Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 77
Cập nhật lúc: 2025-02-22 09:42:07
Lượt xem: 17
Chỉ trong chốc lát, lượng người xem trong livestream đã tăng lên vài trăm người nhờ việc một vài khán giả chia sẻ lại cho bạn bè. Triệu Dương mở vào thì ngớ ra, tính năng tặng quà đã bị đóng lại? Triệu Dương sốt ruột gãi đầu gãi tai, muốn nhắn tin cho Phó Vãn để mở lại tính năng tặng quà nhưng lại thấy không ổn lắm, cậu ấy đành phải vào phòng livestreams điên cuồng gửi spam.
[Triệu Dương khắp nơi: Tay nghề nấu nướng của đầu bếp Phó tuyệt đỉnh, món mì bò hầm của cô vẫn khiến tôi nhớ mãi không quên, tôi là fan cứng của côi Xe của chú Tiết sẽ đến ngay thôi.]
Triệu Dương vừa gửi tin nhắn bình luận xong, một chiếc xe tải nhỏ đã xuất hiện ở đầu ngõ. Tiết Quốc Thành bước từ trên xe bước xuống, mặt mày nịnh nọt tươi tắn.
"Đầu bếp Phó, những thứ cô yêu cầu như bàn gỗ nhỏ, ghế gỗ gấp, đũa, giấy ăn,... tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ đây rồi."
Nhân viên của nhà máy gỗ Tôn thị giúp dỡ hàng xuống. Phó Vãn nhìn chăm chú một lúc, nhà máy gỗ này khá thú vị.
Khán giả trong livestream nhìn thấy người đàn ông trung niên béo bụng mặc vest lịch lãm, không khỏi ngạc nhiên.
Những người không quen biết chỉ thấy Tiết Quốc Thành ăn mặc sang trọng, nhưng những người quen thì la lên trong livestream.
[Đó có phải là Tiết Quốc Thành, tổng giám đốc Tập đoàn Tiết thị không? Ông ấy đích thân đến một quầy hàng nhỏ để giao bàn ghế ăn? Bà chủ có lai lịch gì vậy?]
[Đúng là Tiết tổng rồi, lần trước tôi đi dự một hội nghị nổi tiếng cùng sếp, sếp tôi nhìn thấy ông ấy còn phải gật đầu cúi người như cháu, sao Tiết tổng lại lịch sự với bà chủ quây hàng ăn này như vậy?]
[Truyện văn ẩm thực! Tôi nghĩ đến truyện văn ẩm thực của Lục Giang, đúng vậy, chính là hương vị này! Tôi có linh cảm quây hàng ăn này có hương vị rất tuyệt vời. Biết đâu còn có công dụng kỳ diệu chữa bệnh dạ dày, chứng biếng ăn của bá đạo tổng tài!]
[Chết tiệt, bạn nói vậy khiến tôi thèm ăn rồi, tôi muốn ăn.]
Được một ông chủ tập đoàn lớn nổi tiếng tiếp đón lịch sự như vậy, tay nghề của Phó Vãn chắc chắn phải rất siêu phàm. Cư dân mạng bỗng nhìn thấy cô đứng trước bảng trắng ghi:
"Thực đơn tối nay: Cơm rang."
Cơm rang có thể chế biến thành nhiều món ngon, phải biết rằng trong truyện mỹ thực, nhiều nhân vật chính đều khởi nghiệp từ một bát cơm rang. Cho dù chưa nhìn thấy tay nghề của Phó Vãn, dân nghìn cư dân mạng đã có thể tưởng tượng ra đĩa cơm rang này sẽ ngon miệng như thế nào, chỉ chờ được nhìn cho đã mắt!
Kết quả là, Tiết Quốc Thành đã đi rồi.
Tiết Quốc Thành không có ý định ăn tối tại đây, ông ấy cũng sợ ăn tối tại đây. Ăn ở đây, chắc chắn nhà ông ấy sẽ gặp chuyện! Hơn nữa, bên cạnh còn có một bà lão hòe tinh muốn gọi ông ấy là "cha chồng", ông ấy sợ mình sẽ tức không chịu nỗi.
Phó Vãn ngồi xuống mặt gỗ thông của chiếc bàn ăn, cầm lấy khăn giấy trên bàn.
[Khăn giấy Đức X2? Bà chủ hào phóng quá nhỉ, ra ngoài bán hàng rong mà lại cung cấp khăn giấy tốt như vậy! Cho tôi xin địa chỉ, cuối tuần tôi sẽ đến ăn.]
[Khăn giây Đức X rất dày dặn và chất lượng tốt, nhưng đó là do Tiết tổng đưa, bà chủ dùng hết có lẽ sẽ không nỡ dùng khăn giấy tốt như vậy cho khách nữa đâu, nếu không thì chỉ phí sẽ quá cao.]
[? Đây không phải là livestream âm thực sao? Tại sao không rang cơm? Tôi muốn xem bà chủ lật chảo!]
Khán giả cũng khá bối rối, không thấy cô rang cơm cũng không thấy cô chuẩn bị thức ăn, chẳng lẽ cứ ngồi ngơ ngác như vậy sao? Điển hình của việc không nắm bắt được vận may trời cho.
