Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khủng bố nữ chủ bá - Chương 1: Cùng Đường

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:59:33
Lượt xem: 11

Tôi là Nguyên Quân Dao. Cái tên này là bà ngoại đặt cho tôi, với ý nghĩa là "viên ngọc đẹp". Thế nhưng, tôi chẳng đẹp chút nào, ngược lại còn là một con quỷ xấu xí.

Nghe nói, khi tôi sinh ra được chưa đầy ba tháng, mặt đã bắt đầu nổi mụn. Bố mẹ đưa tôi đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói đây là mụn sợi, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng không thể cắt bỏ vì sẽ mọc lại, thậm chí có thể phát triển thành ác tính.

Từ đó về sau, bố tôi bắt đầu đánh mẹ, nói mẹ tôi gen xấu nên mới sinh ra cái của nợ ốm yếu như tôi. Chưa đầy hai năm, bố tôi được thăng chức rồi ly hôn với mẹ, từ đó không bao giờ quay lại thăm tôi nữa.

Phiêu Vũ Miên Miên

Mẹ tôi cũng nhanh chóng tìm được một người đàn ông khác. Anh ta ghét bỏ tôi xấu xí, còn nói tôi sẽ lây bệnh, buộc mẹ phải quăng tôi về cho bà ngoại ở quê. Lớn đến từng này, tôi cũng chỉ gặp mẹ vài lần.

Năm tôi học lớp 9, bố dượng đánh nhau với người ta, gây ra án mạng và vào tù. Chắc cả đời này anh ta đừng hòng ra được. Mẹ tôi vất vả lâu ngày thành bệnh cũng qua đời. Tôi không thấy đau buồn nhiều, đối với tôi, mẹ cũng như một người xa lạ mà thôi.

Rất nhanh sau đó, một cậu bé nhỏ hơn tôi ba tuổi được đưa đến. Cậu bé tên là Thẩm An Nghị, là con riêng của bố dượng với vợ trước. Bên nhà bố dượng không ai chịu nhận cậu bé, cảnh sát đành tìm đến chúng tôi. Bà ngoại tôi rất mềm lòng, nói thêm người cũng chỉ là thêm đôi đũa, thấy đứa bé đáng thương nên giữ lại.

Thế là, tôi có thêm một đứa em trai.

Đứa em này được mẹ tôi nuôi nấng, tính cách cũng giống mẹ tôi. Dù lần đầu nhìn thấy tôi nó bị dọa sợ, nhưng dần dần cũng quen, lúc nào cũng "chị ơi, chị ơi" gọi không ngừng, lẽo đẽo theo tôi khắp nơi.

Vì mặt tôi đầy mụn nhọt nên ra ngoài lúc nào cũng phải đội mũ và đeo khẩu trang. Bạn học thì luôn bắt nạt tôi, giáo viên cũng ghét tôi, chưa bao giờ đứng ra bảo vệ tôi. Dần dần, tôi học được cách chịu đựng.

Có lần, một nam sinh trong lớp trước mặt cả lớp kéo khẩu trang của tôi xuống, rồi túm tóc tôi cười lớn: "Mọi người mau lại xem này, con bé này xấu thật, nếu tôi mà xấu như nó thì tôi thà ch*t quách đi cho rồi."

Cả lớp xúm lại nhìn tôi như xem của lạ, chỉ trỏ tôi. Tôi chưa bao giờ nhục nhã đến vậy, nhưng không dám phản kháng, chỉ biết cúi đầu im lặng. Đúng lúc này, Thẩm An Nghị xông đến, điên cuồng đánh nam sinh kia. Nam sinh kia cao to, nó bị đánh bầm dập cả mặt, vậy mà vẫn cố nặn ra nụ cười, nói với tôi: "Chị ơi, em sẽ bảo vệ chị."

Từ ngày hôm đó, tôi xem nó như em trai ruột của mình.

Năm tôi học lớp 12, bà ngoại qua đời. Nhà chúng tôi đột nhiên mất đi nguồn thu nhập. Vốn dĩ tôi đã thi đậu Đại học Kim Lăng, nhưng nhìn học phí, tôi đành từ bỏ ý định vào đại học, giữ lại số tiền thừa kế của bà ngoại để dành cho em trai tôi học đại học.

