Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 69
Cập nhật lúc: 2025-02-21 14:22:37
Lượt xem: 13
Đóa Đóa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, không hề tức giận. Bởi vì cô bé cảm thấy nếu chú thỏ hồng mẹ tặng cho cô bé vẫn còn ở đó thì cô bé sẽ không muốn chia sẻ nó với những đứa trẻ khác.
Đóa Đóa lắc đầu: "Không cần, tớ đã ăn rất nhiều thịt viên do ba làm ở nhà rồi."
Hai đứa trẻ đang trao đổi, Phó Vãn yên lặng ngồi sang một bên tiến vào trạng thái tu luyện, trong phòng bếp vang lên tiếng xắt thịt.
Dương Chấn Vinh quả thực là một người có kinh nghiệm g.i.ế.c mổ lợn trong nhiều năm. Kỹ năng dùng d.a.o của anh ấy rất xuất sắc. Anh ấy cần thận cạo xương sườn bằng d.a.o cạo rồi chặt chúng thành nhiều miếng. Cắt thịt lợn thành từng dải để dễ ăn.
Cắt đuôi lợn, hai chân lợn, thậm chí xử lý đầu lợn, cố ý cắt bỏ tai.
Sau khi xử lý một cách thô bạo, Dương Chấn Vinh dùng quần áo lau đi mồ hôi không nhiều trên mặt, trong lòng đột nhiên có chút kỳ lạ.
Vừa mới vào thì thấy trong phòng không có điều hòa, nhưng bên trong lại rất mát mẻ.
Chẳng lẽ...
Cảm giác tội lỗi của Dương Chấn Vinh ngày càng sâu sắc. Phó Vãn chắc chắn đã cố gắng tiết kiệm tiền điện, không chịu bật điều hòa phải không? Vì Phó Vãn nhất quyết trả tiền thuê nhà nên Dương Chấn Vinh đã lên kế hoạch miễn phí nước, điện, chi phí vệ sinh cho ngôi nhà của Phó Vãn.
Dương Chân Vinh quay lại chỗ Phó Vãn nói: "Tiểu Phó, thịt lợn đã được cắt nhỏ, đóng gói trong túi nhựa để trong ngăn đá. Khi nào hai người muốn ăn thì lây ra rã đông nhé."
Tất nhiên, ăn thịt lợn tươi là tốt nhất, nhưng hai mẹ con chắc chắn sẽ không thể ăn hết thịt lợn trong một thời gian ngắn, để tránh lãng phí thì cứ để tủ lạnh.
Phó Vãn mở mắt, nhìn về phía phòng bếp lắc đầu: "Không cần."
Dương Chấn Vinh sửng sốt, Phó Vãn không cần tảng thịt lợn này sao? Nhưng vừa rồi khi anh ấy đề nghị về nhà lấy một con d.a.o rựa được thiết kế đặc biệt để chặt thịt lợn thi Phó Vãn lại không từ chối mà. Anh ấy cho là Phó Vãn đang chấp nhận cách cảm ơn của anh ấy.
Bây giờ...
Phó Vãn ra hiệu cho Dương Chấn Vinh ngồi trên ghế sofa.
Trong lòng Dương Chấn Vinh đại khái đoán được Phó Vãn muốn nhắc đến điều gì, vội vàng rửa tay rồi cung kính đi tới ngồi xuống trước mặt Phó Vãn.
Phó Vãn nhờ Đoàn Đoàn đưa Đóa Đóa vào phòng ngủ của cô bé, hỏi thẳng vào vấn đề: "Ai nói với anh rằng Đóa Đóa rơi xuống nước không phải là tình cờ?"
Dương Chấn Vinh vội vàng nói: "Người nói lời đó là một chàng trai trẻ tự xưng là... huyền tu, cậu ấy cũng nói chính xác về ngày sinh của Đóa Đóa, nói rằng Đóa Đóa sinh vào mùng năm tháng âm năm âm nên con bé đã bị quỷ nữ nhỏ ở sông Ninh Thành nhắm tới. Cậu ấy còn nói nữ quỷ nhỏ dưới sông hình như đang ôm con búp bê thỏ màu hồng mà mẹ Đóa Đóa đã tặng cho con bé."
Phó Vãn hơi nhướng mày: "Nói đúng một nửa. Không phải ngẫu nhiên mà lũ quỷ sông Ninh Thành nhắm vào Đóa Đóa. Quả thực là vì Đóa Đóa sinh vào năm tháng năm âm, hơn nữa vì cô bé là con gái nên có thể dễ dàng luyện thành quỷ mặc áo đỏ."
Cụm từ "quỷ nhỏ mặc áo đỏ" khiến một người đàn ông mạnh mẽ như Dương Chấn Vinh, cao hơn 1,8 mét rùng mình dữ dội, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận, dùng nắm đắm đắm vào chiếc ghế sofa rẻ tiền không tốt cho lắm.
Anh ấy tức giận nói: "Rút cuộc nữ quỷ nhỏ đó định làm gì vậy? Làm điều ác như vậy, tôi phải mời một đạo sĩ để khiến nó hồn phi phách tán!"
Dương Chân Vinh là một người đàn ông tốt bụng, nhưng Đóa Đóa là nghịch lân của anh ấy.
