Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 75

Cập nhật lúc: 2025-02-21 16:39:18
Lượt xem: 16

Trong quỹ đạo di chuyển gần đây của Vương Phong có sự xuất hiện của Phó Vãn, anh ấy đã hai lần đến quầy hàng ăn của Phó Vãn ăn uống rồi, còn có cả hai lần đến thăm nhà. Một lần là ban đêm, gần như là trốn chạy vào trong.

"Cảnh sát Phùng, tôi muốn đích thân gặp Phó Vãn này." Tạ Khiêm vẻ mặt nghiêm trọng.

Chuyện này càng lúc càng huyền ảo, Phùng Kiện lờ mờ cảm thấy có gì đó nghiêm trọng, lập tức đề nghị đi cùng.

Họ biết Phó Vãn bán hàng đêm, hôm nay trời vừa tối, cô hẳn là đang ở nhà. Họ vừa đi đến khu phố cũ nơi Phó Vãn sinh sống, đi vào liền nghe thấy vài bà lão cầm quạt hóng mát đang tán gẫu.

"Bà Hoàng, tối qua Dương Chắn Vinh có đến nhà bà xin mảnh vải áo cũ của Mèo Mèo để làm chăn trăm mảnh không?"

Bà Hoàng gật đầu: "Sao lại không đến? Nói là khách thuê nhà mới Phó Vãn của cậu ấy bảo cậu ấy làm vậy, còn trả lại cho nhà bà hai cân sườn nữa mà." 

"Nhà tôi có thịt ba chỉ ngon, cũng nhờ Chấn Vinh chu đáo cả." Chẳng máy chốc, câu chuyện của máy bà lão đã chuyển sang chủ đề thịt lợn, cách mua thịt ngon, rồi lại bàn tán về giá thịt đắt đỏ.

Nghe mấy bà lão bàn tán, Phùng Kiện và những người khác nhìn nhau. Bảo được Dương Chấn Vinh, sợ là Phó Vãn thật sự có chút tài năng. Tạ Khiêm suy nghĩ một lát, cất la bàn vào túi hành lý, nói: "Cảnh sát Phùng, các anh lên trước ởi, tôi sẽ theo sau."

Phùng Kiện hiểu ý, lập tức đưa người lên lầu gõ cửa phòng Phó Vãn. Đoàn Đoàn ngủ cả trưa tỉnh thần rất tốt, cậu bé đi loạn khắp phòng, miệng lải nhải liên tục.

"Chào các chú, các dì, các anh, các chị! Cháu tên là Đoàn Đoàn, đây là quán ăn của mẹ cháu. Mẹ cháu sẽ nấu rất nhiều món ngon..."

Đoàn Đoàn đang luyện tập lát nữa phải nói gì trên livestream. Nghe nói những livestream "hot" có thể thu hút hàng chục triệu người xem, Đoàn Đoàn cảm thấy mẹ mình thật giỏi, chắc chắn sẽ có hàng chục triệu người đến xem. Thế nhưng cậu bé chưa bao giờ nói chuyện trước nhiều người như vậy, cậu bé muốn thể hiện tốt, giúp mẹ thu hút thêm nhiều khách hàng từ trên mạng đến ăn.

"Thu Thu, tối nay cậu có muốn đi cùng tớ không? Cậu chưa bao giờ đến quán ăn của mẹ tớ cả."

Thu Thu ôm chú thỏ bông đứng ở cửa lắc đầu, cô bé lắc đầu quá mạnh khiến đầu xoay 180 độ ra sau, chỉ để lại gáy cho Đoàn Đoàn.

Có vẻ như Thu Thu vẫn chưa bình phục.

Mặc dù là lệ quỷ, Thu Thu vẫn có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời trong thời gian ngắn, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn sẽ làm hại cô bé, chỉ có thể từ từ hồi phục vậy.

"Đoàn Đoàn, Đóa Đóa, các bạn." 

Thu Thu nói: "Đóa Đóa thích, con thỏ của tớ. Nắng nóng, tớ đi rồi."

Đoàn Đoàn hiểu lời nói đứt quãng của cô bé, vì Đóa Đóa là bạn tốt của Đoàn Đoàn, nên ngày hôm qua cô bé đã ra ngoài tìm Đóa Đóa. Đóa Đóa thích chú thỏ bông của Thu Thu nên đuổi theo cô bé, nhưng mặt trời buổi trưa quá chói chang, Thu Thu không chịu nổi nên đã bỏ đi.

Đoàn Đoàn luôn biết rằng Thu Thu là một đứa trẻ ngoan, mặc dù đôi khi cô bé rất hung dữ.

Đoàn Đoàn quan tâm hỏi: "Vậy Thu Thu hãy ở nhà nghỉ ngơi nhé." 

Tiếng chuông cửa vang lên, Đoàn Đoàn lập tức ra mở cửa, trước mặt cậu bé là mấy người đàn ông cao lớn. Đoàn Đoàn ngay lập tức nhận ra người đàn ông dẫn đầu là chú công an đã lao xuống cứu Đóa Đóa vào buổi trưa hôm qua.

Đoàn Đoàn lập tức đứng thẳng người chào: "Chào các chú cảnh sát ạ." 

