Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 72
Cập nhật lúc: 2025-02-21 16:36:31
Lượt xem: 9
Phùng Kiện lập tức đi đến đồn cảnh sát, vừa bước vào thì thấy người báo án là một thanh niên rất trẻ. Cảnh sát Phùng nhìn quanh và nghe chàng trai trẻ lo lắng nói: "Xin chào cảnh sát, tôi là người đã báo án, tôi là Vương Phong."
Các nhân viên cảnh sát tại đồn cảnh sát rất tốt bụng và hỏi Vương Phong rằng anh ấy có nhìn thấy Trương Ngạn Khanh trên đường không.
Tất nhiên Vương Phong đã từng nhìn thấy, tên nhóc thúi kia đang làm đại vương ở nhà anh ấy kia kìa.
Tư Tư là nữ vương, còn cậu bé béo đó là đại vương thứ hai. Căn nhà thuê nhỏ bé của anh ấy giờ là ngôi nhà hạnh phúc của bảy đứa quỷ nhỏ.
Vương Phong cũng rất sầu, anh ấy là người sống, không thể suốt ngày ở cùng một đám nhóc con đúng không? Rốt cuộc, âm và dương phải tách ra.
Nhưng đầu bếp Phó không nói ra cách giải quyết nên lũ quỷ nhỏ tạm thời sống trong nhà anh ấy, hơn nữa bọn chúng không bao giờ ra ngoài, dường như sợ hãi bên ngoài.
Vương Phong hỏi bọn họ làm sao có thể siêu độ và đầu thai. Cậu bé mập mạp đây mùi hôi thối Trương Ngạn Khanh nói: "Ba Vương, nếu đầu bếp Phó có lời gì muốn nói, con có thể nói thẳng với ba không chút do dự. Vậy nên ba hãy tìm lại cơ thể của con và giao nó cho cha mẹ con, Quỷ Mẫu sẽ không bắt con nữa, con sẽ biết điều đi đầu thai." Vương Phong Im lặng khi nghe đến danh hiệu "Ba Vương", anh ấy luôn cảm thấy cậu bé này đang cố tình gọi mình là đồ con rùa.
Anh ấy không biết "Quỷ Mẫu" là ai, anh chỉ nhìn thấy nó trên tường của ngôi nhà ma nên biết rằng họ Sợ người này.
Người bình thường như anh ấy không thể giải quyết được Quỷ Mẫu, nhưng cái trước hình như vẫn có thể thử một lần.
Nhưng Vương Phong vẫn có chút do dự, chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn trở thành một anh trai giao hàng có trái tim ấm áp như vậy sao?
Đã giải cứu quỷ nhỏ ra ngoài rồi, có thể anh ấy sẽ mơ hồ có dính dáng đến chuyện gì đó, bây giờ lại phải giúp đứa trẻ tìm thấy t.h.i t.h.ể ư. Liệu anh ấy, một người bình thường có thực sự muốn trở thành vị cứu tinh không?
Vương Phong không thể quyết định được, chỉ có thể hỏi ý kiến Phó Vãn qua WeChat mà họ đã thêm trước đó.
Phó Vãn chỉ trả lời bằng một câu.
Là Phó Vãn: [Muốn làm gì thì làm đi.]
Mọi thứ trên thế giới này đều phụ thuộc vào hành vi cũng như tâm trí.
Một số người làm việc thiện vì danh lợi, người ta thường nói "bàn việc mà không quan tâm đến tấm lòng", đây là một loại công đức.
Có những người luận về dấu vết cũng có lòng, đây là những người hiếm hoi trên đời có công đức lớn.
Khi Phó Vãn ở trong giới tu luyện, hiếm khi gặp những người bình thường có công đức và khí chất như vậy, đây mới thật sự là những người lương thiện.
Phó Vãn sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, một khi cô tiết lộ điều đó, nó sẽ ảnh hưởng đến công đức của đối phương.
Chuyện thế gian, mình tự chọn, kết quả là họa hay phúc cũng do chính mình gánh chịu.
Trong lòng Vương Phong im lặng hơn mười phút sau khi nhìn thấy câu nói này, sau đó anh ấy xin ông chủ nhà hàng cho nghỉ phép hơn mười ngày, thay quần áo đến đồn cảnh sát để tố cáo tội phạm.
Anh ấy vẫn còn vài nghìn trong tay, dù có nghỉ phép hơn mười ngày, trả tiền thuê nhà vẫn có thể sống sót.
Tuy hơi vất vả nhưng cũng xứng đáng với lương tâm của anh ây. Vương Phong nhìn viên cảnh sát trước mặt, khẩn trương nói: "Tôi... Tôi biết t.h.i t.h.ể của Trương Ngạn Khanh ở đâu."
Ngay khi những lời này nói ra, vẻ mặt của tất cả cảnh sát xung quanh anh ấy ngay lập tức thay đổi.
