Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:17:50
Lượt xem: 35
Rèm lều trướng không kéo kín, gió lạnh lùa vào, thổi đến ngọn nến trên bàn chập chờn, toàn bộ lều trướng lập lòe lúc sáng lúc tối.
Tạ Chinh có chút sốt ruột dùng đầu ngón tay gõ trên bàn vài cái, khuôn mặt tuấn tú bị ánh nến lập lòe cắt thành bóng mờ, ánh mắt càng ngày càng âm trầm không rõ: "Là trách ta lần này giấu giếm nàng sao?"
Phàn Trường Ngọc đang muốn nói chuyện, nhưng không ngờ ngọn nến trong trướng đã bị gió lạnh thổi tắt hoàn toàn, toàn bộ đại trướng trong nháy mắt chìm vào bóng tối đen kịt.
Lời đã đến khóe miệng của nàng đã biến thành câu: "Ta đi thắp nến trước."
Khi nàng đứng dậy, tay đã bị người nắm giữ, lực đạo không nhẹ không nặng, nhưng lại khiến nàng không dễ dàng thoát ra được.
Giọng nói trầm thấp của Tạ Chinh vang lên trong bóng tối: "Lúc trước ta đã nói với nàng ta có một kẻ thù rất lợi hại, lần trước ta suýt chút nữa c.h.ế.t trong tay ông ta, chính là bởi vì trong quân có người phản bội. Nếu ta lại tùy tiện khiến hai tỷ muội của nàng cuốn vào, chỉ sợ ông ta sẽ hạ thủ với hai người, thêm một người biết sẽ thêm một phần hung hiểm, lúc ấy nàng lại hiểu lầm ta là tiểu binh trong quân, cho nên đ.â.m lao phải theo lao mới giấu giếm nàng."
Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút: “Còn có một chuyện, ta cũng phải nói với nàng một tiếng xin lỗi, muội muội của nàng bị phản tặc bắt đi, chính là do phản tặc coi con bé thành người của Tạ gia ta."
Trước đó Phàn Trường Ngọc đã nghe Tạ Thất nhắc tới chuyện này, nàng đã sớm đoán được chuyện Trường Ninh bị bắt đi đại khái có quan hệ với Tạ Chinh, giờ khắc này nghe Tạ Chinh nói như vậy, trên mặt vẫn lộ ra một tia sững sờ.
Chậu than ba chân trên cao dùng để thắp sáng bên ngoài lều trướng có dựng một mái che mưa đơn giản, mượn ánh lửa bên ngoài, có thể mơ hồ nhìn thấy mọi thứ bên trong lều trướng.
Tạ Chinh nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Phàn Trường Ngọc, nói: "Kẻ bắt Trường Ninh đi nàng cũng biết, đó chính là tên phản tặc lúc trước giả mạo quan binh chinh lương kích động bạo dân vây thành, hắn chính là thế tử Trường Tín vương Tùy Nguyên Thanh."
Lần này Phàn Trường Ngọc thật sự có chút choáng váng, tên độc tử kia lại là thế tử phản tặc!
Nàng mở to đôi mắt hạnh như một mảnh hổ phách, khi ánh mắt chuyển sang người Tạ Chinh, đôi mắt của Tạ Chinh hơi đen lại một chút.
Nàng hỏi: “Vết thương trên n.g.ự.c của huynh, chính là do hắn gây ra khi huynh cứu Trường Ninh sao?”
Đôi lông mày tuấn tú của Tạ Chinh khẽ cau lại, hắn không cam lòng thừa nhận mình bị Tùy Nguyên Thanh làm bị thương, lại còn phải nằm nhiều ngày như vậy, hắn buông lỏng tay nắm lấy Phàn Trường Ngọc ra, nói: "Ta bắt sống hắn."
Nếu như lúc trước Phàn Trường Ngọc nghe được lời Tạ Thất nói, Trường Ninh phải chịu tội như vậy là do mình quá thân cận với Tạ Chinh mà hại con bé, trong lòng có chút tự trách, giờ khắc này mới hiểu rõ tiền căn hậu quả của câu chuyện, cảm xúc càng trở nên hỗn tạp hơn.
