Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 60

Cập nhật lúc: 2025-02-20 12:58:03
Lượt xem: 21

Vương Phong không nhịn được mà đọc lên phía trên cái tên: "Lưu Viện." 

Một miếng dưa hấu lập tức từ trong hàng đi ra: "Có."

Vương Phong: "..." Anh ấy đâu có điểm danh đâu.

Vương Phong không hiểu vì sao chỉ có nữ quỷ nhỏ Tư Tư này mới có tro cốt, còn những quỷ nhỏ khác chỉ có một tấm bùa màu vàng có ghi tên, chẳng lẽ những quỷ nhỏ khác vẫn chưa được hỏa táng?

Vương Phong không hiểu, cũng không dám suy nghĩ nhiều. Vương Phong cần thận cầm cái hũ đựng tro cốt lên, khéo léo cầm hộp đồ ship mang đi như hằng ngày, mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn bảy miếng dưa hấu đang hưng phấn: "Đi thôi, nhóm tổ tông nhỏ."

Bảy con quỷ nhỏ xếp thành một hàng, hai bàn tay trắng nõn đầy vết bầm tím cầm lấy tay nhau. Nữ quỷ nhỏ Tư Tư dẫn đầu một tay dắt tay em gái ở phía sau, cái tay lạnh như băng còn lại nắm lấy góc áo của Vương Phong. Vương Phong cẩn thận bước đi, cầm chiếc bình dẫn một đàn dưa hấu ra khỏi căn phòng u ám và đầy âm khí này.

Trong đầu Vương Phong tràn ngập "Búp bê Calabash, búp bê Calabash, bảy quả dưa trên một dây leo, tất cả đều là dưa hấu." Sáu quỷ nhỏ còn lại vừa bước ra khỏi cửa số 04 đã vô cùng hưng phấn. Những làn âm khí tràn ra lạnh đến mức Vương Phong tưởng rằng mình nhằm vào động băng nên chỉ có thể không ngừng lặp lại "Mấy người đừng đụng vào tôi." Vương Phong dẫn một đám quỷ nhỏ đi vào thang máy đi tới sảnh vào tầng một vô cùng thuận lợi, quay đầu lại trừng mắt nhìn nữ quỷ nhỏ.

Chắc chắn đêm qua cô nhóc này chính là người cố tình gây sự với anh ấy. Dưa hấu nhìn anh ấy một cách ngây thơ.

Vương Phong đặt hũ tro cốt vào hộp giao hàng, màn đêm dày đặc khiến anh ấy cảm thấy việc đeo kính râm có chút khó xử, vừa định tháo kính râm ra thì xe điện nhỏ lại bắt đầu run rẩy dữ dội.

Vương Phong hét lên: "Hey, hey, hey, con xe điện nhỏ của tôi không chở được nhiều người như vậy đâu, quá tải rồi. Mấy người đừng lộn xộn!" Bảy con quỷ nhỏ ở mọc lên như nắm, Tư Tư dẫn đầu trèo lên hộp giao thức ăn của anh ấy như một nữ hoàng. Số còn lại ngồi phía sau anh ấy, một số nằm trước mặt anh ấy với tứ chỉ như cá chết, một số chui xuống gầm xe, có đứa thì xoắn b.í.m tóc thành sợi dây thừng rồi treo toàn bộ cơ thể lên con xe điện, một đôi mắt chảy đầy m.á.u cười hì hì nhìn anh ấy.

Vương Phong trợn mắt há hốc mồm: "..." 

Bọn nhóc này đã học được tỉnh hoa từ Đội mô tô quốc gia - Voi Trắng phải không?

Vương Phong lặng lẽ đẩy chiếc kính râm trượt xuống sống mũi lên. Vương Phong cưỡi xe điện nhỏ đi về phía nhà Phó Vãn. Trên đường đi, anh ấy gặp cảnh sát giao thông đang kiểm tra việc lái xe trong tình trạng say rượu. Chú cảnh sát giao thông chỉ liếc nhìn anh ấy rồi quay đi.

Tâm trạng của Vương Phong thật khó diễn tả. Con xe điện nhỏ của anh ấy chở bảy người xuất hiện trên đường một cách công khai như vậy, việc quá tải rõ ràng là một hành động khiêu khích chưa từng có đối với cảnh sát giao thông. 

Cảnh sát giao thông cao lớn đột nhiên chặn anh ấy lại: "Vị đồng chí này." 

Vương Phong mơ màng quay đầu lại: "..."

Cảnh sát giao thông nhìn chiếc kính râm anh ấy đeo vào đêm khuya hỏi: "Anh chạy chậm như vậy là do hết pin phải không? Có cần giúp đỡ không?" 

Vương Phong cười khô khan, vội vàng cảm ơn rồi từ chối anh ấy. Tuy rằng đang chở quỷ nhưng Vương Phong vẫn vô thức giảm tốc độ xe. Khi xe của Vương Phong đến khu dân cư cũ của Phó Vãn, bọn họ vừa đóng cửa hàng không lâu.

Đoàn Đoàn ngủ quá say nên Phó Vãn không đánh thức cậu bé mà dùng chú thanh tẩy để làm sạch cho cậu bé.

