Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:22:55
Lượt xem: 36
Trong sân cách một bức tường, Triệu đại nương đang nấp ở dưới bệ cửa sổ, bên trong không nghe thấy tiếng cãi vã hay động tĩnh gì khác, trong lòng bà cảm thấy có chút kỳ quái.
Tạ Ngũ và Tạ Thất đi ra ngoài nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ rút chân trở về, còn biết đóng cửa phòng lại.
Triệu thợ mộc đứng dưới mái hiên, ho khan hai tiếng để gây sự chú ý cho Triệu đại nương, sau đó cũng đi vào phòng.
Triệu đại nương nhìn lại phòng chính vẫn không có tiếng động gì, nhẹ nhàng trở về phòng, lúc đóng cửa phòng lại, trừng mắt nhìn Triệu thợ mộc nói: “Ông đừng cho rằng là ta đi nghe trộm đi, ta là nhìn thấy tiểu phu thê kia không đúng lắm, sợ bọn họ cãi nhau."
Triệu thợ mộc không biết chuyện gì đang xảy ra với Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh, vì vậy ông chỉ nói: "Lúc trước khi nha đầu Trường Ngọc bị bắt để sửa chữa con đập, khi tìm thấy được ta, con bé nói đã hòa ly với đứa nhỏ Ngôn Chính đó."
Tin tức này khiến Triệu đại nương chấn động, bà theo bản năng nói: “Nói vớ vẩn cái gì đấy!”
Vì quá kích động mà bà quên hạ giọng, vội vàng nhìn ra bên ngoài, sau đó ngồi xuống bên giường nói: “Khi Ngôn Chính bị bắt đi trưng binh, mấy ngày đó Trường Ngọc đều rất ưu sầu uất ức, còn chuẩn bị cho hắn túi lớn túi nhỏ nhiều đồ như vậy, đâu có giống như dáng vẻ đã hòa ly, lại nói, ta đi khuyên bọn nhỏ, không phải bọn nhỏ cũng ngủ chung một phòng sao?”
Triệu thợ mộc liền nói với Triệu đại nương những gì Phàn Trường Ngọc đã nói với ông trước đó.
Triệu đại nương lúc đầu sửng sốt vì chuyện thành thân giả của hai người bọn họ, lập tức cẩn thận nghĩ lại, Ngôn Chính là người hiểu biết chữ nghĩa lại có dung mạo tuấn tú, có thể đồng ý đi ở rể như thế, xem ra đúng thật như lời Triệu thợ mộc đã nói.
Bà lo lắng ngồi bên giường một lúc rồi nói: “Cho dù coi như năm trước vào lúc thành thân không phải là chuyện ngươi tình ta nguyện, nhưng có thể đã thật sự bái đường, như thế còn không phải là phu thê sao? Cô nam quả nữ ngày ngày sống chung dưới một mái nhà, chưa nói đến dung mạo của hai đứa đều xuất sắc, làm sao có thể không có tình cảm? Ông nhìn lúc trước khi Ngôn Chính bị thương không thể xuống giường được ấy, Trường Ngọc sợ hắn uống thuốc bị đắng, lúc đó trong nhà cũng là cuộc sống khốn khó, còn phải đi mua kẹo cho hắn! Tình cảm cùng chung hoạn nạn này không thể là giả được!"
Triệu thợ mộc thoáng nhìn thấy Trường Ninh đang bất động thanh sắc vểnh lỗ tai lắng nghe, thở dài nói: "Được rồi được rồi, hai đứa nhỏ kia có lẽ đã làm hòa rồi, Ninh Ninh còn ở đây, đừng nói những thứ này nữa."
Trường Ninh chớp chớp đôi mắt to đen láy.
Triệu đại nương giúp bé tháo bỏ hoa lụa trên búi tóc, nặn bóp khuôn mặt mũm mĩm của bé cười nói: “Ninh Ninh chúng ta cũng có phúc, a tỷ của cháu bây giờ đang tại ngũ, dưới trướng trông coi một đám người, tương lai phu quân của Ninh Ninh đừng hòng bắt nạt Ninh Ninh.”
Trường Ninh cười đến lộ ra hàm răng trắng nhỏ, suy nghĩ một chút, lại đưa ngón tay cái nói thêm: "Tỷ phu lợi hại, tiểu Thất thúc lợi hại, ưng ưng cũng lợi hại! Không có ai bắt nạt được Ninh Ninh!"