Nếu không phải vì bảo vệ huyện Thanh Bình, nàng cùng tên độc tử kia kết thù, hắn ta sẽ không chạy tới nhà nàng để báo thù.
Nếu hắn ta không đến nhà nàng để báo thù, sẽ không nhìn thấy được bức tranh kia, không nhìn thấy được bức tranh kia, sẽ không nhận ra Ngôn Chính, hắn ta sẽ không bắt Trường Ninh mang đi để uy h.i.ế.p Ngôn Chính.
Đáng tiếc không có nếu như, cho dù làm lại một lần nữa, nàng có lẽ vẫn sẽ lựa chọn trói người để bảo vệ huyện Thanh Bình, nhưng lần này nàng sẽ hạ thủ nhanh hơn, trực tiếp dùng một đao lấy đi mạng chó của tên phản tặc kia.
Phàn Trường Ngọc trầm mặc mấy hơi, sau khi nỗi lòng bình tĩnh lại mới nói: "Chuyện Trường Ninh bị bắt cóc, không thể hoàn toàn trách huynh, ta cũng có trách nhiệm. Mà huynh lại vì cứu Trường Ninh mới bị thương thành như vậy, cũng sớm đã không còn nợ ta cái gì, không cần phải tạ lỗi với ta. Về phần chuyện ở trên núi huynh lừa gạt ta..."
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Huynh là đã suy nghĩ cho tỷ muội hai chúng ta, ta cũng không có trách cứ gì huynh."
Thái độ bình tĩnh khác thường của nàng khiến cho lông mày của Tạ Chinh cau chặt thêm mấy phần, hắn mơ hồ có thể đoán được những gì nàng sẽ nói sau đó, chỉ cần nghĩ tới, sự uất khí tối tăm trong tim hắn đã cuồn cuộn không thể áp chế được.
Hắn đặt một tay lên giữa lông mày, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng: "Nàng nói như thế, là muốn cùng ta nói đến nhất phách lưỡng tán*?"
*nhất phách lưỡng tán: hoàn toàn tách ra, cắt đứt, chia tay nhanh chóng dứt khoát, xem như chưa có gì xảy ra
Phàn Trường Ngọc khẽ nghẹn, thầm nghĩ bọn họ cũng chưa nói qua được mấy lần, huống chi lúc trước khi hắn giả ở rể, đó cũng là do sớm thỏa định kỹ càng.
Nàng thành thật nói: “Chúng ta cũng không phải ở cùng nhau, đây cũng không tính là nhất phách lưỡng tán”.
Vừa dứt lời, liền cảm thấy khí tức của người bên cạnh đột nhiên dồn dập, trái tim Phàn Trường Ngọc vô cớ nhảy theo một cái.
Tạ Chinh chậm rãi nhướng mi, hỏi nàng: "Không phải ở cùng nhau sao?"
Phàn Trường Ngọc bắt gặp ánh mắt cực kỳ áp bách của hắn, ánh mắt nàng ôn hòa mà kiên định: “Nếu như huynh nói những ngày tháng kia ở huyện Thanh Bình, khi đó chúng ta đã có thỏa thuận qua, là huynh giả ở rể cùng với ta. Huống hồ, huynh cũng dùng tên giả, thế gian căn bản cũng không có người nào là Ngôn Chính, tờ hôn thư kia cũng không tính là gì, không thể tính là ở cùng một chỗ."
Tạ Chinh không nhìn nàng nữa, cụp mắt xuống, hàng mi đen dày như cánh quạ xếp lại: “Vậy nàng tới tìm ta làm cái gì? Tại sao còn muốn ta trở về cùng nàng? Còn tự chủ trương muốn thay ta ra chiến trường?"
Khóe môi hắn cong lên, nụ cười trở nên lạnh lùng.
