Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 61

Cập nhật lúc: 2025-02-21 13:05:24
Lượt xem: 16

Bảy quỷ nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn thấy Vương Phong rửa mặt nằm trên giường, nhưng sống c.h.ế.t không chịu tháo kính râm trên sống mũi xuống. Kể từ hôm nay, chiếc kính râm này đã trở thành món đồ thời trang không thể thiếu của Vương Phong.

Đêm đã khuya, mọi người trong Khu dân cư Giang Nam đều đã ngủ say. Thang máy đột nhiên mở ra, nhưng trong thang máy không có ai. Ánh đèn sợi đốt của tòa nhà tầng mười tám trong không ngừng nhấp nháy sự im lặng c.h.ế.t chóc, một bóng người màu đen xám điềm tĩnh bước về phía cửa phòng 04, mỗi bước đi đều tràn ngập mùi m.á.u ngai ngái.

Người phụ nữ nhìn cánh cửa sắt dày đen tuyền, dựa vào cửa lộ ra nụ cười đầy tà khí rồi dùng giọng nói quái dị khiến người ta dựng tóc gáy: "Con yêu, mẹ đến rồi, mẹ đến đón mấy con đây."

Trong phòng không có tiếng trả lời người phụ nữ cười điên cuồng: "Ô? Chơi trốn tìm với mẹ à? Mẹ đến bắt con, ai bắt được sẽ bị ăn thịt." Người phụ nữ bước vào phòng số 04, âm khí yếu ớt trong đại sảnh khiến nữ quỷ hơi giật mình.

Chợt bà ta sải bước về phía phòng ngủ, trong phòng chỉ còn lại một chiếc bàn cao màu đen, hũ tro cốt trên bàn đã biến mắt không dấu vết.

Toàn thân người phụ nữ lập tức bộc phát âm khí nồng nặc, đôi mắt đỏ ngầu hung ác nhìn xung quanh.

Chạy!

Những đứa quỷ cưng của bà ta đều đã chạy trốn!

Người phụ nữ ngay lập tức bám vào trên vách tường, giống như một con nhện đen khổng lồ, mũi bà ta cử động như một con chó, nhạy bén ngửi thấy luồng hơi thở của người sống.

Kẻ lạ mặt đã mang bảy quỷ nhỏ đi như thế nào? Im lặng đến mức bà ta không hề nhận ra điều đó.

Người phụ nữ tức giận bò xuống từ trên tường, điên cuồng gào thét khắp căn hộ: "Là ai? Ai thả bọn mày đi? Tao sẽ xé xác bọn mày!"

Mọi kế hoạch bị dập tắt ngay lập tức.

Người phụ nữ nhìn ngày tháng viết bằng m.á.u trên tường, đây quả thực một trò đùa lớn để chế nhạo bà ta.

Người hàng xóm cùng tòa nhà đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng khóc của đứa con mới sinh, dù cha mẹ mới có cố gắng dỗ dành thế nào cũng không thể dỗ được.

Họ lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ nơi này thực sự ô uế sao?

Đoàn Đoàn ngượng ngùng ngẩng khuôn mặt trắng ngần của mình nhìn Phó Vãn đang ngồi thiền trên ghế sofa, phát hiện ra rằng cậu bé luôn dậy muộn hơn mẹ mình.

Phó Vãn mở mắt, trấn an nói: "Trẻ con buồn ngủ hơn người bình thường, đi rửa mặt đi."

Sau khi Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đi đến bồn rửa, Phó Vãn đứng dậy đi về phía căn bếp trồng.

Nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp, Đoàn Đoàn cằm bàn chải đánh răng chạy đến, trong miệng vẫn còn bọt xốp chảy ra ngoài, mơ màng hỏi: "Mẹ, mẹ muốn nấu cơm sao?"

Đêm qua Phó Vãn đã nghiên cứu công thức cơm rang hệ thống cung cấp, phát hiện khá đơn giản.

Phó Vãn gật đầu: "Ừ."

Phó Vãn dự định giữ nguyên nguyên liệu do hệ thống đưa cho Đoàn Đoàn ăn, còn cô định dùng ở chợ rau mua về để luyện tập.

Đoàn Đoàn vui đến mức suýt nhảy dựng lên, không phải điều này đã đại diện cho việc cậu nhóc được ăn tối với mẹ sao?

Đoàn Đoàn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói: "Con muốn giúp mẹ đi chợ mua rau".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/61.html.]

Phó Vãn cười: "Vậy giờ con đi mở cửa cho mẹ nhé?"

Phó Vãn vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa, Đoàn Đoàn nhanh chóng chóng súc miệng bằng cốc nước dành cho trẻ em, lấy khăn tay in hoa màu xanh ấy lau mặt rồi đi ra mở cửa.

Triệu Dương vô cùng cảm động, thế mà cậu ấy lại gõ của nhà đầu bếp Phó vào ban ngày. Triệu Dương mang theo quà, trong đó có trái cây, sữa trẻ em, cùng một ít giấy màu và bút màu cho trẻ em chơi. 

