Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 58

Cập nhật lúc: 2025-02-20 05:48:49
Lượt xem: 18

Chu Kiều Kiều thấy bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn so với bất kỳ ai khác, vì họ ở rất xa cô ta không nghe thấy họ nói gì, cô ta lập tức hạ cửa số xe xuống, giận dữ hét lên: "Sao các anh lại chạy? Quay lại Quay lại nhanh lên!" 

Nhóm người này có thể không có năng lực nào khác, nhưng tốc độ chạy trốn của họ cực kỳ ngoạn mục, cả đám người biến mất trong nháy mắt. Quá kinh khủng rồi. 

Trong lòng Chu Kiều Kiều đang mắng những người này ngu ngốc, đột nhiên quay đầu lại–

Xuyên qua kính chắn gió ô tô, Chu Kiều Kiều bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Phó Vãn, cô ta không hiểu sao cứng cả người, vội vàng cúi đầu.

Phó Vãn bế Đoàn Đoàn đang ngủ say lên, đá bà cụ vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Giúp tôi đẩy xe về nhà."

Trên thực tế, cây hòe tỉnh già không có năng lực rời khỏi vùng lân cận của bản thể, nhưng có Phó Vãn ở đây thì không thành vấn đề.

Bà lão khom lưng không dám nói nhiều, đứng dậy thu dọn chiếc bàn nhỏ, dùng đôi tay già nua đây nó về phía trước. "Đại sư đại sư–" 

Phó Vãn vỗ vỗ lưng Đoàn Đoàn: "Gọi đầu bép."

Đôi mắt của bà lão toát ra ánh sáng không hợp với khuôn mặt của bà: "Đầu bếp, đầu bếp, tôi có thể trở nên xinh đẹp hơn được không?"

Phó Vãn: "Có thể."

Tỉnh quái tu luyện có thể giữ được khuôn mặt ở trạng thái đỉnh cao. Chẳng qua là cây hòe tinh già này có âm khí tự nhiên nhưng lại không biết phương pháp tu luyện nên chỉ có thể giữ bộ dáng già nua theo tuổi trăm năm của mình. Đôi mắt của bà lão hòe tỉnh trở nên sáng hơn: "Đầu bếp, cô có thể dạy tôi không? Nếu tôi trở thành một cô gái trẻ, có phải tôi sẽ làm tiểu Tiết mê đến c.h.ế.t không?"

Phó Vãn đi vào trong khu dân cư: "Còn tùy tâm vào trạng của tôi." 

Cây hòe tỉnh nghe thấy hấp dẫn, vui vẻ đậu xe đậu vô bãi đất trống, sau đó bị Phó Vãn bảo quay lại chỗ tế đàn dưới cây.

Khi Phó Vãn đang định lên lầu về nhà thì một giọng nói hùng hậu vang lên từ phía sau: "Tiểu Phó, muộn thế này rồi mới bán xong sao? Ợ–"

Phó Vãn quay lại, nhận ra đó là chủ nhà Dương Chắn Vinh, khuôn mặt ngăm đen của anh ấy hơi đỏ lên, trên người có mùi rượu, anh ấy vừa mới uống rượu trong vườn hoa của khu dân cư

Phó Vãn gật đầu rồi đi lên lầu, Dương Chắn Vinh cũng lên lầu theo, xoa mặt muốn giúp Phó Vãn bế đứa bé, nhưng Phó Vãn từ chối.

Dương Chấn Vinh hâm mộ rồi thở dài nói: "Nếu mẹ của Đóa Đóa cũng yêu thương con mình như cô thì thật tốt."

Nhìn thấy Phó Vãn nhướn mày, Dương Chắn Vinh bổ sung: "Gần đây tôi bận quá, lò mổ còn hẹn tôi đi xem lợn. Đóa Đóa được nghỉ ở trường mẫu giáo, vốn dĩ tôi muốn mẹ con bé chăm sóc con bé vài ngày, nhưng mẹ con bé nói muốn đi hẹn hò với bạn trai nên không muốn."

Dương Chấn Vinh không còn cách nào khác nên đành phải đưa con gái đi cùng khi đi chợ bán thịt. 

Phó Vãn nói: "Anh Dương hãy nhớ kỹ lời tôi nói lúc trước."

Nói xong, Phó Vãn bế Đoàn Đoàn vào nhà thuê.

Tâm trí của Dương Chấn Vinh vốn đã hỗn loạn sau khi uống rượu, anh ấy không thể nhớ rõ Phó Vãn đã nói gì, hình như là không được để Đóa Đóa chơi với thỏ, hay là không được tháo dây buộc tóc trong ba ngày nhỉ?

Theo chỉ dẫn của Phó Vãn, Vương Phong không đến nhà hàng để lấy đồ ăn mà cưỡi con xe điện nhỏ trực tiếp đến Khu dân cư Giang Nam.