Phàn Trường Ngọc nhìn hắn, ánh mắt dần dần dịu dàng, nhưng đằng sau vẻ dịu dàng đó, dường như có một thứ gì đó đang chống đỡ để nàng trở nên mạnh mẽ hơn, nàng nói: “Bởi vì lúc đó huynh là Ngôn Chính.”
Trong ánh mắt luôn lãnh đạm cùng cao ngạo của Tạ Chinh hiện lên một tia mê mang hiếm thấy, hắn khàn giọng nói: “Đó chẳng phải cũng là ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-109.html.]
Phàn Trường Ngọc nói: "Người không thay đổi, nhưng những thứ đứng phía sau huynh đều thay đổi. Khi huynh là Ngôn Chính, cũng chỉ là huynh mà thôi. Nhưng khi huynh là Vũ An hầu, vậy thì không phải chỉ có chính huynh nữa, huynh là đại anh hùng được thiên hạ ngưỡng mộ, cũng là nhi tử độc nhất của Tạ tướng quân, người có thể xứng với Hầu gia nên là kiểu cô nương ôn nhu hiền thục biết quán xuyến việc nhà như Hầu gia đã từng nói. Học vấn của ta không nhiều, chỉ biết được mấy chữ, đừng nói là cầm kỳ thư họa, ngay cả tứ thư còn chưa học hết, đương nhiên không xứng làm chính thê của Hầu gia, nhưng phụ mẫu đã sinh ta nuôi dạy ta, ta cũng không thể coi thường bản thân mình, đi làm thiếp của người ta."
Ánh mắt đen láy của Tạ Chinh chăm chú nhìn nàng: "Làm sao nàng biết ta không muốn cưới nàng làm thê?"
Phàn Trường Ngọc bị lời nói của hắn làm cho ngơ ngẩn.
Nói đùa cái gì thế, Vũ An hầu uy danh hiển hách lại cưới một nữ đồ tể, nếu như truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ cười đến rụng răng không phải sao?
Nàng nhất thời hoảng sợ: "Huynh cũng đừng nói những lời mê sảng như vậy..."
Tạ Chinh lạnh lùng ngắt lời nàng: "Nàng cảm thấy đây là mê sảng sao?"
Phàn Trường Ngọc cau mày nói: "Cho dù là cô nương gia gả thấp, cũng là tiểu thư phú quý phối với thư sinh nghèo, huynh đã gặp qua công chúa đương triều gả cho thư sinh nghèo chưa? Công chúa dù không tốt đến đâu cũng là gả cho tân khoa trạng nguyên. Trước kia ta không biết thân phận của huynh thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ biết thân phận của huynh, những lời trước kia sao có thể coi là thật."
Chút kiến thức tự mình hiểu lấy nàng vẫn biết rõ.
Tạ Chinh nghe nàng so sánh chính hắn như là công chúa, gân xanh trên trán giật giật, lại nghe nàng nói những lời sau, liền tức giận cười nhạo: "Công chúa đương triều gả cho ai có hoàng đế định đoạt. Bản hầu muốn cưới ai, là do bản hầu quyết định.”
Hắn cúi đầu nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Vậy nếu như ta là Vũ An hầu thì lại làm sao, ta không phải sinh ra có ba đầu sáu tay muốn nuốt sống nàng, phải khiến nàng sợ hãi đến mức này."
Phàn Trường Ngọc bị lời nói của hắn làm chấn động đến loạn tâm, một lúc sau nàng mới nói: "Để ta kể cho huynh nghe một câu chuyện xưa, khi ta còn bé, trên trấn có một nương tử đậu phụ, tuy nói trước đó để tang phu, nhưng nàng ta là người siêng năng chịu khó, một mình nàng ta trông coi quầy đậu phụ, cuộc sống vẫn sung túc, cộng thêm vóc dàng nàng ta đẹp mắt, không ít nam nhân trong vùng sai người tới cửa làm mai, chỉ bất quá nàng ta không ưng ai cả. Về sao trong huyện có một công tử nhà viên ngoại theo bằng hữu đến trấn Lâm An, gặp được nàng ta, từ đó hồn bay phách lạc, thỉnh thoảng đến phường đậu phụ để mua đậu phụ, tới lui nhiều lần, hai người liền đến với nhau. Công tử kia cũng không phải là lãng tử lỗ mãng, vẫn luôn thủ lễ với nương tử đậu phụ kia, về sau còn nói với người trong nhà muốn cưới nàng ta.”