Em tôi rất cố gắng, thi đậu trường cấp 3 trọng điểm của thành phố Sơn Thành. Chúng tôi chuyển đến sống trong thành phố. Tôi lớn lên quá xấu xí, lại không có bằng cấp, không tìm được việc làm tốt, chỉ có thể đi rửa bát thuê, giao hàng chuyển phát nhanh.

Tôi làm ba công việc, kiếm tiền nhất là giao hàng chuyển phát nhanh, vì vậy tôi làm không kể ngày đêm, những việc người khác không chịu làm thì tôi đều làm hết.

Hôm nay trời đã tối, ông chủ đưa cho tôi một bưu phẩm, bảo tôi giao nhanh vì khách hàng đang giục gấp. Tôi đành cưỡi xe máy đi.

Đó là một căn biệt thự nằm ở vị trí rất hẻo lánh, tôi tìm mãi mới thấy. Bên trong ồn ào cãi vã, hình như đang tổ chức tiệc tùng.

Tôi gõ cửa, đưa bưu phẩm cho anh ta và nói: "Xin ký nhận."

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, anh ta đã uống không ít rượu, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người tôi, nói: "Bỏ khẩu trang ra cho tôi xem nào."

Tất nhiên tôi không chịu, anh ta liền xông đến giật phăng khẩu trang của tôi, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thích thú: "Đúng là đồ xấu xí! Này, các ngươi mau lại đây xem, ở đây có một con quỷ xấu xí!"

Tôi che mặt, quay người bỏ chạy, nhưng lại bị mấy người trẻ tuổi kia bắt lại. Tôi ra sức giãy giụa, nhưng bị một chiếc khăn tay ướt bịt kín miệng mũi.

Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy bọn họ cười gian xảo: "Cuối cùng cũng tìm được một cực phẩm như vậy, ha ha, tôi muốn xem vẻ mặt của Doãn Thịnh Nghiêu cái tảng băng đó sẽ như thế nào khi phát hiện mình ngủ với một người phụ nữ cực phẩm như vậy."

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang nằm trên một chiếc giường lớn, bên cạnh là một người đàn ông đẹp trai vô cùng, cả hai chúng tôi đều không mặc quần áo.

Người đàn ông cũng tỉnh, anh ta nhìn mình, rồi nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, tiếp theo là sự giận dữ vô tận. Anh ta tàn nhẫn đá tôi một cú, đúng vào ngực, khiến tôi văng xuống giường. Xương sườn của tôi ngay lập tức bị gãy, nằm trên mặt đất mãi không đứng dậy được.

Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt anh ta nhìn tôi, như thể đang nhìn thứ dơ bẩn nhất trên đời.

Lúc này, mấy người đàn ông trẻ tuổi đã làm tôi bất tỉnh trước đó cười lớn đi vào, tay còn cầm DV quay liên tục.

Người đàn ông tuấn tú dường như nghĩ ra điều gì, giận dữ nói: "Khang Tuấn Nam, mày dám hạ thuốc tao!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khung-bo-nu-chu-ba/chuong-1-cung-duong.html.]

Trong phòng xảy ra một trận hỗn loạn đánh nhau, tôi chịu đựng đau đớn, khó nhọc bò ra khỏi biệt thự, trốn thoát. Tôi không dám báo cảnh sát, tôi xấu xí như vậy, không muốn đối mặt với ánh mắt khinh thường và sự chỉ trỏ của người khác.

Tôi trở về căn phòng thuê trọ bốn bức tường bẩn thỉu, hỗn loạn ở khu ổ chuột trong thành phố. Đó là một căn nhà cũ nát vô cùng, nhưng tiền thuê rẻ.

Tôi nằm trên giường, đau đến mức gần như không thở được. Em trai tôi về đến nhà, hoảng sợ. Tôi không dám nói cho nó sự thật, chỉ nói mình bị ngã xe máy khi đi giao hàng.

Nó nhất quyết kéo tôi đi bệnh viện, thật ra tôi không muốn đi, tôi không có tiền thuốc men. Em tôi rất kiên trì, nhưng tôi không ngờ, trên đường đến bệnh viện, một chiếc Porsche màu đỏ rực điên cuồng lao về phía chúng tôi. Em tôi hét lớn: "Chị ơi, cẩn thận!" Rồi đẩy tôi ra một cách dứt khoát, chiếc xe vừa vặn đ.â.m trúng người nó.