Triệu đại nương bị bé chọc cười: "Nha đầu lanh lợi quá."
Sau khi dỗ Trường Ninh đi vào giấc ngủ, Triệu đại nương nằm trên giường, nhưng lại nhớ tới một chuyện khác.
Dựa theo lời lão đầu tử nói, e rằng đôi tiểu phu thê kia đến nay còn chưa hành lễ Chu Công đâu?
Triệu đại nương hy vọng hai người sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, nghĩ đến hiện tại Phàn Trường Ngọc phải ở trong quân, nếu như nàng có thai thì sẽ rất phiền phức, đại nương lại không ngăn được mà lo lắng, cả đêm trằn trọc không ngủ được, nhiều lần còn muốn đứng dậy đi đến sát vách nghe trộm.
-
Ngày hôm sau, buổi sáng Phàn Trường Ngọc thức dậy sớm đã bị Triệu đại nương kéo đến một nơi vắng vẻ.
Nàng đã có một giấc ngủ ngon, không hiểu sao dưới mắt Triệu đại nương lại có quầng thâm, đôi mắt xanh đen trông rất đáng sợ.
Phàn Trường Ngọc khó hiểu nói: "Đại nương, cả đêm qua ngài không ngủ sao?"
Triệu đại nương liếc nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng nói: “Trường Ngọc, mẫu thân của cháu đi sớm, bên trên cháu lại không có trưởng bối, có một số việc không ai dạy cháu. Đại nương coi cháu như con cháu trong nhà, có chuyện nên cũng muốn nói thẳng. Cháu bây giờ đang ở trong quân, nếu như có con cái, sợ là bất tiện, muốn đại nương đi tìm đại phu hốt cho cháu thang thuốc tránh thai không? ”
Phàn Trường Ngọc không ngờ Triệu đại nương lại lo lắng chuyện này, mặt lập tức đỏ đến tận cổ, lắc đầu nói: "Không cần."
Nghe được câu trả lời như vậy, Triệu đại nương không biết nên thả lỏng hay tiếp tục lo lắng cho đôi tiểu phu thê.
Trong khi bà đang xoắn xuýt, Phàn Trường Ngọc đã ra sân lấy nước để rửa mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vào mùa hè, nước giếng buổi sáng vẫn còn hơi lạnh.
Thấy nàng dùng nước lạnh rửa mặt, Triệu đại nương không khỏi lại lầm bầm một câu, nói sợ trong người nhiễm lạnh nên bảo nàng vào bếp lấy nước nóng.
Phàn Trường Ngọc sức khỏe tốt, cho nên cũng không đem lời Triệu đại nương nói để ở trong lòng, Trường Ninh cũng nhúng tay vào chậu rửa mặt, tựa hồ muốn theo nàng dùng nước lạnh rửa mặt, Phàn Trường Ngọc liền ngăn cản, bảo Trường Ninh lấy tay ra, thành thật đi vào phòng bếp lấy nước nóng.
Chờ cho Trường Ninh rửa mặt xong, Phàn Trường Ngọc ngáp một cái, hai tay giúp Trường Ninh búi tóc.
Trước đây búi tóc cho bé thì sau cũng được, nhưng lần này nhìn hình ảnh phản chiếu trong chậu nước, bé uất ức càu nhàu: "Muốn tiểu Thất thúc thúc búi tóc."
Phàn Trường Ngọc nhìn thoáng qua búi tóc do tự mình búi rối tung, trong lương tâm cũng cảm thấy có chút áy náy.
Khi đứa trẻ lớn lên đã biết đẹp xấu, không còn dễ bị lừa như trước nữa.
Nàng nói: "Được rồi, muội đi tìm tiểu Thất thúc thúc của muội búi tóc đi."
Trường Ninh liền tự mình cầm lược, bước những bước chân ngắn cũn qua ngưỡng cửa tìm Tạ Thất, bé tìm từ phòng này qua phòng khác cũng không thấy Tạ Thất, nghe thấy giọng nói yếu ớt từ phòng chính truyền đến, bé liền lạch bạch chạy tới, vừa đẩy cửa ra, lại bị dọa “Oa” một tiếng khóc lên.
Bên trong phòng, Tạ Chinh để người trần quay lưng về phía cửa, một mảnh vải trắng đầy m.á.u nằm rải rác dưới chân hắn, một vết đao đỏ tươi ghê tởm chạy dọc gần hết lưng, Tạ Thất đang bôi thuốc lên lưng hắn.