Tạ Chinh đại khái có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện xưa của nàng, lạnh lùng cứng rắn mở miệng: "Đừng đem ta so sánh với người khác."
Phàn Trường Ngọc không trả lời, chỉ tiếp tục kể câu chuyện: "Nhà viên ngoại sao có thể để nhi tử cưới một quả phụ, lão phu nhân cùng với thái phu nhân trong phủ trực tiếp bị tức giận đến đổ bệnh, cũng đem nhốt công tử kia lại, còn sai sử lưu manh đi đập gian hàng của nương tử đậu phụ, đoạn thời gian đó, toàn bộ trên trấn đều là những lời đàm tiếu liên quan đến nương tử đậu phụ kia. Vốn cho rằng nàng ta và công tử kia như vậy mà ly tán, ai ngờ công tử kia tuyệt thực bức bách, cả nhà viên ngoại thương nhi tử, cuối cùng cũng vẫn nhắm mắt nhắm mũi đồng ý mối hôn sự này, nhưng chỉ cho phép nương tử đậu phụ làm thiếp. Nương tử đậu phụ đã hai lần gả, lại gả được cho cho nhà cao cửa rộng, cũng không màng phải làm chính thê, chỉ cầu công tử kia đối xử tốt với nàng ta. Lúc thành thân, tuy là nạp thiếp, thế nhưng còn khoa trương có thể so sánh như là cưới thê, thổi sáo đánh trống vô cùng náo nhiệt."
"Người trên trấn đều nói nương tử đậu phụ tốt số, đời này có thể hưởng thụ sung túc, những năm kia mỗi lần nương tử đậu phụ trở về trấn đều ăn mặc rất sạch sẽ xinh đẹp, nhưng người mỗi năm lại gầy hơn. Duy nhất không thay đổi chính là vẫn có người cực kỳ hâm mộ nàng ta, cũng có ngấm ngầm đàm tiếu, nói nàng ta thô tục nông cạn, không phải phụ nhân đoan chính, trượng phu qua đời thì đi tán tỉnh khắp nơi, câu được công tử kia mới gả vào được vọng tộc. Vào năm thứ ba, nương tử đậu phụ liền bị đuổi ra khỏi phủ viên ngoại, cũng may trước đó nàng ta là nhà lương thiện, nếu như là nô tịch, sẽ trực tiếp bị cả nhà viên ngoại bán đi."
Thần sắc của Tạ Chinh có chút lãnh đạm: "Chính là do nam nhân kia lòng dạ thay đổi mà thôi."
Phàn Trường Ngọc nói: “Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mẫu thân của ta nói, vốn không phải là người chung đường, dù cho nhất thời ở cùng nhau, sớm muộn gì cũng sẽ mỗi người một ngả. Tựa như một người lựa chọn một viên đá cứng bên trong đống vàng ngọc đá quý, thế nhân đều cảm thấy tiếc thay cho người đó lại đi chọn viên đá cứng, sẽ có người vô cùng ghen tị cũng có người nói không xứng, lại không biết rằng, người lựa chọn viên đá cứng kia tùy lúc có thể lựa chọn lại vàng ngọc lần nữa, nhưng cuối cùng thì chỉ có viên đá cứng kia mới không có cơ hội lựa chọn lại. Nương tử đậu phụ chính là như vậy, lúc công tử nhà viên ngoại thích nàng ta, nàng ta còn tốt hơn danh môn khuê tú, còn lúc công tử nhà viên ngoại không thích nàng ta, nàng ta cũng không khác gì với các nương tử tửu lâu hay nương tử trà lâu.”
