Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khủng bố nữ chủ bá - Chương 55: Ra Tay Cứu Người

Cập nhật lúc: 2025-07-03 11:44:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nói: "Bệnh này của ông ấy, bệnh viện không chữa khỏi được đâu, cô đang làm chậm trễ bệnh tình đấy."

________________________________________

Người đàn ông cao lớn sững sờ một chút, nói: "Cô biết đây là bệnh gì?"

Tôi đi tới trước mặt, nắm lấy cánh tay ông lão, vén tay áo lên thì thấy, trên cánh tay hiện ra một gương mặt quỷ, như hình xăm vậy, rất sống động.

Đây là quỷ chú được nhắc đến trong cuốn sổ tay của Chánh Dương Chân Quân!

Đây là một loại chú thuật rất cổ xưa, chuyên dùng để ám sát các danh môn quý tộc, bây giờ vậy mà vẫn còn người biết loại chú thuật này sao?

Cô gái lại đẩy tôi một cái, giận đùng đùng nói: "Cô động tay động chân làm gì, ông nội tôi thân phận thế nào, cô cũng xứng chạm vào người ông ấy sao?"

Tôi bất mãn nhìn nàng ta một cái, chú thuật này trong cuốn sổ tay có ghi lại cách giải, nhưng người ta căn bản không tin tưởng tôi, tôi hà cớ gì phải tự rước phiền phức vào người chứ.

Tôi quay đầu bỏ đi.

"Xin chờ một chút." Người đàn ông cao lớn bỗng nhiên nói, "Nếu cô biết đây là bệnh gì, xin làm ơn hãy nói cho tôi, chuyện này liên quan đến tính mạng một ông lão đấy."

Tôi do dự, nếu không cứu, lương tâm tôi sẽ cắn rứt, nếu cứu, lại có vết xe đổ của Ngụy Nhiên, tôi thật sự có chút lo lắng.

"Anh, anh hỏi cô ta làm gì?" Cô gái không vui nói, "Cô ta lại không phải bác sĩ, chúng ta mau đi bệnh viện đi."

Người đàn ông cao lớn nói: "Đi bệnh viện căn bản vô dụng."

Hắn lại một lần nữa nhìn về phía tôi: "Tiểu thư, chẳng lẽ cô thật sự muốn nhìn một ông lão đáng thương c.h.ế.t ngay trước mặt cô sao?"

Tôi bất đắc dĩ thở dài, lòng tôi vẫn còn quá mềm yếu mà, đây là bệnh, phải chữa.

Tôi nói: "Anh cứ đặt ông lão xuống đã, để tôi xem thử."

Người đàn ông đặt ông lão xuống ghế dài ven đường, tôi lại kéo quần ông lão lên, phát hiện trên cẳng chân cũng có một gương mặt quỷ.

"Các người đang làm gì vậy?" Một giọng nữ thanh lãnh truyền đến, tôi quay đầu, thấy một mỹ nhân cao gầy đi giày cao gót nhanh chóng bước tới, nàng trang điểm tinh xảo, dáng người thon thả, tuy đã không còn trẻ, nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông qua chỉ khoảng 30 tuổi.

"Mẹ." Đình Đình nhảy dựng lên nói, "Ông nội lại phát bệnh rồi. Anh cũng không biết sao nữa, không đưa ông đi bệnh viện, vậy mà lại muốn người này khám bệnh cho ông, ai biết đây là bọn lang băm từ đâu chui ra chứ."

Mỹ nhân cao gầy kia nhíu mày nói: "Quân Diệu, con quá lỗ mãng. Vẫn nên nhanh chóng đưa ông cụ đi bệnh viện đi."

Quân Diệu nói: "Dì, dì cũng biết tình huống của ông ngoại mà, cứ nghe cô ấy nói thế nào đã."