Thấy là người không liên quan, Đoàn Đoàn cũng không thúc giục Thu Thu về phòng trốn.

Phùng Kiện liếc nhìn xung quanh căn phòng, chỉ có một đôi mẹ con, căn phòng rất đơn sơ, không thấy có gì kỳ quái âm u cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/75.html.]

Phùng Kiện mỉm cười nói: "Chúng tôi chỉ đến để hỏi thăm chút thôi." 

Phó Vãn ngồi trên ghế sofa, nhướng nhướng mày nhìn đoàn người vừa tới. Lúc này, từ cửa bỗng vang lên một tiếng kinh ngạc giận dữ: "Cô dám nuôi dưỡng lệ quỷ trong nhà?"

Tiếp theo đó là tiếng kiếm đào mộc rút khỏi vỏ.

Phó Vãn nheo mắt nhìn thanh niên đột ngột xuất hiện, tay cậu ấy cầm kiếm đào mộc bước vào nhà, hướng về phía Thu Thu.

Thu Thu đột ngột xoay đầu 180 độ, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm Tạ Khiêm, xung quanh cô bé bỗng nổi lên âm khí lạnh buốt. 

Phùng Kiện và những người khác đều cảm thấy lạnh run người, còn lạnh hơn cả khi họ mới bước vào, như thể bỗng nhiên bị rơi vào hầm băng. Chuyện này, thật sự có chút tà môn.

Tạ Khiêm vừa bước vào nhà được một bước, bỗng nhiên dừng lại, cậu ấy như một cây gỗ đứng im tại chỗ, không biết nên bước tiếp hay lùi lại. Tạ Khiêm siết chặt kiếm đào mộc, nghiến răng nói: "Cô dám nuôi ma quỷ trong nhà, còn bày ra âm trận!"

Mà Phó Vãn vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa, không hề nhúc nhích. Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào con ma nữ ôm chú thỏ bông ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Hôm qua cậu ấy còn đích thân đến nhà Dương Chân Vinh, vậy mà lại không hề nhận ra nhà Phó Vãn bên cạnh đang nuôi một con lệ quỷ. Thật nực cười! Thấy mọi người không hiểu, Tạ Khiêm siết chặt la bàn trong tay, quát lớn: "Một con ma nữ mặc áo đỏ có thể hại c.h.ế.t toàn bộ người sống trong tòa nhà này!" 

Ma nữ mặc áo đỏ một khi ra tay chắc chắn sẽ gây ra thảm kịch chưa từng có, Tạ Khiêm còn nhớ vụ thảm án áo đỏ cách đây mười năm, một tòa nhà văn phòng cao 32 tầng ở Bắc Kinh bỗng nhiên bốc cháy, vô số người thiệt mạng. Vẻ mặt của Phùng Kiện và những người khác lập tức trở nên căng thẳng, tòa nhà này có sáu tầng, mỗi tầng có năm hộ dân. Lúc này lại là buổi chiều tối, trong tòa nhà có thể có gần trăm người.

Mọi người như gặp phải đại địch.

Nhưng... nhưng vấn đề là họ không nhìn thấy!

Mấy người Phùng Kiện không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy lạnh, âm khí từ khắp nơi len lỏi vào người.

Đây là lần đầu tiên Tạ Khiêm gặp phải ma nữ áo đỏ, trong lòng cậu ấy vô cùng lo lắng, luôn cảm thấy hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây, cậu ấy nghiền răng nói: "Đây chính là ma nữ kéo bé gái xuống sông hôm qua." Nuôi ma quỷ trong nhà, lại thả ma quỷ đi hãm hại con của hàng xóm, đây là sở thích quái đản gì vậy?

Nhưng suy nghĩ của tà đạo quả thật luôn rất kỳ quặc.

Đoàn Đoàn ôm chặt Thu Thu đang nổi giận, tức giận hét lên với Tạ Khiêm: "Anh nói bậy! Thu Thu là đứa trẻ ngoan! Cậu ấy đi giúp Đóa Đóa mà."

"Thu Thu đừng nóng giận, nóng giận là ma quỷ."

Phó Vãn chống tay lên thành ghế sofa, đặt cằm thon gọn lên lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Tạ Khiêm rồi nói: "Cậu mù à?"

Nghe vậy, Tạ Khiêm mới chú ý đến trạng thái của con ma nữ áo đỏ giận dữ kia. Hồn phách sẽ hiện ra trạng thái khi chết, lệ quỷ cũng không ngoại lệ. Lệ quỷ tuy có thể che giấu nhưng khi tức giận cũng sẽ không thể kiểm soát được. Nếu là thủy quỷ c.h.ế.t đuối trong sông, thì xung quanh nó nhất định phải có nước, mà con ma nữ áo đỏ này lại hoàn toàn khô ráo.

Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào thân hình chia lìa của Thu Thu, mỗi bộ phận vỡ vụn được nối liền bằng một đường máu, kinh ngạc hỏi: "Cô bé bị phân tách ra sao?"

Phó Vãn không nói gì.

Phùng Kiện và những người khác có mặt: "!"

Phân tách?

Lại là án mạng?

Loading...