Tạ Chinh lạnh lùng nói: "Là nam nhân kia tâm hay chí đều không kiên định, nếu như ta quyết định muốn cái gì, cho dù là nắm tiến vào trong quan tài cũng phải c.h.ế.t cùng một chỗ với ta."
Khi hắn nói đến lời này, đôi mắt đen láy không hề chớp của hắn nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc một lúc, nhưng trong đôi mắt ôn hòa ẩn chứa sự ngoan cố động lòng người.
Trái tim Phàn Trường Ngọc vô ý thức đập thình thịch hai cái, nhưng khi nhớ tới những lời mẫu thân đã nói với mình trước đó, ánh mắt nàng lại trở nên kiên định và rõ ràng: “Mẫu thân của ta cũng đã nói qua, điều khiến bọn họ đi tới bước này cũng không chỉ có những chuyện như thế, một người không có cách nào rũ bỏ quá khứ của mình. Việc nương tử đậu phụ là quả phụ, đó chính là sự thật sẽ đi theo nàng ta đến hết cả một đời, nàng ta không được chủ mẫu yêu thích, ở bên trong phủ chỉ sẽ phải đối mặt với biết bao sự dò xét và khinh khi. Trong nhà phú quý người ta nhiều lễ nghi quy củ, cũng không phải chỉ một thời gian ngắn liền có thể học được, bị bà mẫu chèn ép, bị tẩu tức tỷ muội giễu cợt, thậm chí hạ nhân đều có thể xem thường nàng ta, những lời nói cùng thân phận khác biệt sẽ dẫn đến mặc cảm tự ti, từng giờ từng khắc sẽ ăn mòn vào nương tử đậu phụ lúc nào cũng không hay.”
"Điều duy nhất mà nàng ta có thể trông cậy vào, đó chính là tin tưởng vào công tử nhà viên ngoại đối xử tốt với nàng ta, nhưng tất cả mọi người đều nói nàng ta không tốt. Có mấy lời như thế, nghe một lần hai lần còn có thể kiên định tâm tình, nhưng đại khái năm này tháng nọ vẫn luôn có người ở bên tai nói như thế, khó đảm bảo bất tri bất giác bị ảnh hưởng mà không thay đổi, những điều không tốt kia hắn đã từng coi nhẹ, nhưng đến thời điểm đó lại trở nên vô cùng chói mắt. Công tử nhà viên ngoại sinh ra ở phú quý, hắn từ nhỏ đọc sách nhiều năm, còn nương tử đậu phụ có thể chỉ ở nhà giúp đỡ mẫu thân làm việc nhà, trong lúc hắn cùng bằng hữu ăn uống linh đình, có lẽ nương tử đậu phụ đang vùi đầu vào làm đậu phụ.”
"Công tử nhà viên ngoại là một cuộc sống phong nguyệt, cuộc sống hàng ngày của nương tử đậu hũ chỉ là một cuộc sống bình thường, công tử nhà viên ngoại sẽ không cảm thấy nương tử đậu hũ làm một bữa ăn một cơm một canh là một vấn đề gì to tát, bởi vì nhà hắn tôi tớ thành đàn. Nương tử đậu phụ cũng không hiểu thú vui tao nhã ngâm thơ vẽ tranh của công tử nhà viên ngoại, bọn họ vốn không phải cùng loại người, sao bản thân có thể biết đối phương đang suy nghĩ gì, đồ vật mà mình tự cho là báu vật, nhưng đối phương lại không xem ra gì, mâu thuẫn nhỏ bé từ từ tích tụ theo tháng ngày, khi nhìn lại đã trở thành một khoảng cách không thể vượt qua được.”
Nói đến đây, Phàn Trường Ngọc cuối cùng cũng ngước mắt lên và nhìn thẳng vào Tạ Chinh: "Hầu gia là một anh hùng cái thế, cũng chỉ có thiên kim nhà vương công đại thần mới có thể xứng đôi với Hầu gia, ta chỉ là một đồ tể, nếu như Hầu gia cưới ta, sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo."