Đình Đình hừ một tiếng: "Ngay cả chuyên gia từ Mỹ sang còn không chữa khỏi, cô ta có thể chữa khỏi sao? Đừng làm người ta cười rụng răng."

Người phụ nữ cao gầy cũng trầm mặt nói: "Vị tiểu thư này, cha tôi thân phận đặc biệt, tôi khuyên cô vẫn nên cẩn thận lời nói, nếu cô muốn nói bừa để moi tiền, xin lỗi, nửa đời sau của cô chỉ có thể ở trong tù thôi."

Trong lòng tôi rất khó chịu, lạnh lùng nói: "Tôi có thiện ý muốn xem bệnh cho ông cụ nhà các người, các người không cảm kích thì thôi, lại còn nói năng vô lễ với tôi, nào có cái lý đó! Đã như vậy, không xem cũng được, các người tự về chuẩn bị hậu sự cho ông cụ đi."

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.

________________________________________

Phiêu Vũ Miên Miên

Đình Đình tức giận đến chỉ trỏ tôi mắng: "Cô thấy chúng tôi không dễ lừa, nên cố ý nói loại lời này phải không? Muốn mượn cớ này để thoát thân? Kẻ lừa đảo chính là kẻ lừa đảo, đến giờ còn diễn kịch."

Tôi hít sâu một hơi, nếu hôm nay không ra tay, thật sự bị người ta coi là kẻ lừa đảo mất.

Tôi quay đầu lại nói: "Bệnh của ông cụ này, đã hơn mười năm rồi phải không?"

Ba người đều chấn động.

Đình Đình nói: "Không ngờ cô kẻ lừa đảo này còn điều tra cả tình huống của ông nội tôi! Nói đi, cô rốt cuộc có mục đích gì?"

Tôi tiếp tục nói: "Ban đầu, ông cụ chỉ là tứ chi mệt mỏi, thích ngủ, sau này dần dần biến thành tim đau thắt, nhưng bệnh viện lại không tìm ra bệnh tim. Đến sau này, hễ ông ấy phát bệnh, liền sẽ đau tim, ngất, run rẩy, da mặt sẽ trở nên đen như đáy nồi. Tôi nói đúng không?"

Ba người càng thêm kinh ngạc, vậy mà nói đúng hết.

Đình Đình lại nói: "Chẳng lẽ nhà chúng tôi có gián điệp của cô? Mẹ, lần này về phải điều tra kỹ càng, xem ai to gan lớn mật như vậy!"

Tôi không nói hai lời, đi qua rót một luồng linh khí vào cơ thể ông cụ, sắc mặt đen trên mặt ông cụ quả nhiên rút đi không ít, hô hấp cũng trở nên ổn định hơn.

Lúc này Đình Đình không nói nên lời, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.

Người phụ nữ cao gầy lập tức mềm giọng, nói: "Vị tiểu thư này, xin đừng đi, vừa rồi là tôi mắt không thấy Thái Sơn, xin tiểu thư thứ lỗi."

Hứa Quân Diệu cũng nói: "Tiểu thư, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp chùa, mạng của ông ngoại tôi, nằm trong tay cô."

Nói rồi, hắn thực hiện một nghi lễ võ giả, tôi tuy không hiểu, nhưng cũng nhìn ra được rất trang trọng.

Ài, thôi được rồi, coi như tôi làm một việc thiện hôm nay, tích âm đức cho em trai.

Tôi lấy chu sa, làm rách ngón tay mình, trộn m.á.u với chu sa, sau đó vẽ bùa chú lên trán, ngực, và tứ chi của ông cụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khung-bo-nu-chu-ba/chuong-55-ra-tay-cuu-nguoi.html.]

Tôi đè lưng ông ấy, đưa linh khí vào cơ thể ông, những bùa chú đó đều sáng lên.

Ông cụ mở choàng mắt, hé miệng, một luồng hắc khí nồng đậm từ miệng ông ấy xông ra, trong không khí lập tức tràn ngập mùi vị cổ quái buồn nôn.