Trời khuya không bóng người, nhân viên bảo vệ khu dân cư đang ngủ gật ở cửa. Vương Phong đỗ eDonkey ở ngoài, lấy chai nước khoáng rỗng tối qua từ trong túi ra, lo lắng bước vào sảnh vào của tòa nhà. Mỗi bước đi của anh ấy đều vô cùng chậm chạp và khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/58.html.]

Lần trước đến đó anh ấy không biết gì cả, nhưng lần này anh ấy biết tất cả. Cái khác không nói, nếu một cô gái c.h.ế.t ở cửa số 04 trên tầng 18 thì đó chắc chắn là một ngôi nhà ma ám!

Vương Phong đứng ở cửa thang máy, chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị. Là một số bình thường.

Thang máy đến tầng một, mở cửa sang hai bên.

Vương Phong hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần bước vào trong. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một cô bé bất ngờ xuất hiện ở lối vào thang máy, cô bé đang cố gắng đi vào thang máy.

Cửa thang máy không cảm nhận được có người nên đóng của như bình thường, các cánh cửa va vào nhau phát ra tiếng va chạm.

Vương Phong bám vào cửa thang máy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Đầu của cô bé bị cửa thang máy đóng chặt đè nát, m.á.u dày đặc chảy xuống. Nữ quỷ nhỏ chắp hai nửa đầu lại với nhau một cách thờ ơ, cô nhóc dùng đôi bàn tay nhợt nhạt nắm lấy vết m.á.u bẩn thỉu trên người nhét vào miệng ăn, chuyên tâm tự cung tự cấp. 

Vương Phong: "..."

Thiệt muốn chửi thề.

Thật đáng sợ.

Mặc dù đã nhìn thấy nữ quỷ nhỏ này nhiều lần nhưng Vương Phong vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nữ quỷ nhỏ ngẩng đầu hướng Vương Phong nở nụ cười, nhưng răng vẫn còn dính máu: "Ba."

Vương Phong: ... Cứu tôi với, đầu bếp Phó ơi.

Vương Phong không muốn trả lời, anh ấy nhắm mắt lại, giả vờ như không nhìn thấy.

Thang máy chậm rãi đi lên tầng mười tám, Vương Phong càng ngày càng bất an.

Thậm chí còn có một tia tiếc nuối mơ hồ. Tại sao nửa đêm lại phải làm anh hùng chứ? Một shipper giao hàng nghèo như anh ấy giả bộ làm Chúa cứu thế làm gì?

Cửa thang máy mở ra, cô bé có chút lo lắng khi thấy Vương Phong vẫn chưa đi ra.

Vương Phong cảm thấy tay trái lạnh lẽo, giống như đột nhiên cho tay vào tủ lạnh, bị nữ quỷ nhỏ kéo ra khỏi thang máy, từng bước đi về phía số 04. Đã từng xảy ra vụ án bạo hành trẻ em dẫn đến tử vong ở phòng 04 này nên hàng xóm cho rằng đây là ngôi nhà ma ám xui xẻo. Hầu hết hàng xóm cùng tầng đã chuyển đi nên tầng này trống rỗng, không còn sự sống. Vương Phong nhìn thấy bên trái là lối thoát hiểm, lập tức nhớ tới cảnh tượng kịch liệt đem qua, hai chân run rẩy: "Tôi không đi, tôi muốn về nhà." Có liên quan gì tới anh ấy đâu!

Nữ quỷ nhỏ dừng bước, ánh mắt thay đổi, dùng ánh mắt ác ý nhìn thẳng vào Vương Phong.

Sau đó, bàn tay lạnh lẽo tóm lây Vương Phong, từng bước một đi về phía căn hộ số 04 như kéo một con ch.ó chết.

Vương Phong võ thật chặt cánh tay gầy gò của nữ quỷ nhỏ, nhưng nó tựa như nặng ngàn cân, nữ quỷ nhỏ vẫn bắt động.

Vương Phong lập tức mắng: "Mi đối xử với ba mình như vậy à? Không có chút kính trọng nào với ba mi vậy!"

Nữ quỷ nhỏ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Phong, thấy cánh tay mình kéo tay Vương Phong tạo thành một vòng tròn màu đen tím, còn có âm khí thắm vào trong đó.

Nữ quỷ nhỏ không nói gì, chỉ buông ra.

Đến trước cửa số 04, sắc mặt Vương Phong tái nhợt, nghiêm mặt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười vốn chỉ dành cho chàng trai giao hàng, giơ tay gõ cửa, giọng nói run rẩy thành từng đợt lớn: "Xin chào, tôi, tôi đến đưa, đưa đồ ăn." Cánh cửa cọt kẹt mở ra, nhưng trong phòng không còn tối tăm như lần trước. Trong phòng khách, ngọn đèn sợi đốt yếu ớt được bật lên, thỉnh thoảng nhấp nháy.

Lúc này Vương Phong mới để ý thấy phòng khách đã khác lạ, trên sản có vài món đồ chơi rách nát.

Loading...