủ vốn, g.i.ế.c hai tên kiếm được bạc! Nếu như còn sống trở về, lão tử sẽ mừng công cho các ngươi!"
Phàn Trường Ngọc và nhóm tiểu binh xung quanh cùng rống lớn "Được."
Sợ hãi, hào hùng, lo lắng, tựa hồ đều nằm trong tiếng rống đó.
Khác biệt so với trận chiến trước, lần này Phàn Trường Ngọc và những người khác không đứng lùi lại quá xa, cũng không phải nửa chừng đến chi viện, hoàn toàn có thể nhìn thấy đội hình của hai đội quân trước trận chiến.
Tối đến mức tưởng chừng như hai đàn kiến đang đối mặt nhau, nếu cách quá xa thì chỉ có thể nhìn thấy những tua đỏ quấn trên thanh trường kiếm giơ cao của phản tặc phía đối diện.
Khi tiếng tù và của cả hai bên vang lên, đội tiên phong của hai đội quân liềm gầm rú lao về phía trước, rất nhanh va chạm vào nhau, như thể có một âm thanh bị bóp nghẹt.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy rằng trong nhóm quân tiểu binh, lớn gan nhất hẳn là doanh tiên phong.
Rốt cuộc, những người phía sau đang theo chân những người phía trước xông lên, trong khi những người phía trước đang lao về phía trước đón lấy lưỡi đao và ngọn giáo của quân địch.
Điều khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chính là mấy chục quân binh dưới quyền nàng, cơ hồ theo sát nàng một tấc không rời, nàng đi c.h.é.m g.i.ế.c tới đâu là bọn họ lập tức xông tới ngay.
Phàn Trường Ngọc không thể biết được, bọn họ theo sát như vậy là muốn bảo vệ nàng, hay là muốn cầu nàng bảo vệ.
Nhưng tổ hợp này của bọn họ, không nghi ngờ gì giống như cái chùy, Phàn Trường Ngọc chính là mũi chùy, không có nơi nào nàng không thể chọc vào, Tạ Ngũ vẫn một mực đi theo sát nàng chừng hơn ba bước.
Mạch đao trong tay Phàn Trường Ngọc được múa thành một đạo tàn ảnh, nàng một đường xông lên phía trước, lúc đầu còn nhìn thấy bóng dáng quân tiên phong, sau lại phát hiện tầm mắt toàn bộ đều là quân địch.
Nàng nhớ tới bọn người các nàng đang đánh hỗ trợ quân tiên phong, nhưng không nhìn thấy quân tiên phong, trong lòng lo lắng, vẫn tiếp tục xông lên phía trước, hỏi Tạ Ngũ: "Ngươi có thấy quân kỳ quân tiên phong không?"
Quân tiên phong phụ trách phá tan quân trướng của phản tặc, lúc trước bọn họ phải chen vào lỗ hổng quân tiên phong xé rách, để cho bộ binh phía sau mở rộng lỗ hổng chia cắt binh lực phản tặc.
Một khi có một chỗ bị cắt chia, bị phản tặc bao vây ngược lại, đến phiên bọn họ phải làm sủi cảo, đây chính là cửu tử nhất sinh.
Mặt của Tạ Ngũ đều là máu, hắn ta cầm đao xông lên c.h.é.m ngang phản tặc, có chút suy sụp nói: "Quân tiên phong đã bị phân tán, hiện tại chúng ta là quân tiên phong!"
Phàn Trường Ngọc sững sờ "Hả" một tiếng, lợi dụng ưu thế độ dài của mạch đao, một đòn bức lui những tiểu tốt đang tiến lên, quay đầu nhìn thoáng lại phía sau, mới phát hiện những tiểu binh sau lưng mình từ ban đầu là mấy chục người, nay đã biến thành một đám người trùng trùng điệp điệp.
Quách bách hộ đi theo sau lưng nàng cách đó không xa, chống trường đao thở hổn hển, mắng chửi: "Ngươi cái đồ ngốc, một mực xông về phía trước giống như đi đầu thai, khiến hữu quân doanh của lão tử ngốc theo ngươi xông vào thành quân tiên phong!"
Tạ Ngũ phớt lờ Quách bách hộ, lau vết m.á.u trên mặt và nói với Phàn Trường Ngọc: “Ta đi nhặt lá cờ tiên phong về, các tướng sĩ phía sau không nhìn thấy quân kỳ sẽ không biết xông về phía nào."
Trên chiến trường, tối kỵ chính là xáo trộn đội hình trận chiến, binh lực sẽ bị quân địch chia thành các nhóm nhỏ rồi từng bước ăn mòn.
Phàn Trường Ngọc đá bay một người, quát hỏi: "Cờ ở đâu?"
Tạ Ngũ giỏi khinh công, đạp lên đầu phản tặc, nhảy về phía trước vài bước, chỉ cho Phàn Trường Ngọc một phương hướng, Phàn Trường Ngọc như một mũi đao lao về phía trước.
Các tướng lĩnh từ trên cao quan sát trận chiến, trông thấy đội hình trận nhạn của quân tiên phong bị phân tán, từng người sắc mặt ngưng trọng, như thể bọn họ đã đoán trước được trận đầu sẽ thua, không ngờ hữu quân doanh hỗ trợ cho quân tiên phong công kích vào bên trong, đột nhiên lại sinh ra một cái đầu chùy, giống như một chiếc kim đuôi ong, vô cùng sắc bén đ.â.m vào khoang bụng của đội hình phản tặc.
Các tướng lĩnh đầu tiên là đưa mắt nhìn nhau, chờ đầu chùy mới xuất hiện liên thủ với mấy quân tiên phong đã phân tán, còn giương cờ quân tiên phong lên, sau đó g.i.ế.c cho phản tặc liên tục bại lui về sau, ánh mắt của từng người từng người đều trở nên kỳ quặc.
Một vị tướng lĩnh nói: "Ta nghe nói hậu phương có thể đổi thành tiên phong, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy hữu quân doanh cũng trở thành quân tiên phong, bọn họ có thể ổn định tình thế tiến công phòng thủ mà không cần thay đổi đội hình, chỉ sợ người lãnh binh nhất định là lão tướng mới có thể sắc bén như vậy, nhìn rõ đại cục."
Một vị tướng lĩnh khác nói: "Hữu quân doanh này chính là tân binh tạm thời của Đường tướng quân lập nên, nhân tài dưới trướng của Đường tướng quân quả thật đông đúc."
Đường Bồi Nghĩa đáp lại bằng một nụ cười cứng ngắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường bên dưới, cố gắng nhìn xem ai là người đang lãnh binh, nhưng khoảng cách quá xa, ông ta ta gần như nhìn chằm chằm như mắt gà chọi mà không nhìn rõ, nghĩ nát đầu không biết dưới trướng mình khi nào lại có người tài giỏi như vậy.
Chỉ có Hạ Kính Nguyên nhìn chiến trường dưới núi mà chẳng ừ chẳng hử được lời nào.