Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 67
Cập nhật lúc: 2025-02-21 14:18:41
Lượt xem: 14
Tạ Khiêm lắc đầu áy náy: "Không, video này rất đặc biệt, hẳn là có Thiên sư làm phép cho bọn họ, năng lực của tôi không giỏi đến mức có thể bày trận qua Internet."
Phùng Kiện và những người khác không nói nên lời, họ tưởng rằng Tiểu Tạ đang đùa giỡn, nhưng cô bé dưới gốc cây thực sự lại xuất hiện.
Nhưng điều này cũng quá lạ rồi?
Phùng Kiện để mắt tới nó, dự định sắp xếp người thẩm định xem có phải Photoshop hay không.
Một viên cảnh sát cười hỏi: "Ngày nay có thể đăng bùa màu vàng lên mạng để xua đuổi quỷ được ư?" Tạ Khiêm gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Trong thời đại phát triển mới, nhân loại đang tiến bộ, âm phủ cũng không ngoại lệ."
"Có thể dán bùa màu vàng lên mạng, có thể quét mộ, thắp hương qua mạng, v. v. , nhưng hiệu quả tự nhiên không bằng đồ thật."
Tất nhiên, tuy thuận tiện cho người lạ nhưng ma quỷ có thể thông qua Internet gây rối, một email, một đoạn video ngắn hoặc thậm chí một tin nhắn trong khu vực bình luận có thể tác động đến ma quỷ."
Phùng Kiện: "..."
Được rồi, không hổ danh là chuyên gia, hôm nay anh ấy đã học được rất nhiều điều. Phùng Kiện không tranh cãi quá nhiều với Tạ Khiêm, cũng không chất vấn cậu ấy như một nhân vật phản diện trong phim truyền hình mà chỉ bảo cậu ấy về nghỉ ngơi thật tốt.
Tạ Khiêm bước ra khỏi đồn cảnh sát Ninh Thành với một thanh kiếm bằng gỗ gụ trên lưng, vẻ mặt trịnh trọng nhìn mặt trời rực rỡ trên đầu.
Gần đây ở Ninh Thành đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngoài việc Thiên sư Trần Lâm Giang bị nghi ngờ bị trời trừng phạt, cậu ấy còn biết được một điều khủng khiếp thông qua ác quỷ được sư phụ nuôi trên đường đến đây bằng tàu cao tốc—
Một hồn ma tên là "Quỷ Mẫu" đã đưa ra giá cao ở chợ quỷ để tìm ra âm hồn bảy đứa quỷ nhỏ.
Đương nhiên cái giá cao này không phải là tiền, mà là một thứ hung vật để nuôi dưỡng tà khí, rất được ưa chuộng.
Tạ Khiêm cảm thấy chuyện này không đơn giản, làm sao bảy tên quỷ nhỏ chưa trở thành ác quỷ có thể trốn thoát được? Hơn nữa, đến nay vẫn chưa có dấu vết nào được tìm thấy.
Vẻ mặt Tạ Khiêm nghiêm nghị, cậu ấy nghĩ rằng có người ở Ninh Thành đang bắt quỷ nhỏ.
Sau khi Đóa Đóa được xác nhận là không có chuyện gì trong bệnh viện, Dương Chắn Vinh đã đưa cô bé về nhà.
Dương Chấn Vinh bao trùm trong cảm xúc lạc mắt rồi tìm lại, anh ấy không dám để Đóa Đóa rời khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một giây một phút.
Đứa nhóc này cũng là kiểu nhớ ăn không nhớ đánh, về đến nhà liền quên mất cảnh tượng náo nhiệt trên sông Ninh Thành hôm nay.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ mà Dương Chân Vinh thay cho, ngồi trên tấm thảm bò đầy màu sắc chơi với nhiều đồ chơi khác nhau, rất vui vẻ.
Dương Chắn Vinh cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy cảnh này, muốn ra ban công hút một điếu thuốc để thư giãn thần kinh sau một ngày căng thẳng.
Chuyện xảy ra hôm nay quá kích thích, anh ấy mơ hồ cảm thấy đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Người thuê nhà của ấy - Phó Vãn dường như biết điều gì đó.
Phó Vãn không cho Đóa Đóa đến gần con thỏ. Hôm nay, Đóa Đóa rơi xuống nước vì đuổi theo con thỏ không tôn tại.
Phó Vãn buộc dây buộc tóc cho Đóa Đóa, bảo cô bé đừng cởi nó hôm nay, Đóa Đóa đã được cứu khỏi c.h.ế.t đuối nhờ chiếc dây buộc tóc.
Một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể là trùng hợp, nhưng nếu xảy ra lần thứ ba... Lần thứ ba, Dương Chân Vinh cảm thấy sẽ có chuyện tuyệt đối không thể xảy ra sẽ xảy ra.
Chuông cửa vang lên, Dương Chấn Vinh đặt hộp t.h.u.ố.c lá xuống ra mở cửa, trước cửa là một thanh niên tuần tú, trên lưng đeo một thanh kiếm bằng gỗ gụ, trên tay là một chiếc la bàn, trông giống như một đạo sĩ.