Cậu ấy còn lấy ra hai hộp bìa cứng đẩy đến trước mặt Đoàn Đoàn: "Cái này là do chị dâu tôi đưa cho Đoàn Đoàn." 

Đoàn Đoàn đang ngồi ở bàn ăn sáng, trên môi vẫn còn vết sữa, cậu nhóc rất tò mò nhìn món quà: "Anh Tiểu Dương, đây là gì thế?"

"Điện thoại di động và đồng hồ trẻ em." Triệu Dương giúp mở ra, lại nói thêm: "Đầu bếp Phó, đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là món quà nhỏ dành cho trẻ con thôi." 

Phó Vãn nhìn thoáng qua một cái, thấy rằng đó đều là những mẫu mới nhất mới ra mắt của điện thoại. Xã hội ngày nay không còn như xưa nữa, Phó Vãn không phản đối việc Đoàn Đoàn sử dụng sản phẩm điện tử, nhiều nhất là cô sẽ cho cậu bé mở ra chế độ tuổi teen.

Thấy Phó Vãn gật đầu, Đoàn Đoàn vui vẻ nhận lấy, dùng giọng ngọt ngào hỏi: "Anh Tiểu Dương, sau này Đoàn Đoàn có thể giúp mẹ thu hút khách hàng trên Internet không?"

Đây là sự thật.

Sau khi Đoàn Đoàn nhanh chóng ăn sáng xong, Triệu Dương ngồi bên cạnh Đoàn Đoàn và dạy cậu nhóc cách sử dụng điện thoại di động và đồng hồ trẻ em. Đoàn Đoàn rất thông minh nên vừa học đã biết

Cậu bé cũng đã đăng ký hai ID weibo và ID video ngắn có tên "Quầy đồ ăn của Đoàn Đoàn và mẹ" dưới sự hướng dẫn của Triệu Dương, Triệu Dương đã trở thành người follow đầu tiên của cậu bé.

"Mẹ ơi, con có thể cùng anh Tiểu Dương đi chợ rau mua rau được không?" Đoàn Đoàn vẫn chưa quên mẹ muốn ăn cùng mình, vừa nhìn đồng hồ trên tường vừa hỏi.

"Được." Phó Vãn gật đầu, dùng điện thoại di động chuyển một ngàn tệ vào tài khoản WeChat mới đăng ký của Đoàn Đoàn.

Triệu Dương cảm thấy Phó Vãn quá khách khí, chút tiền nhỏ này để cậu ấy trả cũng được mà?

Triệu Dương vừa dở khóc dở cười, cậu ấy cũng phần nào hiểu được vì sao Đoàn Đoàn phải giáng chức cậu ấy là anh rồi, bây giờ bọn họ là anh em. Hai người đang thay giày ở cửa, Triệu Dương vừa xỏ giày vào thì nghe thấy Đoàn Đoàn đang buộc dây giày ở một bên hỏi: "Thu Thu, cậu có muốn đi cùng chúng tớ không?"

Thu Thu không thích ra ngoài kể từ khi cô bé đến nhà mới, trước kia cô bé thường thích đi lang thang trong trại trẻ mô côi hù dọa viện trưởng vào ban ngày.

Thu Thu là một con quỷ rất lợi lại, cô bé không sợ ánh nắng mặt trời như những con quỷ bình thường. Miễn là chưa đến gần trưa thì cô bé có thể xuất hiện trong thời gian ngắn

Thu Thu ôm con thỏ hồng, vuốt ve đôi tai dài của con thỏ, lắc đầu: "Không, đi đi."

Triệu Dương: "..."

Nhà đầu bếp Phó còn ai khác ư?

Triệu Dương không nhịn được hỏi: "Đầu bếp Phó, nhà cô còn có con gái ư?" Lần trước cậu ấy gõ cửa bên trong vẫn truyền đến tiếng bé gái hát những bài đồng d.a.o "Thỏ con, ngoan nhé, đừng mở, đừng mở."

Phó Vãn bĩu môi: "Đoàn Đoàn là con một." Triệu Dương Im lặng một lúc, sau khi dùng mình một cái cậu ấy quyết đoán rời khỏi nhà cùng Đoàn Đoàn, đi đến chợ rau gần nhà.

Chợ rau cách đó không xa, chỉ khoảng 700 đến 800 mét nên hai người đi bộ tới đó chưa đầy mười phút.

Buổi sáng ở chợ rau là lúc đông đúc nhất, nhiều người lớn đến sớm để mua những loại rau tươi ngon nhất, trong chợ tấp nập người qua lại "Chú Vương, chú xem sườn heo sáng nay chúng tôi mới mang từ lò mổ về chút đi, mua một ít về để hầm canh không? Tôi sẽ để lại cho chú một ít." Dương Chắn Vinh vỗ nhẹ một miếng thịt lợn lớn trước quầy hàng và mỉm cười với chú đầy xe trước mặt.

Chú Vương dừng lại trước quán thịt lợn của Dương Chấn Vinh, nhìn qua miếng sườn heo, gật đầu nói: "Vậy lấy ba ký sườn heo đi, cháu trai tôi không thích hầm nhưng nó thích sườn heo chua ngọt."

Loading...