Tuy nhiên, cũng có những người yêu thích ẩm thực rất hài lòng với hành động này của Phó Vãn, họ thích ăn những món được xào nấu ngay! Nên chỉ nấu khi có thực khách đến.
Phó Vãn rút từng tờ khăn giấy ra, trải đầy toàn bộ chiếc bàn ăn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/77.html.]
Khán giả nhìn thấy mà ngớ ra, không hiểu rõ hành động của Phó Vãn, đây không phải là lãng phí khăn giấy sao?
Ngay sau đó, những cư dân mạng trong livestream vừa vượt qua con số nghìn người đã thấy Phó Vãn lấy ra một cây bút chì, vẽ hàng loạt bùa chú trên từng tờ giấy trắng tinh.
Bút pháp uyển chuyển, phóng khoáng nhưng lại có cấu trúc rõ ràng, một nét vẽ thành hình, khí thế phi phàm!
Phó Vãn khẽ di chuyển cổ tay, bắt đầu vẽ bùa chú trên tờ giấy ăn thứ hai. Bình luận, bùng nổ.
[?]
[Có phải tôi hoa mắt rồi không?]
[Tôi vào nhầm chỗ rồi sao? Đây không phải là livestream âm thực sao? Tại sao lại vẽ bùa?]
[Không phải, bà chủ này thấy không có lượt xem, muốn đổi hướng đi mới đấy à? Vậy thì thà biểu diễn khinh công đi trên nước một lần nữa còn hơn!]
[Cái khác thì không nói, bùa vẽ khá đẹp, nhưng lãng phí giấy quá, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không dùng khăn giấy này để lau miệng.]
Mắt Triệu Dương trợn tròn, dùng khăn giấy này để lau miệng? Bạn có chắc không?
Bạn có biết bùa chú trên đây quan trọng đến mức nào không? Ai lại xa xỉ như vậy, dùng bùa bình an có thể cứu mạng để lau miệng?
Triệu Dương ôm điện thoại đi vòng quanh tại chỗ, miệng lẩm bẩm: "Có lẽ mình nên đi ăn giờ luôn? Mình chỉ cần một tờ, ôi không, ba tờ cũng được!" Anh ấy và anh trai, chị dâu mỗi người một tờ.
Chưa bao giờ Triệu Dương lại khao khát một tờ giấy ăn đến vậy! Gió đêm thổi nhẹ, đi dọc theo bờ sông Ninh Thành, cảm giác mát mẻ càng tăng. May mắn là mấy người Phùng Kiện đều là thanh niên trai tráng, nên không cảm thấy lạnh như trong nhà của Phó Vãn lúc nãy.
"Đội trưởng Phùng, Phó Vãn đang livestream."
Phùng Kiện nhìn chằm chằm vào mặt nước phẳng lặng, lờ mờ có thể thấy một hoặc hai người đàn ông đang câu cá đêm ở xa, anh ấy có chút lo lắng, thuận miệng hỏi: "Livestream gì? Bán cơm à?"
Phùng Kiện biết Phó Vãn có vẻ như đang kinh doanh quầy hàng ăn, có thể là bán đồ ăn đêm hoặc cơm rang gì đó.
Cảnh sát viên trẻ tuổi kia: "... Cô ấy đang vẽ bùa."
Tạ Khiêm đột ngột quay đầu lại, tiến tới gần hơn, sững sờ ngay tại chỗ. Trong livestream, Phó Vãn vẽ bùa trên giây ăn giữa vô số bình luận dấu hỏi của người xem. Giống như cô đang nguệch ngoạc tùy tiện vài nét, nét vẽ uyển chuyển, không hề chần chừ, một mạch hoàn thành.
Từng lá bùa nối tiếp nhau, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, như thể không hề có áp lực nào. Chỉ trong chốc lát, Phó Vãn đã vẽ bùa lên toàn bộ năm mươi tờ khăn giấy trên bàn!
Tạ Khiêm ngây người, nhà ai mà vẽ bùa theo lô vậy... Thấy của cậu ấy vẽ bùa bình an, nhiều nhất một ngày chỉ được ba lái Lá bùa bình an mà cậu ấy đang mang theo bên mình là do sư phụ vẽ tay, vẽ trong ba ngày, vẽ xong thì ngất xỉu mắt hơn mười ngày.
Tạ Khiêm xoa xoa lá bùa bình an trên ngực, rồi nhìn lại Phó Vãn đang "bán buôn" trong livestream, im lặng hồi lâu.
Thành phố Ninh Thành nhỏ bé này lại xuất hiện một vị cao thủ. Tạ Khiêm chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng lá bùa bình an do thầy vẽ bằng tâm huyết sẽ hữu ích hơn lá bùa bình an Phó Vãn bán buôn nhiều. Bảo vật không cần nhiều, hữu ích là được.
Tạ Khiêm nhìn thẳng vào mặt hồ tĩnh lặng, cậu ấy nâng chiếc la bàn vàng trong tay lên, kim la bàn không hề quay cuồng như cậu ấy tưởng tượng, mà là ổn định hướng về một hướng.