Nghe thấy tiếng khóc của Trường Ninh, Tạ Thất ý thức được tình hình không ổn, chủ tử đã đặc biệt để mình đến hỗ trợ bôi thuốc sau khi phu nhân đi ra ngoài, hiện tại có lẽ không giấu được nữa.
Quả nhiên, mặc dù Tạ Chinh đã kịp thời lấy áo mỏng trùm lên, nhưng Phàn Trường Ngọc nghe thấy tiếng khóc của Trường Ninh đã đi tới cửa.
Nhìn thấy trên đất vải trắng đẫm máu, Phàn Trường Ngọc biến sắc, giương mắt nhìn thẳng Tạ Chinh: "Huynh bị thương rồi?"
Tạ Chinh thắt lại dây lưng, đáp: "Vết thương nhỏ."
Phàn Trường Ngọc nhíu mày thật chặt, nhìn vòng tròn vải trắng trên mặt đất, nàng biết vết thương trên người hắn chỉ sợ không nhỏ, khó trách tối hôm qua khi cùng nàng giao thủ, cơ hồ đều dùng tuyệt kỹ tránh né đòn công kích mạnh.
Nàng ngồi xuống vỗ vai Trường Ninh dỗ dành vài câu, nói với Tạ Thất: “Làm phiền tiểu Thất huynh đệ mang muội muội của ta ra ngoài trước, lần trước muội ấy bị hù dọa có chút sợ máu.”
Tạ Thất liền dỗ Trường Ninh rời khỏi phòng trước.
Phàn Trường Ngọc đóng cửa phòng lại, lúc quay người, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ nhìn Tạ Chinh nói: "Để ta xem vết thương trên lưng của huynh."
Đôi lông mày tuấn tú của Tạ Chinh hơi nhíu lại, hắn không ngờ Phàn Trường Ngọc lại đánh vỡ chuyện này, được hỏi một đằng thì trả lời một nẻo: "Ta bôi thuốc rồi."
Phàn Trường Ngọc nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ nói: "Ta nói, để cho ta xem."
Hai người giằng co một hồi, Tạ Chinh vẫn không nhúc nhích, Phàn Trường Ngọc trực tiếp tiến lên cởi thắt lưng của hắn.
Lúc Tạ Chinh nắm lấy tay nàng, nàng sợ làm vết thương trên lưng hắn vỡ ra, cho nên không dám dùng sức, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-126.html.]
Đôi mắt hạnh của nàng lạnh lùng sắc bén, ngữ khí vô cùng mạnh mẽ: "Hoặc là cởi xiêm y ra, hoặc là huynh bây giờ đi ngay, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Tạ Chinh vẫn không buông cổ tay nàng ra, đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, hàng mi thanh mảnh quét ra một vòng cung xinh đẹp, quai hàm có chút tái nhợt dưới ánh ban mai từ màn cửa sổ, hắn uể oải cười hỏi nàng: "Giọng điệu này của nàng, làm sao giống như bức người lương thiện làm kỹ nữ vậy?"
Phàn Trường Ngọc mím chặt môi: "Ta chính là ép buộc huynh."
Tạ Chinh đối mắt nhìn nhau với nàng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phàn Trường Ngọc với bộ dạng bá đạo như vậy, đôi mắt hạnh đó không còn trong trẻo vô hại như trước, chỉ mang theo vẻ sắc bén hung hăng.
Giống như một con mèo lười đột nhiên biến thành hổ báo có thể dễ dàng xé xác con mồi.
Nhưng ánh mắt này của nàng hết lần này đến lần khác tựa như móc câu, cứ như vậy mà móc vào trái tim của Tạ Chinh.
Hầu kết của hắn khẽ trượt, lông mi hắn cụp xuống, chống lại ý nghĩ giờ khắc này muốn nắm lấy cằm nàng hôn thật sâu, ngoan ngoãn cởi thắt lưng lần nữa, khẽ ngước mắt lên, con ngươi thâm thúy nhạt nhòa dưới ánh ban mai trông cực kỳ xinh đẹp, một bên mặt thậm chí còn được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Những ngón tay kéo giật dây thắt lưng ra, có thể lờ mờ nhìn thấy vài vết sẹo nhỏ, thân hình ẩn hiện dưới lớp áo bào không đẹp đẽ như vẻ bề ngoài của hắn, mà là điêu luyện, cường tráng, thậm chí khiến người ta có cảm giác áp bức.