Thu Thu ôm con thỏ hồng, rúc vào cách đó không xa chăm chú nhìn Phó Vãn, mặc dù đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng cả hai đều không chủ động giao tiếp.

Phó Vãn cảm thấy chuyện này chả sao cả, nhưng Thu Thu lại sợ mẹ của Đoàn Đoàn theo bản năng.

Hiển nhiên, Thu Thu biết Phó Vãn không phải là quả hồng mềm dễ bóp nên không dám trêu chọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/60.html.]

Đột nhiên, đôi mắt hung dữ của Thu Thu biến thành đồng tử thẳng đứng, cô bé nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đôi mắt u ám, ngay sau đó có tiếng gõ cửa.

Không có ai đến mở cửa cho Vương Phong nhưng cửa lại mở, xuyên qua khe cửa anh ấy nhìn thấy Phó Vãn đang ngồi trên ghế sofa.

Vương Phong vội vàng nói: "Đầu bếp Phó, tôi đã mang đám nhóc này ra rồi, nên giao bọn họ cho cô hay là..."

Vương Phong còn chưa nói hết lời, đột nhiên anh ấy nghe thấy bảy tiếng hét vô cùng hoảng sợ của Hầu ca bên tai.

Bảy con quỷ nhỏ sợ hãi chạy tán loạn khắp nơi.

Vương Phong có chút bối rối, lúc trước quỷ nhỏ gặp được Phó Vãn nhiều nhát chỉ trốn dưới cống thoát nước cách đó hơn mười mét âm thầm quan sát thôi mà, tại sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?

Tư Tư kinh hãi nhìn bóng người màu xám ở góc nhà Phó Vãn, đó là một nữ quỷ nhỏ đang ôm một con thỏ màu hồng.

Quỷ có cấp độ khác nhau, một con quỷ bị tra tấn đến c.h.ế.t như Tư Tư có thể trấn áp những con quỷ nhỏ khác. Tư Tư biết rằng trong căn phòng đó có một con lệ quỷ mạnh hơn.

Khi gặp những con quỷ mạnh hơn mình nó sẽ giống như con môi, cũng sẽ sợ hãi theo bản năng khi gặp chúa sơn lâm.

Phó Vãn liếc nhìn ánh mắt hung lệ của Thu Thu nói: "Bọn họ không dám sống trong nhà tôi."

Vương Phong sửng sốt một chút, những tên nhóc này không dám ở nhà đầu bếp Phó, vậy chúng sẽ ở nhà ai? Vương Phong nghi hoặc chỉ vào chính mình, run rẩy hỏi: "Vậy, ở nhà tôi sao?" Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Vãn gật đầu, chân Vương Phong như muốn nhũn ra.

Anh ấy - một người làm công ăn lương khiêm tốn ở thành phố, mang lòng nhiệt huyết trở thành anh hùng trong mắt lũ quỷ nhỏ, vậy mà bây giờ anh ấy cũng phải cung cấp chỗ ở cho chúng ư?

Dù còn độc thân nhưng anh ấy đã có bảy người con.

Phó Vãn liếc nhìn phòng ngủ của Đoàn Đoàn, thấp giọng nói: "Treo bình lên cửa để người muốn bắt chúng không phát hiện được, đồng thời cũng ngăn cản âm khí xâm nhập vào cơ thể."

Vương Phong vẫn luôn lo lắng trong lòng, anh ấy thật sự nhìn ra có người cố ý giam cầm bảy quỷ nhỏ trong nhà quỷ này, bảy quỷ nhỏ này chỉ có thể cầu cứu, nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Bây giờ câu nói đầu tiên của Phó Vãn đã hoàn toàn xác nhận rằng thực sự có người đứng sau giở trò quỷ, hay nói theo nghĩa đen là có ai đó đang âm mưu điều gì đó.

Một người bình thường như Vương Phong bị dính vào loại chuyện này không biết là tốt hay xấu.

Chai nước khoáng đó còn có tác dụng như vậy sao? Có thể tránh bị chú ý bằng cách treo nó trên cửa ư?

Bề ngoài trông không khác gì nước khoáng thông thường.

Vương Phong nghĩ tới chiếc kính râm đó, quả nhiên pháp khí của một đại pháp sư chân chính không hề tầm thường.

Vương Phong không còn cách nào khác đành phải rời khỏi khu dân cư của Phó Vãn, run rẩy chở bảy con quỷ nhỏ cùng hài cốt của chúng về nhà thuê. Không kịp nghỉ ngơi, Vương Phong đã tìm sợi dây thừng treo chai nước khoáng lên giữa cửa.

Vương Phong đeo kính râm nhìn bảy que dưa hấu, rất nghiêm túc cảnh cáo: "Tôi ngủ thì mấy đứa cũng phải ngủ, chờ tôi tỉnh lại... mấy nhóc cũng có thể tiếp tục ngủ. Quan trọng nhất là không được hù dọa tôi, nếu như hù cho tôi c.h.ế.t đi thành quỷ, việc đầu tiên tôi làm là tính số với mấy đứa."

Loading...