Tạ Chinh nghe nàng câu kể chuyện xưa như vậy là muốn nhẹ nhàng từ chối mình, lại nghe nàng nói để hắn cưới nữ nhi nhà vương công đại thần, giận quá hóa cười, nói: “Bản hầu cưới thê, chính là chuyện của người trong thiên hạ sao?"
Phàn Trường Ngọc trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Ta vốn tưởng rằng, ta nói nhiều như vậy, Hầu gia hẳn là hiểu ý của ta."
Nhưng các khớp ngón tay nàng lại bất giác nắm chặt lại, trong lòng có chút ngột ngạt khó chịu, trong lúc nhất thời nàng còn nghĩ, nếu như hắn chỉ là Ngôn Chính thì tốt rồi.
Giữa một khoảng cách, hai người nhìn nhau trong màn đêm mờ nhạt, cho đến khi Tạ Chinh mở miệng nói: "Những gì ta đã nói với nàng trước đây, có phải nàng cho tất cả đều là lừa gạt nàng hay không?"
Phàn Trường Ngọc khẽ giật mình, còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, đã nghe hắn nói: "Ta sớm đã nói với nàng, trong nhà ta không còn ai, chỉ còn lại có một mình ta."
Khi nói đến đây, biểu cảm của hắn thậm chí còn có chút lãnh đạm, như thể hắn cực kỳ không muốn đề cập đến mọi chuyện liên quan đến trong nhà của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Trường Ngọc mấp máy môi, trả lời: "Ta không cảm thấy những lời này huynh nói là gạt ta."
Tạ Chinh cười cười, không rõ là ý gì, thần sắc khác thường lại không giống như bị thương, cuối cùng phần kiêu ngạo kia đã áp chế xuống: "Câu chuyện xưa nàng kể không có chút nào phù hợp với hai người chúng ta. Tạ gia còn có mấy nhánh phụ, nếu như nàng gả tới, chỉ có bọn họ mài giũa đầu nhọn đến để muốn lấy lòng nàng, sẽ không giống như trong câu chuyện xưa nàng đã kể, chỉ có người ngu xuẩn mới đến nói móc làm khó dễ nàng. Nếu như thậm chí bọn họ vỗ m.ô.n.g ngựa mà nàng còn không muốn nghe, nàng không muốn gặp cũng không sao. Chờ sau khi tiêu diệt được phản tặc, chính tay ta đ.â.m c.h.ế.t Ngụy Nghiêm, ta liền dâng tấu xin đóng giữ ở Tây Cương, nàng và ta cùng nhau ở lại đất phong, không có năm năm tám năm sẽ không trở về kinh thành, phu nhân kinh thành muốn đối phó với nàng, có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu như vẫn né tránh như vậy, cả đời này khó có thể đến được với nhau."
"Nàng sợ người trong thiên hạ cười chê, cảm thấy ta còn có lựa chọn khác, ta liền cầu bệ hạ tứ hôn là được, chỉ cần đời này ta không mưu phản, một mình ta cũng có thể bảo vệ được nàng, thiên hạ này, cũng không ai dám đối với hôn sự này có dị nghị gì."
"Còn về thú vui tao nhã nàng đã nói, ta khi rảnh rỗi không phải luyện võ thì là đọc sách, về phương diện võ thuật nàng rất có thiên phú, ngày thường cũng chịu khó đọc sách, xem như là sở thích cũng giống nhau, cũng không có cái gọi là khoảng cách."
Khi nói đến đây, hắn rốt cuộc dừng lại, đôi mắt trong veo xinh đẹp phản chiếu ra dáng vẻ của một cô nương, chậm rãi nói: “Phàn Trường Ngọc, nếu như ta cưới nàng, nàng có chịu gả cho ta không?”
Có thể từ khi phát hiện mình động lòng, hắn liền tính toán cho tương lai về sau, giờ khắc này hỏi ra lời như thế, hắn không hề cảm thấy không thích hợp hay là càn rỡ, trong một khoảng im lặng này, hắn chỉ là đang chờ đợi câu trả lời để kết thúc hết thảy mọi điều kia.