Phàn Trường Ngọc không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Chinh để trần nửa người, nhưng trước kia khi hắn bị thương không phải nằm, cũng là dưới ánh trăng rất mờ mịt, không giống như lần này nhìn rất rõ ràng.
Khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của Tạ Chinh, khí thế ban đầu của nàng đột nhiên giảm lại một chút, nàng không khỏi nhếch môi, dời ánh mắt khỏi vòng eo săn chắc của hắn, đi vòng ra phía sau nhìn vết thương trên lưng hắn.
Nhìn vết thương cũ chằng chịt bên trong vết thương, Phàn Trường Ngọc khàn giọng hồi lâu mới hỏi: "Làm sao lại bị thương?"
Tạ Chinh không trả lời, chỉ nói: "Không đau."
Phàn Trường Ngọc đỏ mắt trừng hắn: "Ta hỏi huynh làm sao bị thương?"
Hắn vẫn không nói gì, Phàn Trường Ngọc nhìn hắn chằm chằm, bày tỏ suy đoán của mình: “Có phải bị tên độc tử kia làm bị thương không?”
Nàng nói cái gì khác đều được, nhưng lại lầm tưởng hắn bị Tùy Nguyên Thanh làm tổn thương, cuối cùng Tạ Chinh mở miệng nói: "Tự ta làm."
Thấy Phàn Trường Ngọc dùng ánh mắt của kẻ điên nhìn mình, hắn không nói ra được giờ khắc này mình đang suy nghĩ gì, chỉ dùng đôi mắt đen kịt khóa chặt lấy nàng: “Lấy m.á.u tế đao cho nàng.”
Phàn Trường Ngọc thật sự mắng hắn một câu: "Đồ điên!"
Nhưng màu đỏ trong mắt nàng càng đậm hơn, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy lọ thuốc chưa sử dụng trên bàn bôi thuốc cho hắn, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Nếu còn có lần sau, huynh có đau c.h.ế.t ta đều sẽ mặc kệ! Chuôi đao này ta cũng không cần!"
Kim sang dược rất mạnh, khi vung vào vết thương sẽ đau như muối cháy trong lửa, Tạ Chinh nghe Phàn Trường Ngọc khiển trách, hai tay hắn chống lên thành ghế dựa, nhưng không kìm được mà môi nở nụ cười.
Những suy nghĩ âm u, cố chấp và khác thường của hắn không khiến nàng sợ hãi hay ghê tởm mà chỉ đổi được sự thương tiếc của nàng.
Người hắn đầy sẹo lốm đốm như rêu trong ngõ tối, ẩm ướt và nhớp nháp, nhưng mặt trời vẫn sẵn sàng chiếu sáng hắn.
Sự u ám ủ dột cố thủ trong lòng hắn dường như đã lắng xuống rất nhiều ngay lập tức.
Phàn Trường Ngọc bôi thuốc xong rồi băng bó lại cho hắn lần nữa, thấy hắn còn có tâm tư tươi cười, ngoài miệng liền không tha nói: “Đau đến ngốc à?”
Tạ Chinh thừa dịp lưng tư thế nàng đang duỗi tay kéo băng gạc sau, giơ tay ôm lấy nàng, cằm tựa vào hõm vai nàng, ngữ khí có chút uể oải nói: “Nghĩ đến nàng muốn đưa cho ta đôi tượng, trong lòng liền thấy vui vẻ."
Phàn Trường Ngọc thắt nút xong rồi trừng mắt nguýt hắn một cái.
-
Về phần nên tặng tượng gì cho Tạ Chinh, Phàn Trường Ngọc thật sự đã nghĩ về nó rất lâu.
Vốn dĩ nàng định làm một đôi tượng bằng đất sét, nhưng khi nghĩ đến kỳ vọng của Tạ Chinh, búp bê bằng đất sét rất dễ gãy, nhìn thấy Triệu thợ mộc đang ngồi trên ghế mộc, nàng nghĩ tốt hơn là nên chạm khắc một đôi tượng bằng gỗ cho hắn.
Triệu thợ mộc không chỉ làm được các loại đồ dùng gia đình, ông còn chạm khắc hoa văn trên hộp tủ một cách sống động như thật.