Cơ thể ông cụ chợt co lại, sau đó "oa" một tiếng nôn ra một bãi đầy những thứ như rắn, côn trùng, chuột, kiến.

Người phụ nữ cao gầy kéo Đình Đình lùi lại một bước, bịt mũi miệng, nói: "Ông cụ khi nào mới tỉnh?"

"Khoảng hai ba tiếng nữa." Tôi nói, "Tôi đã rút hơn nửa quỷ chú trong cơ thể ông ấy rồi, phần còn lại cần dùng thuốc thang để điều trị, trước tiên đưa ông ấy về phòng đi."

Sắc mặt đen trên mặt ông cụ đã dần biến mất, khôi phục hồng hào, Quân Diệu cõng ông ấy về phòng.

Lúc này tôi mới biết, cô gái tên Vệ Đình Đình, mẹ nàng là Vệ Tố Tố. Ông cụ chỉ có hai cô con gái này, hy vọng có thể chiêu người ở rể, kế thừa gia nghiệp của mình.

Nhưng mẹ Quân Diệu có người trong lòng, đối phương lại là con một, không muốn ở rể, đành phải gả đi.

Mà dì Vệ Tố Tố này chiêu một con rể, sinh hạ Vệ Đình Đình, nàng theo họ Vệ của ông ngoại, cũng không gọi ông ngoại mà gọi thẳng là ông nội.

Vào phòng, đặt ông lão lên giường, tôi nói: "Ông cụ không phải mắc bệnh đâu."

Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được, Vệ Đình Đình vẫn còn không cam lòng, hỏi: "Không phải bệnh thì là gì?"

Tôi nói: "Ông cụ là trúng quỷ chú."

Vệ Đình Đình cười ha ha: "Bây giờ là thời đại nào rồi, còn quỷ chú? Cô quả nhiên là một kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ."

Tôi căn bản không phản ứng nàng ta, tiếp tục nói: "Loại quỷ chú này ở cổ đại, chuyên dùng để ám sát quan lại quyền quý. Vốn dĩ ba ngày là có thể khiến người chết, nhưng đối phương cố ý biến thành kéo dài nhiều năm, là muốn cho ông cụ nếm đủ đau khổ nhân gian, rồi mới c.h.ế.t đi."

Vệ Đình Đình vẻ mặt khinh thường và coi thường: "Vậy cô có bằng chứng gì? Ông cụ còn chưa tỉnh đâu."

Tôi vén ống tay áo và quần của ông cụ lên, nói: "Các người xem."

Mọi người vừa nhìn, mặt quỷ đã rất mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ, gần như không thể nhìn ra.

Vệ Tố Tố kinh ngạc đến không nói nên lời, lúc trước nàng ta đã tìm đủ mọi cách, tìm vô số danh y, danh dược, thậm chí còn mời mấy đại sư nổi tiếng, nhưng những người này đều bó tay với căn bệnh này, có người còn nói thẳng: "Chuẩn bị hậu sự đi."

Nhưng quả thật đã từng có một đạo sĩ phương xa nói qua, bệnh này là do bị người hãm hại, tứ chi đều sẽ mọc ra mặt quỷ màu đen, khi bốn mặt quỷ đều xuất hiện đầy đủ, chính là lúc mệnh tận.

Vệ Tố Tố trên dưới đánh giá tôi, thầm nghĩ, lẽ nào lời cô ấy nói đều là thật?

Hứa Quân Diệu nói: "Đa tạ tiểu thư, chỉ là không biết hậu kỳ nên điều trị thế nào?"

Tôi trầm ngâm một lát, nói: "Tôi sẽ nấu cho ông cụ một bữa dược thiện trước, rồi đưa cho các vị một thực đơn, sau này các vị cứ theo đó mà làm, điều trị khoảng mười ngày nửa tháng, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề."