Có tiếng đập cửa thùng thùng từ cửa phòng ngủ của Đoàn Đoàn truyền ra, Dương Chấn Vinh thấy vậy thì sửng sốt.
Trong phòng Đoàn Đoàn có người sao?
Phó Vãn bình tĩnh nói: "Gió thổi vào phòng ngủ của thằng bé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/69.html.]
Cô đổi chủ đề nói: "Thủy quỷ ở sông Ninh Thành không phải là nữ quỷ nhỏ mà là quỷ nam."
Dương Chắn Vinh có chút bối rối, huyền tu trẻ tuổi nói một cách chắc chắn rằng chính cô bé ôm con thỏ hồng đã làm việc đó, anh ấy cũng nghe chính miệng Đóa Đóa nói là có cô bé cướp thỏ hồng của con anh ấy nên con bé mới đuổi theo cô gái kia.
Nhưng...
Khi Dương Chấn Vinh nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của Phó Vãn, anh ấy lập tức tin lời Phó Vãn, dù sao anh ấy cũng không biết huyền tu kia là ai, nhưng Phó Vãn mới thực sự là người đã cứu con gái anh ấy.
Dương Chấn Vinh bối rối, ngạc nhiên hỏi: "Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
Phó Vãn không muốn nói nhiều nữa, chỉ nói: "Con thỏ hồng đó vốn là của nữ quỷ nhỏ."
Đầu óc Dương Chắn Vinh trống rỗng một lúc, sau một hồi anh ấy mới kịp phản ứng: "Vậy con thỏ hồng do mẹ Đóa Đóa tặng là búp bê cũ được người khác sử dụng ư."
Việc trẻ em trao đổi đồ chơi với trẻ em trong khu dân cư là chuyện bình thường, thậm chí ở trường mẫu giáo còn cử người mua búp bê và những thứ linh tinh ở chợ trời cũ, nhưng–
Dương Chắn Vinh rất tức giận!
Nói là nữ quỷ nhỏ, tức là cô bé đã c.h.ế.t rồi, đem đồ chơi đã dùng của một cô bé đã c.h.ế.t cho con gái còn sống của mình ư?
Dương Chấn Vinh cảm thấy rất xui xẻo.
Dương Chấn Vinh lúc đó đã nhìn thấy con thỏ hồng này trên mạng có giá rất cao, hàng chục vạn. Anh ấy chỉ cảm thấy dù vợ cũ đã ly hôn với anh nhưng vẫn yêu thương con của mình.
Kết quả...
Kết quả hóa ra là như thế này?
Trong lòng Dương Chấn Vinh có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân đang bùng cháy.
Phó Vãn nhẹ giọng nói: "Vợ cũ của anh chắc chắn không biết."
Những lời này khiến Dương Chấn Vinh yên tâm hơn rất nhiều, anh ấy nghĩ tới lời Phó Vãn vừa nói, lập tức lại có chút khẩn trương: "Tiểu Phó, cô nói không phải ngẫu nhiên mà nam thủy quái ở sông Ninh Thành nhắm vào Đóa Đóa đúng không? Có nghĩa là gã ta vẫn có thể làm điều ác với Đóa Đóa phải không?"
Phó Vãn nghiêng đầu nghĩ đến trạng thái của nam quỷ nước, cô cảm thấy gã ta có rất ít cơ hội tiếp tục làm ác, nhưng điều này không có nghĩa là những người khác sẽ không để mắt tới Đóa Đóa.
Gần đây không có quá nhiều người bắt hồn của trẻ em để biến chúng thành những quỷ nhỏ mặc áo đỏ.
Phó Vãn không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Ừ."
Dương Chấn Vinh lập tức hoảng sợ, vậy phải làm sao đây? Từ trước đến giờ chỉ có ngày ngày làm tặc, làm gì có ngày ngày phòng cướp? Ngay cả khi luôn nhìn chằm chằm vào Đóa Đóa, cũng không thể nhận ra được có điều gì đó không ổn.
Dương Chấn Vinh hoảng sợ đến mức chân tay luống cuống, không còn cách nào khác đành phải nhờ Phó Vãn giúp đỡ: "Tiểu Phó, cô nghĩ chúng ta nên làm gì?"
Phó Vãn quay đầu nhìn vào phòng bếp, chỉ vào miếng thịt lợn trên bếp nói: "Đưa những miếng thịt lợn này cho những gia đình có trẻ em trong xóm, nói họ đưa cho một mảnh quần áo nhỏ mà con họ mặc, sau đó tìm một thợ may thành chăn bông cho Đóa Đóa rồi đắp cho cô bé một lúc khi cô bé ngủ." Dương Chấn Vinh nghe vậy sửng sốt, lẩm bẩm: "Nhưng đó là thứ tôi cho cô."
Chẳng trách Phó Vãn nói cô không muốn thịt lợn nhưng vẫn để anh ấy cắt ra, hóa ra cô đã nghĩ kỹ, đã muốn để anh ấy đưa cho hàng xóm từ lâu.
Từ đầu đến cuối, Phó Vãn chỉ vì báo đáp anh ấy đã giúp cô mua gian hàng đồ ăn.