Chỉ là Phàn Trường Ngọc không có kiến thức về nghề mộc nên nàng không thể chạm khắc được thành phẩm nào trong thời gian ngắn, bất quá cũng may nàng dùng đao quanh năm, khả năng xử lý đao của nàng cực kỳ ổn định.
Ở trong quân chỉ có một ngày nghỉ, chiều hôm qua nàng mới về, chiều nay nàng phải quay lại quân doanh, nàng chỉ có nửa ngày để học nghề chạm khắc gỗ từ Triệu thợ mộc.
Khi Phàn Trường Ngọc đang ở trong phòng luyện tập với một đống đồ đạc do Triệu thợ mộc làm còn sót lại, Tạ Chinh cau mày nhìn tập giấy trắng trên bàn, đốt ngón tay khẽ vịn lên bàn, không xác định hỏi: "Nàng để ta chép sách giúp nàng?"
Phàn Trường Ngọc không ngẩng đầu lên nói: "Lần trước nghĩa phụ kiểm tra "Trang Tử" của ta, ta đọc sai một câu, nghĩa phụ phạt ta chép bài đó mười lần."
Tạ Chinh dùng đầu ngón tay xoay tờ giấy trắng mới tinh, phát hiện chỉ có tờ trên cùng viết được vài dòng, hắn chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Cho nên nàng còn chưa chép xong lần nào?"
Còn chưa đối diện với ánh mắt của hắn, Phàn Trường Ngọc cảm thấy chột dạ, nàng cúi đầu khắc gỗ, cố gắng làm cho giọng nói có vẻ kiên cường: “Ta sẽ đọc thuộc lòng, nhưng nghĩa phụ nói chữ của ta xấu, muốn ta cẩn thận nắn nót chép mười lần, lúc này mới chép chậm như thế."
Một tay của Tạ Chinh vuốt lên trang giấy trên cùng, nhìn một lát nói: "Chữ của nàng cũng xấu một chút."
Phàn Trường Ngọc buồn bực nói: "Rốt cuộc huynh có giúp ta chép hay không?"
Tạ Chinh nói: "Chữ viết của ta khác với nàng, muốn viết ra được bút tích của nàng có hơi khó khăn."
Phàn Trường Ngọc nghe ra ý bóng gió của hắn - hắn không thể viết ra những nét chữ xấu xí như vậy.
Nàng cầm chặt cán đao càng lúc càng chặt, sau khi hít sâu một hơi, liền như là tiếp nhận hiện thực nói: "Quên đi, ta tự mình chép, khối gỗ này muốn khắc cũng không thể xong, chờ ta có thời gian thì từ từ luyện tập đi."
Nàng đặt gỗ và đao chặt xương xuống, vươn tay ra vẻ muốn cầm lấy xấp giấy trắng trước mặt Tạ Chinh, nhưng ngón tay hắn trên trang giấy lại ấn mạnh thấy rõ mấy khớp xương.
Phàn Trường Ngọc ngước mắt lên nhìn, không ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt tuấn tú tối sầm của Tạ Chinh.
Hắn day day trán, giữ lại không có cách nào bất lực nói: “Quên đi, chữ này của nàng ngày một ngày hai cũng không luyện thành thạo được, để ta giúp nàng chép.”
Mưu kế của Phàn Trường Ngọc đã đạt được, đôi mắt híp lại, khóe miệng cong lên, cười như mèo trộm cá, cầm đao chặt xương lên, dùng khúc gỗ trong n.g.ự.c tiếp tục luyện công điêu khắc.
Ngòi bút của Tạ Chinh lem luốc dính nhiều mực, liếc nhìn người ngồi xếp bằng đối diện đang chuyên tâm khắc gỗ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mái tóc của nàng như được phủ một lớp tầng hào quang, trên tờ giấy trước mặt kia, những dòng chữ so với tướng mạo của chủ nhân ... thật sự là một trời một vực.
Hắn bất đắc dĩ giật khóe môi dưới, bắt chước nét chữ của nàng, tiếp tục đặt bút lên trên giấy, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu mà chính hắn cũng chưa từng biết đến.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Ngọc (thở dài một hơi): Bài tập có người hỗ trợ viết
Qua một đoạn thời gian, Đào thái phó (nhíu mày): Chữ của khuê nữ sao vẫn xấu như vậy?