Vệ Đình Đình vốn định lại cãi lại tôi vài câu, Vệ Tố Tố lại nói chen vào: "Vậy làm phiền cô."

Nàng ta đứng ra mượn bếp của khách sạn, tôi làm một bát thịt dê hầm củ cải, cơ thể ông cụ bị quỷ chú tra tấn, âm khí quấn quanh nhiều năm, ăn thịt dê vừa hay bổ sung dương khí.

Khi tôi rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, đã dùng linh khí rửa sạch, vì vậy thịt dê và củ cải đều vô cùng tinh khiết và thơm ngon, còn rót vào một tia linh khí cực nhỏ, có tia linh khí này tẩm bổ cơ thể, quỷ chú rất nhanh sẽ có thể hoàn toàn xua tan.

Khi thịt dê ra nồi, hương thơm ngào ngạt, các đầu bếp khách sạn đều vây quanh lại, tấm tắc khen lạ, hai mẹ con Vệ Tố Tố cũng đều đầy mặt kinh ngạc, thậm chí còn có khách qua đường đến hỏi, đây là món ăn gì, muốn gọi một ít để nếm thử.

Vệ Đình Đình thì thầm nhỏ giọng: "Chẳng phải chỉ là nấu ăn ngon thôi sao, có gì mà khoe khoang."

Vệ Tố Tố trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nàng ta vẫn vẻ mặt ủy khuất.

Lúc này, Vệ lão gia tử đã tỉnh lại, khí sắc tốt hơn rất nhiều. Khi tôi bưng dược thiện vào, Vệ lão gia tử hít hít mũi, ánh mắt sáng lên, nói: "Thứ gì thơm vậy."

Tôi bưng canh thịt dê qua, Vệ lão gia tử cầm lấy muỗng, ăn vèo một cái hết sạch, sắc mặt của ông ấy cũng ngày càng hồng hào, tinh thần cũng ngày càng tốt.

"Bát canh thịt dê này ai làm vậy?" Vệ lão gia tử hỏi, "Ta sống hơn 60 năm, lần đầu tiên ăn được bát canh thịt dê ngon như vậy."

Vệ Tố Tố vội vàng nói: "Cha, đây là Nguyên tiểu thư làm dược thiện cho cha, quỷ chú trên người cha cũng là cô ấy giải đó."

Vệ lão gia tử ngẩng đầu lên trên dưới đánh giá tôi, Hứa Quân Diệu nói: "Ông ngoại, vị Nguyên tiểu thư này còn là một ám kình võ giả."

Sắc mặt Vệ lão gia tử trở nên thận trọng hơn, xoay người xuống giường, Hứa Quân Diệu vốn còn muốn đỡ, ông lão đẩy hắn ra, nói: "Thân thể ta đã khỏe rồi, không cần đỡ."

Ông ấy nói: "Nguyên tiểu thư, mời, mời ngồi."

Tôi ngồi xuống ghế sofa, ông ấy kinh ngạc cảm thán nói: "Nguyên tiểu thư tuổi còn trẻ đã trở thành ám kình võ giả, thật sự tiền đồ xán lạn quá."

Tôi không tỏ ý kiến cười cười, nói: "Ông cụ quá khen."

Vệ lão gia tử đưa mắt ra hiệu cho Vệ Tố Tố, Vệ Tố Tố lập tức cầm một tấm thẻ ngân hàng đến: "Nguyên tiểu thư, đây là 100 vạn tiền tạ lễ, xin cô nhất định phải nhận lấy."

Tôi nhận lấy bỏ vào túi, không chút hổ thẹn.

Vệ Đình Đình trợn trắng mắt, thầm nghĩ cô có gì ghê gớm đâu, chẳng qua cũng chỉ là đòi tiền c.h.ế.t thôi.

Tôi hỏi: "Vệ lão gia tử, quỷ chú này của ông từ đâu mà có, có tiện nói một câu không?"

Loading...