Dương Chắn Vinh chặn cửa, cau mày hỏi: "Cậu là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/67.html.]
Tạ Khiêm không bước vào nhà họ Dương mà nhìn về phía Đóa Đóa bên trong hỏi: "Xin chào, hôm nay con gái của anh bị rơi xuống nước phải không?"
Mọi người đều biết chuyện này, không chỉ người dân ở chợ bán thức ăn mà cả người dân trong khu dân cư cũng biết, nghe nói còn gây xôn xao trên mạng.
Nếu muốn dùng cái này để lừa gạt, e rằng sẽ không có tác dụng.
Tạ Khiêm nói thẳng: "Con gái của anh rơi xuống nước không phải là ngoài ý muốn."
Đồng tử của Dương Chấn Vinh co lại.
"Mà là bị lệ quỷ nhằm tới" Tạ Khiêm bấm ngón tay: "Con gái anh sinh vào lúc 1 giờ 34 sáng ngày 23 tháng 8 năm XX âm lịch phải không?"
Dương Chắn Vinh sốc đến mức lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ trước mặt.
Không khó để biết ngày sinh của Đóa Đóa, khu dân cư này có một số đứa trẻ cùng tuổi học cùng trường mẫu giáo với Đóa Đóa, một số còn lại học cùng lớp với Đóa Đóa.
Trường mẫu giáo biết sinh nhật mà Đóa Đóa tổ chức sinh nhật ở trường mẫu giáo, cũng ăn bánh sinh nhật từ những đứa trẻ khác.
Nhưng... có thể biết chính xác thời gian Đóa Đóa ra đời đã khiến cho Dương Chấn kinh hãi.
Ngoại trừ cha mẹ, ai có thể nhớ rõ như vậy?
Tạ Khiêm đứng ở cửa nhà họ Dương đợi một lúc lâu, Dương Chân Vinh đi ra ban công hút mấy điếu thuốc.
Anh ấy dập từng điếu thuốc một, vào phòng tắm tắm để khử mùi khói thuốc rồi nấu một tô súp thịt viên bắp cải lớn trong bếp, rất bận rộn.
Đoàn Đoàn ngủ một giấc rất dài, cậu bé mơ một giấc mơ rất kỳ diệu.
Trong giấc mơ, cậu bé trở thành một đầu bếp, cầm xẻng nấu các loại cơm chiên, bao gồm cơm chiên trứng cơ bản nhất, cơm chiên Dương Châu, cơm chiên tôm, cơm chiên nước tương, cơm chiên thịt bò thì là, v. v. nhiều đến nỗi cậu bé không đếm hết.
Đoàn Đoàn học rất lâu, trong mơ cậu bé đã chiên được món cơm chiên vàng, vừa thơm vừa ngon. Đoàn Đoàn muốn tỉnh lại thật nhanh, cậu bé muốn làm điều đó với mẹ mình ngoài đời, sau đó cậu bé thực sự tỉnh lại.
Cậu bé nhìn bầu trời mù sương bên ngoài, sờ lên môi nhưng không có dấu vết, ngượng ngùng hỏi Phó Vãn: "Mẹ, con ngủ lâu như vậy ư?"
Ngủ từ trưa đến tối.
Phó Vãn vỗ đầu cậu bé: "Ăn được ngủ được là tốt." Có nghĩa là khỏe mạnh.
Buổi trưa cậu bé ngủ thiếp đi, Phó Vãn truyền một chút linh lực vào Đoàn Đoàn để đảm bảo rằng cậu bé sẽ không cảm thấy đói, nhưng bây giờ Đoàn Đoàn tỉnh dậy có lẽ sẽ hơi đói. Đoàn Đoàn sờ cái bụng đang cồn cào của mình, nhìn cơm rang hôm nay còn sót lại trên bàn ăn.
"Mẹ, con muốn hâm nóng những món cơm chiên này rồi ăn, con không muốn lãng phí công sức của mẹ."
Đây là lần đầu tiên mẹ làm cho cậu bé ăn, dù hương vị không ngon nhưng Đoàn Đoàn vẫn không nỡ bỏ.
Nhưng cậu bé có thể làm món cơm chiên cho mẹ mình mà bản thân đã học được trong giấc mơ.
Vừa nói, Đoàn Đoàn vừa đi vào bếp với phần cơm rang còn sót lại.
Một món đồ mới được mua trong bếp. Đó là chiếc lò vi sóng mà Phó Vãn đã mua cho Đoàn Đoàn sau khi cô kiếm được tiền.
Chuông cửa vang lên, Phó Vãn nhìn quanh. Đoàn Đoàn ở trong bếp, còn Thu Thu thì trốn dưới gầm giường trong phòng ngủ, không muốn ra ngoài.
Phó Vãn bước tới giơ tay mở cửa. Đứng ngoài cửa là Dương Chấn Vinh, anh ấy đang mặc bộ quần áo trang trọng nhất, vừa mới tắm và xử lý râu mép sạch sẽ, như thể anh ấy đang tham dự một buổi lễ cực kỳ quan trọng.