Có phải anh chàng này phạm tội g.i.ế.c người nên tự thú không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/72.html.]
Phùng Kiện chăm chú nhìn Vương Phong, cơ bắp trên người hơi căng lên, sẵn sàng quật ngã anh ấy nếu anh ấy hành động quá đáng.
"Ở đâu?"
Từ ánh mắt của cảnh sát Vương Phong biết bọn họ coi anh ấy là kẻ g.i.ế.c người, không dám động đậy: "Tôi không phải kẻ g.i.ế.c người, tôi chỉ tình cờ biết thôi. Hiện tại cậu nhóc đang ở thôn Trương Gia, trong tòa nhà bỏ hoang thứ hai ở phía đông của ngôi làng trong một bể tự hoại."
Đây không còn là manh mối đơn giản nữa, ngay cả vị trí của t.h.i t.h.ể cũng được nêu rõ ràng.
Trong đầu cảnh sát Phùng đã có nhiều suy đoán khác nhau, chẳng lẽ Vương Phong đã nhìn thấy vụ g.i.ế.c người trong vụ án của Trương Ngạn Khanh, do dự đến bây giờ mới báo án sao?
Vì là t.h.i t.h.ể nên là án mạng, án mạng là án lớn nên cảnh sát lập tức huy động, chuẩn bị đi đến địa điểm mà Vương Phong nhắc đến. Thôn Trương Gia gần đây lại náo nhiệt như ba tháng trước, gần như cả làng đều ra ngoài tìm kiếm Trương Ngạn Khanh, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được gì.
Cha mẹ của nhà họ Trương gần như khóc hết nước mắt khi nhìn thấy xe cảnh sát lao tới nhưng không đến nhà họ ngay lập tức, họ vô cớ hoảng sợ.
Mẹ Trương lại có chút hy vọng: "Có lẽ bọn họ đang tìm Ngạn Khanh của chúng ta đấy."
Chỉ thấy cảnh sát dẫn một thanh niên đi cùng hướng với ngôi làng, đó là đầu phía đông của ngôi làng.
Cổng vào làng của họ nằm ở phía tây, còn phía đông rất vắng vẻ, trong làng rất ít người đến đó. Nhiều người dân trong làng biết tin liền đi theo họ, định đi xem náo nhiệt.
Vương Phong: "lừ nơi này đi 800 mét sẽ nhìn thấy một cây liễu, bên cạnh là một cái bể tự hoại bị bỏ hoang."
Phùng Kiện bình tính đánh giá Vương Phong, anh chàng này biết rất rõ ràng ghê ta.
Ngay cả đi mấy trăm mét cũng biết, như thể mình đã từng đến đây trước đây vậy.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến bể tự hoại hôi bị bỏ hoang. Sắc mặt của những người nhà họ Trương vô cùng xấu xí, người đã mềm nhũn trên mặt đắt.
Mẹ Trương như bị bệnh tâm thần mà khóc gào: "Không thể nào, không thể nào, con trai tôi vẫn chưa chết! Chắc chắn mấy người đã đến nhầm chỗ rồi."
Càng không có khả năng ở trong bể tự hoại bẩn thỉu này!
Không phải họ không có phương án xấu nhất, họ cũng nghĩ rằng đứa trẻ sẽ ra đi, nhưng việc đứa trẻ c.h.ế.t trong cái hố xí bẩn thỉu này là một cú sốc lớn.
Cảnh sát đã bao vây hiện trường, ngay lập tức bố trí người dân hút bể tự hoại thứ hai, nếu không tìm được sẽ hút bể tự hoại thứ nhất.
Vương Phong bị hai cảnh sát canh giữ, ngửi thấy mùi khó chịu, cau mày nghĩ đến Trương Ngạn Khanh người đầy phân ở nhà. Có vẻ như trạng thái của một người khi c.h.ế.t cũng có thể được phản ánh trên cơ thể của người đó sau khi trở thành quỷ.
Đứa trẻ bị c.h.ế.t đuối trong hố xí nên hồn ma có mùi như phân.
Nếu không phải quỷ nhỏ có năng lực tự động ngăn chặn mùi hôi, Vương Phong cảm thấy tên nhóc Trương Ngạn Khanh này sớm muộn cũng khó tìm được bạn bè chơi cùng, sớm muộn gì sẽ mắc chứng tự kỷ, làm gì có chuyện làm đại vương thứ hai trong gia đình bây giờ.
Nhưng anh ấy là người sống to lớn, không ngăn được mùi hôi.
Suốt ngày ngửi thấy mùi hôi thối trên cơ thể Trương Ngạn Khanh, cậu nhóc cũng rất quen thuộc với anh ấy nên vô cùng thích dán vào người anh ấy.
Những nhân viên chuyên nghiệp đang làm việc bên đó, hố xí chưa được bơm bao lâu thì từ bên trong vang lên những tiếng kêu la.
"Xương của một đứa trẻ được tìm thấy trong hố phân."