Em tôi bị hất văng ra ngoài, chiếc Porsche quay một vòng rồi biến mất không dấu vết. Tôi điên cuồng ôm lấy em trai, lao vào bệnh viện.

Sau mười lăm giờ cấp cứu, An Nghị được giữ lại mạng sống, nhưng lại trở thành người thực vật, chi phí chữa bệnh hàng ngày là một con số khổng lồ.

Tôi báo cảnh sát, nhưng tôi không nhìn rõ biển số xe, đoạn đường đó lại không có camera, chiếc xe gây tai nạn chắc chắn không thể tìm thấy.

Nhưng tôi đã từng nhìn thấy chiếc xe đó, lúc tôi chạy ra khỏi biệt thự, chiếc xe đó đậu ở phía sau nhà.

Là người đàn ông tên Doãn Thịnh Nghiêu! Anh ta hận tôi, muốn g.i.ế.c tôi!

Tôi hận, hận rằng tôi chỉ là một người phụ nữ xấu xí không ra gì, ngay cả việc đòi lại công bằng cho em trai cũng không làm được.

Nhưng vấn đề lớn nhất đang đặt ra trước mắt tôi là chi phí chữa bệnh của em trai.

Công ty chuyển phát nhanh và mấy cửa hàng thuê tôi làm việc đều gọi điện cho tôi, nói tôi không cần đi làm nữa, còn úp mở hỏi tôi có phải đã đắc tội với người nào đó không tầm thường hay không.

Lại là Doãn Thịnh Nghiêu!

Nhưng anh ta có tiền có thế như vậy, tôi lấy gì để đấu với anh ta?

Tôi về đến căn phòng thuê trống trơn, trên bàn có một chiếc máy tính, là tôi mua lại ở chợ đồ cũ, định làm quà tặng cho em trai.

Đáng tiếc, nó không dùng được.

Tôi mở máy tính, muốn tìm tin tức tuyển dụng, còn đăng bài hỏi trên Baidu. Không lâu sau có người trả lời, hỏi tôi là nam hay nữ, nếu là nữ thì đi làm livestream đi, cái này kiếm tiền lắm.

Tôi nhấp vào nền tảng livestream lớn nhất là Hắc Nham TV. Những nữ streamer ở đó, hoặc là trong sáng ngọt ngào, hoặc là xinh đẹp quyến rũ, khi livestream vừa hát vừa nhảy, bất kể hát có hay không, người xem cứ thế mà tặng quà. Có nữ streamer nổi tiếng, một lần livestream có thể kiếm được mấy vạn.

Tôi bất lực thở dài, với bộ dạng của tôi, có thể làm streamer sao? Biểu diễn dị dạng thì có!

Tôi đang định đóng trang web thì thấy một phòng livestream đang trực tiếp cảnh gặp ma.

Tôi nhấp vào xem, streamer là một người đàn ông, đang livestream trong một căn nhà cũ được đồn là có ma. Không khí vô cùng đáng sợ.

Tôi xem cho đến hết, streamer đó cũng không nhìn thấy con ma thật, chỉ là tạo ra không khí lúc kinh lúc rống để dọa người, lượng người xem cũng rất nhiều, tiền thưởng cũng rất hào phóng. Tôi thấy động lòng.

Làm loại livestream này, người xem chủ yếu là xem ma, không hứng thú với ngoại hình của streamer, rất hợp với tôi.

Nói là làm, tôi lấy ra chút tiền ít ỏi còn lại, đi mua một chiếc điện thoại di động nội địa có camera độ nét cao, loại pin trâu, rồi tìm một đồng nghiệp cũ, đi cửa sau làm một gói cước không giới hạn dung lượng hàng tháng.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, trời tối sầm, tôi liền xuất phát.

Tôi chọn một phòng khám bỏ hoang, ngay trong khu ổ chuột của thành phố, không xa nhà tôi.

Đến cửa phòng khám, tôi dùng điện thoại đăng nhập Hắc Nham TV, mở một phòng livestream, tên phòng là: "Trực diện Ác Quỷ, Chuyến đi kinh hoàng đến phòng khám thần quái."

Loading...